Giang Tiểu Âm mắt mang khẩn cầu nhìn Tô Nghi Tu: "Đừng.... Chị không biết..."
"Chị biết." Tô Nghi Tu bật công tắc dương v*t giả lên, đặt nó ở giữa hai chân Giang Tiểu Âm: "Vậy chị nói chuyện chị đã đồng ý với em lần trước ra là được."
"Hả?"
Cô đã đồng ý cái gì rồi?
"Quên rồi? Nếu quên thì em sẽ phạt chị Tiểu Âm ăn dương v*t giả."
Người đàn ông này quá xấu xa rồi, tại sao lại có thể hư đến như vậy! Giang Tiểu Âm liều mạng nhớ lại lần làm tình trước với Tô Nghi Tu cô đã nói những gì, suy nghĩ một hồi lâu cô mới đỏ mặt tía tai nhớ ra Tô Nghi Tu muốn nghe cái gì.
"Nhớ ra rồi?" Người đàn ông dùng dương cụ giả nhẹ nhàng nghiền nát vài cái ở chỗ sâu trong tiểu huyệt cô.
Loại cảm giác cồn cào và ngứa ngáy này khiến Giang Tiểu Âm dù muốn che mặt nhưng lại không che được dứt khoát nhắm mắt lại và nói: "Là muốn Nghi Tu dùng côn th*t lớn cắm chị đi ăn cơm.... cắm chị tắm rửa... cắm chị ngủ... Nghi Tu... Đừng ma xát nữa, cho chị có được không...."
"Chị Tiểu Âm ngoan, em sẽ thỏa mãn hết tất cả cho chị."
Tô Nghi Tu vẫn luôn kìm nén dục vọng hít sâu một hơi rồi bắt đầu kịch liệt thọc vào rút ra. Động tác đâm thọc cực nhanh khiến cho toàn bộ cái giường đều rung lắc phát ra từng tiếng kẽo kẹt theo chuyển động kịch liệt của hai người. Mà mỗi lần nguyên cây đâm vào thì đều có thể nghe thấy tiếng tinh hoàn va chạm với môi âm hộ làm vang lên tiếng bạch bạch.
"Thật thoải mái.... A a.... côn th*t lớn cắm... Tiểu huyệt thật thoải mái.... Sắp hư rồi... Quá nhanh..."
Bị cậu liên tục cắm như vậy không biết bao nhiêu lâu, Giang Tiểu Âm sau khi cao trào thêm vài lần rốt cuộc cũng cảm nhận được Tô Nghi Tu ôm chặt lấy mình và bắn hết toàn bộ tinh dịch vào bên trong.
"Nghi Tu... Mệt mỏi quá... Chị từ bỏ...."
Trên trán cô tràn đầy mồ hôi, hôm nay liên tục làm tình suốt cả ngày khiến thể lực của Giang Tiểu Âm tiêu hao tương đối nhiều.
Biết Giang Tiểu Âm hôm nay tính thêm cả cậu nữa thì đã là làm tình với 3 người, Tô Nghi Tu cũng không biết là nên ghen hay nên đau lòng cô gỡ dây trói ra xong ôm cô vào trong lòng ngực.
"Chị Tiểu Âm." Cậu ôn nhu lau khô vầng trán Giang Tiểu Âm rồi hôn lên khóe miệng cô.
"Em yêu chị, yêu chị hơn bất kì kẻ nào khác. Cho nên về sau dù xảy ra ra chuyện gì đi nữa em cũng đều hy vọng chị Tiểu Âm có thể nói cho em biết hết tất cả giống như trước kia. Em sẽ không trách chị, chỉ cần chị vĩnh viễn ở bên cạnh em là được rồi."
"Nghi Tu..." Nghe cậu nói xong, Giang Tiểu Âm nở một nụ cười còn khó coi hơn so với khóc: "Thật xin lỗi."
"Không sao cả."
Tô Nghi Tu lau nước mắt trên má cô đó, sau đó nở nụ cười tỏa nắng đặc trưng của mình: "Đây đều là bởi vì chị Tiểu Âm thật sự quá có mị lực, không thể trách chị được."
"Ngủ đi, ngày mai còn có rất nhiều chuyện cần phải làm."
"Ừm."
Cái ôm ấm áp và an toàn khiến Giang Tiểu Âm rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp. Nhìn cô gái trong lòng đã an tĩnh ngủ say, Tô Nghi Tu mới ôm cô đi vào trong phòng tắm làm chút rửa sạch đơn giản.
Khúc Cẩn vẫn chưa trở về.
Sau khi cậu mất liên lạc với Giang Tiểu Âm thì liền lập tức lần theo định vị GPS tìm được điện thoại rơi trên mặt cỏ. Không thấy bóng dáng của Khúc Cẩn, Giang Tiểu Âm cũng biến mất. Nếu không phải sau cùng cậu xác thật có nghe thấy giọng của Trương Sư Lễ thì chỉ có quỷ mới biết cậu có gấp chết hay không.
