Tiểu Âm sẽ kết hôn với Tô Nghi Tu, sẽ xây dựng gia đình cùng với cậu ấy, sẽ sinh con cho cậu ấy.
Một khi đã bắt đầu suy nghĩ đến thì lại không thể dừng được, Trương Sư Lễ liền cảm thấy hô hấp của mình bắt đầu trở nên gian nan, so với chết đuối còn làm người thống khổ hơn.
Anh ngồi trên tầng thang gần với văn phòng, vùi đầu trên đầu gối, không muốn để lộ gương mặt bi thương kia ra bên ngoài để Giang Tiểu Âm tùy thời có khả năng bất ngờ xuất hiện nhìn thấy.
“Chị gái...” Anh nỉ non tự nói: “Em nên làm cái gì bây giờ....”
[ Thân thể khôi phục thế nào rồi? Có cần gia đến văn phòng thăm cô không? Những món đồ ăn cô gửi đến đều không có vấn đề gì, cô chắc chắn đây là tất cả chứ? ]
Giang Tiểu Âm nằm nghiêng ở trên giường, nhìn tin nhắn trong điện thoại, mi nhăn lại.
[ Thân thể không có vấn đề gì, anh cứ ở lại cửa hàng đồ cổ của anh chờ là được, có việc tôi sẽ đến tìm anh. Đồ ăn thì tôi cũng không dám chắc...]
Dư Lạc là người luôn ru rú trong nhà, trừ phi có chuyện gì quan trọng lắm, bằng không thì anh tuyệt đối sẽ không bước chân ra khỏi cửa hàng đồ cổ của mình dù chỉ nửa bước.
Lần gần nhất anh đến văn phòng của cô cũng là vào 3 tháng trước, đến nơi liền buông lời oán giận đường xá xa xôi, ánh mặt trời nắng cháy da, cô không muốn anh đến văn phòng của cô rồi ghét bỏ nó.
[ Không có việc gì thì tốt, là cô sợ sau khi gia qua đó sẽ khiến cô mê mẫn đến nỗi, cô sẽ muốn làm gì đó với gia sao ha ha ha, gia không ngại. ]
[ Cút đi!!!! ]
Khoá màn hình điện thoại, Giang Tiểu Âm nhìn gương mặt hồng nhuận rõ ràng là bị người đàn ông khi dễ kia của mình trên màn hình di động thì cầm lòng không đậu mà cười ngây ngô, một lúc sau lại không nhịn được thở dài một hơi.
Nếu không có Khúc Cẩn xuất hiện ngoài ý muốn thì tốt rồi, sinh hoạt của cô rất vất vả mới đi vào quỹ đạo được.
Khúc Cẩn.....
Giang Tiểu Âm càng nghĩ càng bực bội, căn bản là cô không có cách nào để an tâm nằm nghỉ ngơi trên giường, ngẩng đầu nhìn thoáng qua máy tính trong phòng ngủ, cô lại mở điện thoại lên nhấn gọi cho Tô Nghi Tu.
Lấy một hộp vân tay, một hộp tròn tròn, một hộp siêu mỏng, còn có một hộp giúp tăng kích thước, cộng thêm một hộp mùi dâu tây.
Cô gái ở tiệm thuốc mặt đỏ tai hồng mà nhìn chăm chú Tô Nghi Tu tiếp theo vừa gật đầu, vừa lấy đủ loại kiểu dáng áo mưa. Thuốc tránh thai uống nhiều tóm lại là không tốt, cho nên anh cảm thấy mình rất cần thử mỗi loại một chút, xem loại nào dùng tốt.
“Nghi Tu nghe điện thoại ——”
“Chị Tiểu Âm?”
“Nghi Tu, chị có thể sử dụng máy tính của em một chút không?”
Không được!
Giang Tiểu Âm dùng máy tính chuyên nghiệp cũng như cậu, tuy rằng kỹ thuật chuyên nghiệp không vượt qua được cậu, nhưng mà máy tính kia của cậu tuyệt đối không thể để Giang Tiểu Âm chạm vào. Vạn nhất nếu bị chị Tiểu Âm của cậu tìm ra mấy thứ kia là xong đời.
“Không nghỉ ngơi cho tốt mà còn dùng máy tính làm gì?” Tô Nghi Tu lập tức đảo khách thành chủ hỏi: “Bây giờ cũng đã là thời gian tan tầm.”
“Là do tiến độ ủy thác của Khúc Cẩn quá chậm, chị sốt ruột.” Nghe được giọng nói cô xen lẫn tiếng thở dài: “Chị muốn nhanh chóng hoàn thành ủy thác, sau đó đưa anh ta đến nơi anh ta nên đến. Nghi Tu, chúng ta như bây giờ là không đúng...”
“Chị chờ em về, có chút đồ em vốn dĩ định ngày mai cho chị xem.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Tô Nghi Tu không dám chậm trễ nữa, vội vội vàng vàng mà thanh toán xong liền chạy nhanh về. Trương Sư Lễ đã không thấy bên hàng hiên nữa, Tô Nghi Tu cũng không để ý, cậu rất hy vọng người đàn ông này có thể bị anh kích thích mà sau này sẽ không xuất hiện ở đây nữa.
“Chị Tiểu Âm, chị uống thuốc trước đã.” Trở lại chỗ ở, chuyện đầu tiên anh làm chính là đưa thuốc cho Giang Tiểu Âm.
Một cái túi lớn kia tất cả đều là thuốc sao?
Giang Tiểu Âm vẻ mặt đau khổ nhận túi, tùy tay lấy một hộp nhưng lại là một hộp áo mưa, đặt hộp đấy ở bên ngoài lại lấy một hộp khác, kết quả vẫn là áo mưa.
