Lí trí nhắc nhở Trương Sư Lễ phải nói được, nhưng về mặt tình cảm thì sao anh có thể coi như chưa có gì phát sinh.
Anh ủ rũ cụp đuôi đi theo phía sau Giang Tiểu Âm, trong thanh âm là sự bi thiết như kiểu bản thân sắp bị vứt bỏ: "Tiểu Âm, em không thể không cần tôi...."
Cô nói ra lời này khi nào?
Giang Tiểu Âm phồng má quay đầu nhìn thoáng qua Trương Sư Lễ thì thấy được cái đuôi ủ rũ cùng lỗ tai vô cùng đáng thương của người đàn ông, cô quay đầu che trán quyết định tạm thời không đề cập đến vấn đề này nữa.
"Cái nghĩa địa công cộng này, thật kỳ quái." Tiếp tục đi thêm một chốc, Trương Sư Lễ đột nhiên kéo Giang Tiểu Âm dừng lại.
"Kỳ quái?"
"Nơi này không hề có một con quỷ nào."
Giang Tiểu Âm gần đây mới vừa có khả năng nhìn thấy quỷ cũng ý thức được, một nơi như nghĩa địa công cộng tuyệt đối không thể không có quỷ, nhưng mà kể từ thời điểm cô bước vào nghĩa địa lại không hề gặp được một con quỷ nào.
"Tại sao lại như vậy...."
"Gâu gâu gâu!"
Thời điểm cô nhíu mày nhìn quanh bốn phía thì một chú chó săn lông vàng cực to từ phía trên lao xuống, thẳng tắp nhào hướng Giang Tiểu Âm.
"Sắc sắc dạt dào, mặt trời mọc hướng Đông...."
"Cậu nhỏ, không cần!²"
Giang Tiểu Âm nhanh chóng ngăn cái miệng đang đọc khẩu lệnh của Trương Sư Lễ rồi dang hai tay đón chú chó lại đây.
"Tiểu Nhạc? Là mày sao Tiểu Nhạc?" Cô kinh hỉ ôm lấy chú chó, để nó tùy ý thân mật liếm tới liếm lui trên mặt mình: "Tiểu Nhạc, sao mày lại ở chỗ này?"
"Tiểu Nhạc?"
Trương Sư Lễ dùng biểu tình rất kì quái nhìn chằm chằm chú chó săn lông vàng này. Anh nhìn ra được chú chó này không phải vật sống, hơn nữa lại rất quen thuộc với Giang Tiểu Âm, chỉ là vì sao cái tên này sẽ khiến anh nghe kì cục như vậy.
"Tiểu Nhạc là chú chó mà mẹ cho tôi nuôi." Tiểu Âm không buông vong linh chú chó ra một phút giây nào: "Chúng tôi cùng nhau lớn lên, nhưng lúc tôi 13 tuổi thì nó lại qua đời."
"Tiểu Nhạc, mày vẫn luôn ở chỗ này sao?"
Chú chó màu vàng kim dùng sức lắc lắc đuôi sủa một tiếng, sau đó cắn tay áo cô ý đồ muốn dẫn cô tới chỗ nào đó.
"Mày muốn dẫn tao đi nhìn gì sao?"
"Gâu gâu!"
Không chút do dự, Giang Tiểu Âm liền chạy chậm theo chú chó.
"Lễ nhạc nhã âm." Trương Sư Lễ đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Giang Tiểu Âm cùng chú chó săn lông vàng rồi đột nhiên bật cười: " Thực sự có chị a, Trương Sư Nhã."
Cho dù là đã kết hôn trở thành vợ người ta và còn có con cái, nhưng chị ấy vẫn luôn trẻ con như vậy.
Chú chó săn lông vàng rẽ trái rồi rẽ phải, đi tới mảnh đất kia trước cả Giang Tiểu Âm, chẳng qua thấy thế nào thì đích đến cũng đều là mộ mẹ cô. Rẽ qua ngã ba cuối cùng, Tiểu Nhạc quả nhiên dừng ở trước mộ của mẹ cô. Chỉ là người đàn ông mặc áo choàng trắng ngồi dựa trước mộ mẹ cô là ai?
Cô khẽ cắn môi, đặt tay ở trong túi phù triện rồi từ từ đến gần người đàn ông một chút.
"Tiểu Âm." Người đàn ông ôn hoà mỉm cười, dùng thanh âm ôn nhuận như ngọc nói với cô: "Lại tới thăm mẹ cô sao?"
"Ông là ai?"
Giang Tiểu Âm cũng không hề bởi vì người đàn ông ôn hòa mà buông lỏng cảnh giác, mặc kệ nói như thế nào thì sự xuất hiện của người đàn ông này quá mức quỷ dị.
"Cũng đúng. Tôi vẫn chưa tự giới thiệu." Ông sờ sờ Tiểu Nhạc tới gần mình rồi ưu nhã đứng lên từ bia mộ: "Tôi tên Tạ Tất An, là người quen cũ của mẹ cô."
Người đàn ông ăn mặc một chiếc áo choàng trắng rất kì quái, trên mũ trắng cao cao viết bốn chữ vừa thấy phát tài.