Có người đang nhằm vào chị Tiểu Âm của cậu, mục đích tạm thời vẫn chưa rõ ràng lắm, nhưng cậu vẫn luôn có một loại cảm giác thực không an tâm.
"Chị Tiểu Âm, chị biết không?" Tô Nghi Tu lại tiếp tục dùng tay miêu tả gương mặt Giang Tiểu Âm: "Chỉ cần chị vẫn luôn an toàn ở bên cạnh em thì những thứ khác đều không quan trọng."
Trước khi gặp Giang Tiểu Âm, cuộc đời của Tô Nghi Tu chỉ toàn một màu xám xịt.
Từ nhỏ có thể thấy quỷ đối với một người bình thường mà nói cũng không phải là chuyện tốt. Hai bậc phụ huynh làm cha làm mẹ của cậu kia bận rộn đến nỗi trước nay đều không về nhà cho rằng những điều cậu nói là lời bịa đặt để thu hút sự chú ý của họ. Ngay cả bảo mẫu của cậu cũng cảm thấy cậu là 1 đứa trẻ kì lạ với trí óc không bình thường, mà giáo viên của cậu cũng luôn phê bình cậu không được bày trò đùa dai dọa những bạn học khác...
Sau khi nhận thấy rõ thái độ của người lớn, Tô Nghi Tu từ lúc còn rất nhỏ đã hiểu cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
Mọi người trên thế giới này đều ngu ngốc như nhau, chỉ nguyện ý tin tưởng những gì mình tận mắt thấy.
Vì thế cậu bắt đầu nhìn tất cả một cách lạnh lùng.
Mang mặt nạ trong sáng, ấm áp như ánh mặt trời, cậu từng cười nói với một cô gái thích mình nào đó: "Kỳ thật nơi đó có một con quỷ đang đứng."
"Đáng ghét!" Cô gái đánh nhẹ lên cánh tay cậu, hờn dỗi nói: "Nghi Tu, cậu đừng có hù người ta!"
Cậu không hề hù, nơi đó quả thật có một con quỷ đang đứng gắt gao nhìn chằm chằm cô gái kia. Căn cứ theo kinh nghiệm của cậu, cái chết của con quỷ này nếu không trực tiếp thì cũng gián tiếp có liên quan đến cô gái kia.
Nhưng, chuyện này có liên quan gì đến cậu đâu?
Không bao lâu sau, cậu liền nghe nói cô gái mặt dày vô sỉ luôn quấn lấy cậu, làm cậu chán ghét kia đã nhảy lầu tự tử.
"Đáng đời."
Cô gái kia đoạt bạn trai của bạn, còn bức người bạn đó phải tự sát bị người bạn đó dùng cách tương tự giết chết cũng coi như là chết có ý nghĩa.
"A a a a a a a!"
Tô Nghi Tu đang đi tham quan khuôn viên trường đại học mà cậu vừa mới nhập học thì liền nghe thấy tiếng thét chói tai của một người phụ nữ được phát ra từ trong rừng cây nhỏ, tiếp theo có một đôi tình lữ từ bên trong chật vật chạy ra. Tiếp sau đó, cậu lại nhìn thấy một cô gái nhỏ trông hơi giống học sinh trung học vừa vặn đụng phải con quỷ vừa mới theo ra từ trong rừng cây nhỏ kia.
Đoạn đường này vốn dĩ có hơi chút hẻo lánh, hơn nữa lại đang là ban đêm, cho nên dẫn đến quang cảnh hiện giờ chỉ có 2 người —— cậu cùng một cô gái đụng phải quỷ bốn mắt nhìn nhau.
"Em gái nhỏ, trên người em có một con quỷ đang nằm bò kìa."
Cậu dùng giọng điệu bông đùa nói ra sự thật dọa người, nhưng trong mắt người bình thường thì họ chỉ coi đấy hoàn toàn là trò đùa dai mà thôi.
"Cậu có thể thấy?" Cô gái kinh ngạc nhìn cậu, sau đó lại rất bình tĩnh lấy từ trong túi ra một lá bùa màu vàng dán lên người của mình rồi hỏi: "Hắn đi xuống chưa?"
Lần này đổi lại là cậu kinh ngạc.
Con quỷ kia thét chói tai nhảy khỏi người cô gái, thoạt nhìn có chút sợ hãi mà bay nhanh chạy đi.
"Chạy rồi....."
Cô gái nghe cậu nói vậy liền thở phào nhẹ nhõm một hơi xong nở một nụ cười biết ơn với cậu: "Cảm ơn."
Cảm ơn?
Đây là lần đầu tiên Tô Nghi Tu nghe được ai đó nói cảm ơn sau khi cậu nói cho đối phương biết rằng có quỷ.
"À còn nữa, tôi là học sinh năm ba của trường này, chứ không phải em gái nhỏ gì đó." Cô gái lại móc từ trong túi ra vài lá bùa rồi nhét vào trong tay cậu - người vẫn còn đang ngơ ngác: "Cái này tặng cho cậu, nếu cậu có thể thấy chúng nó thì cái này nhất định có thể giúp ích được cho cậu."