Mấy cái túi to đùng kia thực quen mắt, mỗi lần Tô Nghi Tu đi chợ mua đồ ăn thì đều sẽ xách túi kia.
"Nghi Tu, em đi chợ sáng sao?"
Giang Tiểu Âm chân tay luống cuống gãi gãi đầu, cô hiện tại cảm thấy mình lúc trước có sự không thoải mái thể hiểu nổi thật sự rất rất ngốc.
Đem túi trên hai tay đều dồn về một bàn tay, Tô Nghi Tu tiến lên giữ chặt tay Giang Tiểu Âm rồi kéo cô đi về hàng hiên văn phòng: "Sao không ngủ thêm một chút? Em còn tính chờ em làm xong bữa sáng rồi mới gọi chị rời giường."
"Đồng hồ báo thức kêu..." Bị bàn tay có chút lạnh của Tô Nghi Tu túm chặt, Giang Tiểu Âm nhìn chằm chằm sườn mặt cậu mà thất thần.
Mặt Tô Nghi Tu mang theo sức sống thanh xuân chỉ thiếu niên mới có, cậu hoàn toàn chính là cái loại nam thần tiêu chuẩn mỗi trường học đều sẽ có, đánh bóng rổ cực tốt. Soái khí, ấm áp như ánh mặt trời, tươi đẹp, cao ráo sáng sủa. Giang Tiểu Âm mới chỉ nhìn sườn mặt cậu ở khoảng cách gần thôi mà cũng đã có thể tưởng tượng đến cảnh cậu nhảy lên ở sân bóng rổ, các cô gái khác vây quanh cậu sẽ thét chói tai như thế nào.
"Nghi Tu." Giang Tiểu Âm ngừng ở cầu thang ngẩng đầu nhìn Tô Nghi Tu có chút không rõ nguyên do và nói: "Chị không thích Hoa Chước."
"Em cũng không thích." Thiếu niên thực nghiêm túc gật đầu.
Cậu còn tưởng rằng chị Tiểu Âm của cậu vừa rồi muốn nói chuyện gì đó quan trọng, bởi vì biểu hiện trịnh trọng đến như vậy.
"Ân!"
Cô đáp lại thực nhẹ nhàng, Tô Nghi Tu ngay lập tức liền ý thức được Giang Tiểu Âm rốt cuộc tại sao lại nói cho cậu biết chuyện cô không thích Hoa Chước.
Cậu nhẹ nhàng đem túi trong tay đặt ở trên hàng hiên, lui ra phía sau một bước tiến vào bậc thang Giang Tiểu Âm đứng, ngay sau đó kéo cô vào trong lòng ngực rồi liền hôn xuống.
"Chị Tiểu Âm là đang ghen tị sao?" Nụ hôn qua đi, cậu vuốt ve gương mặt hồng thấu của cô và nở nụ cười.
"Không phải!"
Tâm tư nhỏ bị chọc thủng, Giang Tiểu Âm đỏ mặt khác thường kéo tay cậu ra, xách một cái túi lên rồi liền mau chân đi hướng văn phòng.
Tiểu Âm của cậu sao có thể đáng yêu như vậy?!
Tô Nghi Tu đứng tại chỗ cười ngây ngô một hồi, sau lại đột nhiên xoay người nhìn về phía Hoa Chước đi vào cửa thang lầu.
"Cách Tiểu Âm của tôi xa một chút."
Hoa Chước vẫn là lần đầu tiên nhìn đến Tô Nghi Tu lộ ra biểu tình như vậy.
Hoàn toàn khác với thiếu niên ấm áp như ánh dương, mặc kệ khi nào cũng đều có thể bảo trì bộ dáng lễ phép trước kia. Thiếu niên đưa lưng về phía ánh sáng, giọng điệu đáng sợ đến quỷ dị làm cô theo bản năng mà lui hai bước, nhưng loại ấm áp này cùng hắc ám quỷ dị hoàn toàn dung hợp ở bên nhau, cảm giác như đây vốn dĩ chính là bộ dáng thật sự của cậu.
"Nghi Tu, em không cần dọa người như vậy ——" Hoa Chước không quá tự nhiên mà cười cười và nói: "Chị cũng sẽ không làm gì Tiểu Âm."
"Tốt nhất là vậy."
Tô Nghi Tu cười lạnh nhẹ liếc cô một cái, sau đó xách túi còn dư trên mặt đất lên, dừng một chút rồi còn nói thêm: "Đừng kêu tôi là Nghi Tu, chị Tiểu Âm sẽ không vui."
Lúc giữ chặt tay Giang Tiểu Âm thì cậu đã ngửi thấy mùi trà trên người cô, quán trà dưới lầu không hề đóng cửa, Giang Tiểu Âm lại còn nói không thích Hoa Chước.
Cậu không tin cái người thích cậu này không nói gì bậy với bà xã yêu dấu của cậu. "Giang Tiểu Âm."
Hoa Chước cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi, đem tên Giang Tiểu Âm từng chữ từng chữ một mà nói ra khỏi miệng.
Con bé xinh đẹp trẻ tuổi này thật là quá đáng ghét. Hầu như ai quen biết và nhận thức con bé này thì đều khen không dứt miệng, mà cô lại cố tình chán ghét Giang Tiểu Âm được mọi người yêu thích.
Nhưng không sao, con bé đáng ghét này thực mau sẽ cười không nổi.