Đương nhiên đó không phải là điểm đáng chú ý nhất, đáng chú ý nhất chính là mái tóc bạc dưới mũ cùng khuôn mặt hấp dẫn sự chú ý của cô. Mặt đẹp như ngọc, mắt sáng tựa sao, môi đỏ chu sa. Nhìn anh tươi cười, trong đầu Giang Tiểu Âm tràn ngập những từ ngữ hình dung mỹ mạo của nam tưt có trong sách cổ.
Tạ Tất An... Tạ Tất An...
"Bạch Vô Thường?!"
Giang Tiểu Âm lui về sau hai bước, vừa vặn ngã vào trong lòng ngực Trương Sư Lễ.
Trương Sư Lễ tất nhiên nghe được tiếng hô của Giang Tiểu Âm, anh kinh nghi nhìn người đàn ông trước mắt. Tuy chưa bao giờ gặp qua, nhưng khi nhìn Tạ Tất An, Trương Sư Lễ liền có thể chắc chắn người đàn ông mặc áo choàng trắng này đúng là Bạch Vô Thường.
"Đúng là tôi." Tạ Tất An mỉm cười gật đầu.
"Mẹ sao sẽ..."
Giang Tiểu Âm không thể ngờ mẹ cô lại quen biết Bạch Vô Thường, hơn nữa thoạt nhìn tuyệt đối không phải dạng quen biết chỉ gặp nhau một hai lần.
"Mẹ tôi có đầu thai thuận lợi không?" Cô nhìn chằm chằm Tạ Tất An, muốn có được đáp án khẳng định.
Kết quả làm cô không ngờ tới chính là người đàn ông giống như trích tiên nhìn cô rồi ảm đạm lắc đầu. "Xin lỗi, tôi không thể nói dối cô, mẹ cô sau khi chết không hề tới địa phủ, tôi thậm chí còn không tìm thấy linh hồn của bà ấy."
"Sao có thể ngay cả Bạch Vô Thường cũng không tìm thấy."
Tuy rằng thực không muốn nghĩ đến khả năng tồi tệ nhất, nhưng Trương Sư Lễ chỉ có thể nghĩ tới tình huống Trương Sư Nhã đã hồn phi phách tán.
"Quỷ sai không phải vạn năng, và tôi cũng vậy." Tạ Tất An thở dài một hơi nói: " Tiểu Âm, tôi giao Tiểu Nhạc lại cho cô, nó chờ cô có thể nhìn thấy nó đã 10 năm."
"Tôi phải đi."
Bạch Vô Thường Tạ Tất An ôn nhu cười, xoa xoa Tiểu Nhạc đang cắn cắn quần áo anh không nỡ để anh rời đi.
"Người mày vẫn luôn đợi đã có thể nhìn thấy mày, đi đi."
"Gâu——"
Chú chó săn lông vàng cuối cùng nức nở liếm liếm bàn tay anh rồi mới xoay người chạy đến trước mặt Giang Tiểu Âm.
"Tiểu Âm, tôi rất vui vì có ngày gặp được cô." . Truyện Quan Trường
Bạch Vô Thường chỉnh sửa lại áo choàng trắng của mình xong từ chân bắt đầu hóa sương trắng biến mất trước mặt Giang Tiểu Âm, anh vừa biến mất lại vừa rất bất đắc dĩ nhún vai: "Thời gian lười biếng đã hết rồi, nếu còn không quay về thì Diêm Vương sẽ lại tức giận."
"Đừng đi!" Giang Tiểu Âm vươn tay muốn bắt lấy người đàn ông nhưng lại không bắt được gì.
Tạ Tất An liền biến mất như vậy ở trước mặt cô, như là nơi này vốn dĩ không có cái gì.
"Tôi còn rất nhiều chuyện muốn hỏi."
"Tiểu Âm." Trương Sư Lễ ôm lấy Giang Tiểu Âm từ phía sau, giọng điệu trầm trọng nói: "Quỷ sai không phải sự tồn tại mà con người nên tiếp xúc. Tôi không biết chị đang làm gì, nhưng Tiểu Âm à, ngàn vạn không được chủ động tiếp cận quỷ sai, âm khí trên người bọn họ còn nặng hơn cả lệ quỷ."
"Tôi biết rồi."
Cảm nhận được hơi thở ấm áp trên người đàn ông, Giang Tiểu Âm tuy rằng có chút không muốn rời đi, nhưng vẫn lập tức tránh thoát ra khỏi lồng ngực Trương Sư Lễ.
"Tiểu Âm....."
"Mẹ tôi đang nhìn đó!"
Quỷ hồn Trương Sư Nhã cũng không có ở chỗ này, nhưng mộ bà ấy vẫn ở trước mặt hai người. Giang Tiểu Âm không muốn để mẹ thấy con gái mình cùng em trai mình quấn quýt ở bên nhau, nếu thấy chắc sẽ tức giận đến đội mồ sống dậy.
Cũng không biết có phải là bị thái độ không muốn người khác nhìn thấy hai người thân mật của Giang Tiểu Âm kích thích hay không mà Trương Sư Lễ đi đến trước mộ Trương Sư Nhã rồi "Cộp!" một tiếng quỳ xuống.
"Chị à! Em thích Tiểu Âm!"
Giọng điệu người đàn ông vô cùng kiên định, kiên định đến mức Giang Tiểu Âm muốn xoay người chạy trốn.