Vạn Niên Bất Biến Nguyệt

Chương 10: Kế hoạch bẻ cong thành thẳng









Sau một đêm củng cố tinh thần, cuối cùng Bảo Ngọc đã có thể bình tĩnh đối mặt với hắn. Nàng vận nam y, cải trang cẩn thật, sau đó đeo lên khuôn mặt tươi cười như không có bất cứ chuyện gì xảy ra. Hắn không hề nhìn thấy nàng, mà dù cho có nhìn thấy cũng làm sao nhận ra được. Vì vậy hai người vẫn có thể tiếp tục mối quan hệ bạn đồng hành.



Bảo Ngọc mang theo chiếc ngoại y hôm qua đã đoạt của hắn. Nàng đã giặc sạch rồi quạt than hong khô chiếc áo này rồi. Bạch y với những đường viền trang trí lá trúc xanh tao nhã này rất hợp với hắn.



Trong phòng Nguyệt Lãnh đang có ba bốn cung nữ chộn rộn đi qua đi lại. Hắn không biết rằng chỉ phục vụ cho riêng một người lại cần nhiều nhân lực như vậy. Trước đây Bảo Ngọc làm việc rất gọn gàng mau lẹ, không hề phí sức một chút nào. Hơn nữa óc thẩm mỹ của nàng cực tốt, chọn bộ y phục nào cũng đều hợp ý hắn. Mái tóc hắn cần đến hai người chải cột, nhưng một hồi lâu vẫn là chải tới chải lui chưa hoàn thành. Đoản kiếm trên tay hắn, đã đổi ba người, loay hoay mãi vẫn chưa cột được. Không lẽ không có Bảo Ngọc, mọi việc đều không xong?



Nàng như cơn gió lốc tông vào phòng hắn, đuổi hết toàn bộ đám cung nữ đi ra ngoài. Kia là mái tóc dài suông mượt của riêng nàng, mà bọn họ dám đụng vào. Là ai chọn cho hắn chiếc áo và loại dây thắt lưng đó, thật là xốn con mắt. Vũ khí độc đáo của Thành gia mà các nàng tưởng có thể sử dụng dễ dàng sao. Hỏng, hỏng hết rồi.



Bảo Ngọc liền đem tất cả mọi việc một lượt ra làm lại hết. Áo màu xanh lục đi với dây thắt lưng màu kem. Tóc hắn rất dài nên ngoài việc cột lên còn phải quấn vài vòng để thu ngắn lại, nếu không hắn sẽ lúc lắc khó chịu suốt ngày. Cái vũ khí kia ngoài việc thắt vòng phức tạp còn phải đủ chặt để khi hắn vận động mạnh cũng không sút ra. Nhưng không được siết quá tay sẽ không tốt cho việc lưu thông mạch máu. Mang ủng vào, khoát thêm chiếc áo mang vừa mang tới nữa là hoàn hào.



Ôi nàng cảm động quá! Nếu không phải quyết chí làm thần y từ trước, có thể nàng đã theo nghề may vá, mở một tiệm trang phục chuyên làm đẹp cho mọi người. Nhìn ai ai cũng xúng xích áo quần xinh đẹp, chính là sở thích của nàng. Chuyên gia cố vấn trang phục cho các quý phu nhân trong triều, chính là đại công chúa Hàn Bảo Ngọc ta đây. Có nàng thì đảm bảo không có ai mặc xấu cả.




Đột nhiên nàng phát hiện hắn đang nhìn mình chằm chằm. Bộ hôm nay nàng có gì lạ sao? Bình thường, hoàn toàn bình thường à nha. Hình ảnh bản thân đêm qua đột nhiên hiện lên. Nàng không mảnh vải che thân núp sau lưng hắn, lại còn bạo dạng trấn lột áo hắn để thoát thân. Trong tình huống đó, nếu hắn đột nhiên quay lại thì chắc nàng chui xuống đất mà sống quá. Nàng cảm thấy mặt mình nóng rực như bị sốt. Bảo Ngọc ngay lập tức ứng biến.



- Đói quá! Đại thúc, mau đi ăn thôi!