Giang Tiểu Âm xách theo túi đồ ăn không đi văn phòng, phòng bếp nhỏ của cô căn bản làm không được đồ ăn phức tạp như vậy, cũng không bỏ xuống được nhiều đồ vật như vậy. Cửa lầu ba đang khóa, thế cho nên cô cần phải chờ Tô Nghi Tu đi lên thì mới có thể vào.
"Đi lên nhanh như vậy còn không phải là tự bắt mình đứng chờ em sao." Tô Nghi Tu nhanh chóng đi lên, việc làm đầu tiên là giữ chặt cô hôn một cái, sau đó mới bắt đầu mở cửa: "Sáng hôm nay ăn cháo dinh dưỡng, giữa trưa em hầm cho chị chút canh gà. Không được nhíu mày, muốn ăn đồ thanh đạm cũng phải uống."
"Ô ——"
Vừa nghe đến phải uống canh gà, lông mày Giang Tiểu Âm đều sắp nhíu lại thành bánh quai chèo.
Cô đặc biệt đặc biệt không thích uống canh gà hầm bổ dưỡng, vừa béo lại không có hương vị đặc sắc. Cô thích thịt kho tàu, còn có đồ cay xào a.
"Sao chị lại không giống người thành phố Chung Sơn một chút gì vậy."
Tô Nghi Tu ồn ào, mục tiêu đầu tiên sau khi mở cửa ra chính là phòng bếp.
Thành phố Chung Sơn nhìn trước mặt là biển, sau lưng lại núi, người địa phương thích đồ ăn thanh đạm, như là hầm, nấu nước a. Nhưng Giang Tiểu Âm một chút cũng không thích kiểu này, thói quen ẩm thực của cô không bị trói buộc, cô thích ẩm thực của người phương Bắc.
"Mẹ chị là người phương Bắc." Giang Tiểu Âm nhỏ giọng biện giải, đồng thời cả người đột nhiên bị một người đàn ông từ phía sau ôm vào trong lòng ngực.
"Sao không ngủ tiếp mà lại lên đây?" Thanh âm bình tĩnh gần như lạnh nhạt của Khúc Cẩn từ phía sau truyền tới tai Giang Tiểu Âm.
"Đồng hồ báo thức reo." Giang Tiểu Âm giãy giụa một hồi, phát hiện căn bản tránh không thoát khỏi trói buộc liền dứt khoát dựa vào trong lòng ngực Khúc Cẩn, coi anh thành đệm dựa: "Anh......"
Sao anh lại lên đây? Anh đi lên từ lúc nào?
Anh lên đây làm gì?
Giang Tiểu Âm ở trong đầu suy nghĩ vài câu hỏi, mỗi một câu đều mang theo nồng đậm oán khí, điều này làm cho cô dứt khoát từ bỏ việc hỏi anh lên lầu trên làm gì.
"Tôi làm sao?" Khúc Cẩn cúi đầu ghé vào bên tai cô thở một hơi rồi nhẹ giọng nói: "Lần sau tôi nhất định sẽ nhớ tắt đồng hồ báo thức cho em."
"Không được!"
Giang Tiểu Âm trực tiếp dẫm chân người đàn ông, trịnh trọng nói: "Không được tắt đồng hồ báo thức, tôi còn phải đi làm."
Nếu dùng suy nghĩ của một người lúc trước cuồng công tác, Khúc Cẩn phi thường thưởng thức thái độ này của Giang Tiểu Âm. Nhưng nếu dùng suy nghĩ của người luôn muốn làm tình cùng cô, muốn mỗi buổi tối lăn lộn cô đến khóc thì Khúc Cẩn rất không thích thói quen sinh hoạt đến thời gian nghỉ ngơi cũng không có này của cô.
"Tiểu Âm, văn phòng có tuyển thêm nhân viên mới không?"
"Tôi cùng Nghi Tu, hai người là đủ rồi."
"Là do không muốn tốn nhiều tiền sao?" Thử thăm dò tâm lý Giang Tiểu Âm, Khúc Cẩn thì thầm với cô: "Tôi không cần tiền lương."
"A?! Anh muốn làm gì?"
"Quỷ không cần nghỉ ngơi, thế cho nên tôi có thể giúp em làm rất nhiều chuyện, mà em... Chỉ cần mỗi ngày trao cho tôi một thứ là được."
Không thể không nói, Giang Tiểu Âm xác thật có chút động tâm.
Khúc Cẩn có năng lực cá nhân không thể chê, nếu có thể không dùng tiền mà thông báo tuyển dụng được anh, Giang Tiểu Âm tính đến tính đi thì đều cảm thấy bản thân kiếm lãi lớn.
"Thứ gì?" Cô nuốt một chút nước miếng.
"Thân thể của em."
"Gì?"
"Đem thân thể của em cuối ngày giao cho tôi là được." Khúc Cẩn cười khẽ một tiếng, bắt tay chuyển qua trên ngực Giang Tiểu Âm: "Nói đơn giản một chút, chính là để tôi mỗi tối đều làm em một lần."
"Khúc Cẩn!"
Giang Tiểu Âm lôi kéo cổ tay của anh, cắn răng nói: "Anh cái đồ không biết xấu hổ này!"
Giang Tiểu Âm tức giận ngược lại làm thần thái Khúc Cẩn càng thêm khí định thần nhàn, anh giữ cô có trật tự mà phân tích: "Tôi không chỉ là người có chức nghiệp là luật sư mà còn là một lệ quỷ không bị phù triện của em chế phục. Dù là làm việc ở văn phòng, hay là đi ra ngoài đuổi quỷ giữ nhà, tôi đều có thể giúp em một phần rất lớn."