“Em mua nhiều áo mưa như vậy là muốn ăn chúng thay cơm sao?!”
“Những loại đấy đều không giống nhau.” Tô Nghi Tu cầm lấy hộp trên giường kia và giới thiệu cho cô nghe: “Cái này là vân tay, cái kia là tròn tròn...”
“Được, em có thể câm miệng rồi.”
Tìm ra được thuốc tránh thai khẩn cấp từ bên dưới đáy túi, Giang Tiểu Âm nhìn hơn mười hộp áo mưa không giống nhau theo như lời cậu nói, cũng không biết cô có nên nghiêm túc suy xét một chút, thận và eo của mình có thể chịu được hay không.
“Mấy ngày nay chị cùng Khúc Cẩn chải chuốt lại ký ức một chút xem ngày đó anh ta đã ăn thứ gì mà chết, đi qua những chỗ nào và gặp qua người nào.”
Chờ Giang Tiểu Âm ngoan ngoãn uống thuốc xong, Tô Nghi Tu mở máy tính ra, sau đó mở 1 video lên.
Video thoạt nhìn là camera an ninh của một quán cà phê nào đó, Giang Tiểu Âm liếc mắt một cái liền nhận ra người đàn ông đang đưa lưng về phía camera theo dõi, đứng ở quầy oder là Khúc Cẩn. Hẳn là anh đang đợi cà phê của chính mình, mà phát sinh ngoài ý muốn là thời điểm phục vụ viên mang cà phê đến.
Trong lúc Khúc Cẩn không có phòng bị thì bị người nào đó đụng phải một bên người, tuy rằng không ngã nhưng cũng thành công mà hấp dẫn đi lực chú ý của anh. “Phóng lớn người bên quầy oder kia.”
Rất rõ ràng, người đó đưa lưng về phía Khúc Cẩn và camera rồi bỏ chút gì đó vào cà phê, hơn nữa lúc sau cũng chưa rời đi, người kia vẫn luôn chờ sau khi Khúc Cẩn uống xong cà phê rồi rời khỏi mới rời đi theo.
“Tua về lại 1 phút.” Giang Tiểu Âm nhìn người đàn ông kia, tự hỏi một lúc sau mới gọi cho Nghiêm Văn Đào.
“Tìm anh có chuyện gì? Chuyện kia có tiến triển sao?”
“Anh Nghiêm.” Giang Tiểu Âm trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, cô hỏi: “Quán cà phê mà trước khi Khúc Cẩn chết 1 ngày có đi qua, các anh đã điều tra rồi chứ?”
“Đã điều tra.”
Nghiêm Văn Đào trả lời rất chắc chắn: “Bọn anh đã xem qua camera an ninh, trừ việc bị người nào đó không cẩn thận va phải một chút thì ly cà phê ngoài nhân viên cửa hàng ra không có bất luận ai động qua. Người nhân viên cửa hàng kia bọn anh cũng đã tra qua, không có bất luận quan hệ trực tiếp hoặc gián tiếp nào với Khúc Cẩn.”
“Không có biện pháp nào kiểm tra đồ ăn còn lại trong dạ dày anh ta là độc gì sao?”
“Đo lường kiểm tra đồ còn sót lại đều là không có độc.”
“Em biết rồi. Muộn vậy rồi mà còn gọi điện cho anh, thật là phiền anh Nghiêm.” Giang Tiểu Âm lại cùng Nghiêm Văn Đào hàn huyên vài câu rồi mới cúp điện thoại.
“Người đàn ông kia là quỷ.”
Cô cùng Tô Nghi Tu cơ hồ trăm miệng một lời mà nói ra một câu như vậy.
Nếu là người thì hành vi rõ ràng như vậy cảnh sát sao có thể tra không ra. Không phải bọn họ tra không đúng chỗ, mà là bọn họ căn bản là không nhìn thấy được người đàn ông kia.
“Nghi Tu.” Giang Tiểu Âm gõ gõ Tô Nghi Tu: “Phóng lớn video một lần nữa, phóng lớn người va vào Khúc Cẩn.”
Nhìn thân thể thì là một phụ nữ, hơn nữa không giống với người trẻ tuổi. Nhưng bởi vì che đến kín mít nên camera theo dõi cũng không có quay đến chính diện mặt của bà ta.
“Khúc Cẩn xem qua video theo dõi này chưa?”
“Xem rồi, anh ta không quen biết người phụ nữ này.”
Đuổi Tô Nghi Tu ra một bên, Giang Tiểu Âm bắt đầu tua đi tua lại xem đoạn này. Sau khi nhìn mấy chục lần, Cô đột nhiên chú ý tới cánh tay duy nhất lộ ở bên ngoài có một vết sẹo, vết sẹo kia có chút quen mắt.
Cô nhắm mắt lại, cắn ngón tay cái bắt đầu từ trong trí nhớ tìm kiếm vết sẹo giống như vậy.
“Thái Thu Đình!”
“Đó là ai?” Tô Nghi Tu có chút không hiểu vì sao sẽ từ trong miệng Giang Tiểu Âm nghe tới một cái tên căn bản là anh chưa từng nghe qua.
“Trong những vụ án mà Khúc Cẩn tiếp nhận suốt một năm qua, có một vụ án giết người phanh thây.” Giang Tiểu Âm ôm cánh tay ngồi ở trên ghế biểu tình có chút phức tạp: “Nhưng Khúc Cẩn không phải biện hộ cho người bị hại, mà là giúp bạn trai Giang Quý của Hạ Tiểu Tiểu, cũng chính là biện hộ cho nghi phạm lớn nhất của vụ án này.”
“Giang Quý cuối cùng được phán vô tội, mà Thái Thu Đình là mẹ của Hạ Tiểu Tiểu.”