Sau đó nhanh chân đi ra ngoài trước, miễn cho hắn thấy được mặt của mình. Nguyệt Lãnh đi phía sau, nhìn nàng một cách nghi ngờ. “Hàn đệ hôm nay hình như nhiệt huyết quá dư thừa, hai vành tai đỏ hồng lên nhìn thật ngộ nghĩnh.”



^_^



Bữa ăn sáng cùng phu phụ Phan tướng quân thật vô cùng ám muội. Không ai nói với ai, chỉ có những cái liếc nhìn đầy ẩn ý. Hắn không biết ba ngươi kia đang trao đổi điều gì, cứ vô tư ăn hết chén cơm của mình. Cuối cùng cũng có người không chịu nổi, đành phải phá vỡ không khí trầm lặng này.



- Nguyệt Lãnh, mấy tỳ nữ sáng sớm ta sai qua được không? – Phan tướng quân hỏi thăm.



- Cảm ơn Phan thúc thúc chiếu cố. – Không ngờ người trả lời không phải hắn mà là Bảo Ngọc. – Nhưng Nguyệt Lãnh là bệnh nhân của Bảo Ngọc. Tự sau này cháu sẽ chiếu cố huynh ấy, miễn cho thúc lao tâm suy nghĩ.



Ngọc Bảo Hân mở miệng, dự định nói điều gì đó rồi lại thôi. Nàng biết tính tình công chúa giống nhị sư huynh (hoàng thượng), vô cùng khốc liệt, càng khó khăn thì sẽ càng lao đầu vào làm. Bây giờ nàng ta chỉ là tâm tính trẻ con, không muốn đồ chơi của mình bị cướp mất. Nếu mọi người càng khuyên can, chẳng phải sẽ đổ dầu vào lửa sao. Biết đâu tình cảm trẻ con lại biến thành thứ ấy. Nếu đối tượng là nam nhân này, thì tàn cuộc sẽ càng thê thảm hơn.



Sau khi ăn sáng xong, Bảo Ngọc cáo biệt hai người. Phan tướng quân vì bọn họ chọn ra hai con ngựa tốt. Dù khinh công có giỏi đến mấy thì đường xa cũng có lúc mỏi mệt, sức người thì làm sao có thể bì với sức ngựa bây giờ.



Nhìn dáng hai ‘đứa trẻ’ đi càng lúc càng xa, Ngọc Bảo Hân thở dài. Hy vọng công chúa đáng yêu đó sẽ không bị vướng vào lưới tình khổ luỵ. Tốt nhất là mau chóng chán ghét tên kia đi rồi đường ai nấy đi.



Nàng hồi cung, viết một lá thư mật cáo gửi đến chủ nhân của mình.



^_^



Bọn họ ngồi trong khách điếm của tiểu trấn Diệp Lục, trên bàn bày ra một tấm bản đồ Việt quốc.




- Nhà họ Thành nằm ở vùng tây bắc, ở đâu đó trong vùng Đại Lâm Phong này. Rất tiếc là không có bản đồ nào được hiển thị nó. – Sau đó Bảo Ngọc di tay về phía nam. – Còn đây là Cổ thành chúng ta vừa mới rời khỏi. Thấy không? Đây là trấn Diệp Lục nè.



Nguyệt Lãnh nhìn theo ngón tay nàng chỉ điểm, cũng không nhận ra thứ chữ viết kỳ lạ trên bản đồ, may là còn nghe hiểu được chút ít tiếng Việt, nếu không hắn cũng sẽ trở thành tên câm điếc kiêm mù đường ở đất nước xa lạ này. Quả thật hai ngày đường của bọn họ chỉ mới đi được một khoản bé xíu trong bản đồ. Nếu muốn đến tận cùng phía nam, nơi có bến cảng đi Triệu đảo thì phải mất thời gian không ít.



- Đại thúc nôn nao đi tìm nhị cữu cữu hả? – Bảo Ngọc đột nhiên quay qua hỏi.



- Ta không có. – Hắn ngay lập tức chối bay.



- Vậy ghé Tây hồ thăm một người quen nha? Cũng trên đường đi thôi. – Nàng chỉ tay trên bản đồ. Quả thật cũng tiện đường thôi, nhưng phải vòng đi xa mấy trăm dặm.



- Tuỳ ý. – Hắn trả lời.



Cũng không tới lượt hắn không đồng ý. Ngân lượng là Bảo Ngọc cầm, kẻ mù đường là hắn. Hiện nay hắn thân phận là kẻ đi ké, kiêm bảo tiêu cho tiểu tử ngốc, là gì có tư cách lên tiếng ở đây. Nếu Bảo Ngọc nguyện ý, còn có thể dẫn hắn đi giáp vòng Việt quốc rồi trở về chỗ cũ cũng được, hắn vô phương. Tuy nhiên, chỉ cần hắn đồng tình, Bảo Ngọc lập tức cao hứng, cười tươi như hoa, hoan hô hắn. Trong lòng đột nhiên cũng vui lây vì nét ngây thơ này.



^_^



Tây hồ thuộc vùng phía nam, phong cảnh nên thơ hữu tình. Tuy nói là hồ nhưng lại nối liền với con sông lớn Đinh giang. Nơi đây bốn mùa như xuân, mặt đất trù phú, cây cối đâm chồi nảy lộc, phong cảnh non xanh nước biếc, được xem là mỹ nhân trong ngũ hồ.



Bọn họ bán đi hai con ngựa, chọn mua một chiếc thuyền nhỏ tự chống xuôi dòng. Thuyền nhỏ thư thả lướt theo dòng nước, vốn chẳng cần mất sức gì nhiều. Khung cảnh xinh đẹp khiến cho tâm hồn thoải mái, Bảo Ngọc không ngăn được mình ngâm mấy câu thơ.



Nhất diệp biên chu hồ hải khách,



Sanh xuất vi hàng phong thích thích.



Vi mang tứ cố vãn triều sinh,




Giang thủy liên thiên nhất âu bạch.



(Chu Trung – Thơ Huyền Quang)



Thuyền con một mảnh trên hồ



Mái chèo khua nước ven bờ sậy lau



Mênh mông triều lớn dâng mau



Trời xa một cánh hải âu trắng ngần



- Đại thúc, nhìn kìa! – Bảo Ngọc chỉ về phía mấy cô nương xinh đẹp đang đứng túm tụm bên bờ hồ. – Ngươi ta nói nữ nhi Tây hồ ai cũng đẹp như tiên tử quả thật không sai!



Trái với nét hào hứng của Bảo Ngọc, Nguyệt Lãnh chỉ ơ hờ nhìn qua mấy cô nương một cái, rồi lại quay đi nhìn cảnh mây núi trời nước. Nữ nhân chung quy chỉ có một loại đó thôi, ỏng ẻo làm dáng, não nhỏ kém nghĩ, cả đời chỉ quan tâm tiểu tiết, mấy ai biết đến hai chữ ‘đạo nghĩa’ là gì.



Bảo Ngọc thầm tức giận, “Tại sao có nữ nhân lại không chịu nhìn? Quả thật là hết thuốc chữa rồi!” Nhưng nàng là một người lập chí trở thành thần y mà, sao có thể chưa bắt đầu đã tự than trời không chữa được. Thế rồi một kế hoạch tà ác nãy ra trong đầu nàng.:013:



‘Kế hoạch bẻ cong thành thẳng: rèn sắt nguội – biến Nguyệt Lãnh từ loan đao thành trường kiếm” Muốn kêu tên của kế hoạch, trước hết nên nhớ hít lấy một hơi dài mới đủ sức đọc ra hết một lượt.



Có một người đột nhiên đắc ý, cười to vang vang khắp cả mặt hồ. Vài chiếc thuyền du hồ cũng phải ngoái đầu nhìn lại. Nàng cố tính khua chèo thật nhanh, khiến nước bắn tung téo vào Nguyệt Lãnh đang ngồi phía trước. Hắn bực bội hừ nàng một cái, thế nhưng đáp lại chỉ có một cái bản mặt cười to nhăn nhở như khỉ. Con người phải vui mừng đến cỡ nào mới trở nên xấu xí như thế này được?