Thẩm Miên Miên ngơ ngác ngồi lên, Lý Tiết Ngọc đứng trước mặt cô không ngừng khóc.
"Hức...hức..."
Thẩm Miên Miên vội chạy đến dỗ cô: "Em sao vậy? Không phải đi đưa quà cho anh ta sao?"
"Hức...hức..."
Lý Tiết Ngọc vẫn không ngừng khóc.
Thẩm Miên Miên không biết chuyện gì xảy ra, cô ôm Lý Tiết Ngọc vào lòng vỗ về.
"Thôi nào, ngoan nín đi."
"Có gì nói chị nghe."
...
Một lúc sau.
Cuối cùng Lý Tiết Ngọc cũng chịu nín khóc, bây giờ đã ngủ thiếp đi vì mệt rồi, con bé thức trắng mấy đêm để làm cho xong quà sinh nhật tặng Lâm Hàn Phong, không ngờ anh ta lại thẳng tay ném nó vào thùng rác như thế.
Không muốn nhận thì thôi đi, việc gì phải thẳng thừng hành động như vậy, còn nặng lời với em ấy, Lý Tiết Ngọc bị tổn thương là đúng rồi.
Thẩm Miên Miên thở dài, người như anh ta tốt hơn đừng nên lại gần. Làm sao có thể nghĩ Lâm Hàn Phong là người tốt được chứ, anh ta là người có tất cả, còn Lý Tiết Ngọc cũng chỉ là một cô gái nhỏ không có gì trong tay.
Không khéo Lâm Hàn Phong lại nghĩ Lý Tiết Ngọc muốn trèo cao, muốn lấy lòng anh nên mới làm những trò như thế.
Đúng là tâm tư đàn ông, nhiều lúc không thể đoán được anh ta muốn và cần gì đâu.
Sau chuyện này Lý Tiết Ngọc bị tổn thương lắm, nhưng như vậy cũng tốt, con bé sẽ tránh xa anh ta, cũng không còn muốn lại gần Lâm Hàn Phong nữa.
Cô bị đưa đến đây để làm việc trả nợ, tốt hơn là làm cho xong việc của mình rồi rời đi, đừng dính dáng đến Lâm Hàn Phong là tốt nhất.
...
Ba ngày sau.
Sau tối hôm đó Lý Tiết Ngọc trở nên ủ rủ nhiều hơn, cô cũng biết buồn, biết tổn thương lắm chứ.
Cô cũng không gặp Lâm Hàn Phong nữa, anh cũng không về nhà điều đó làm Lý Tiết Ngọc dễ thở hơn.
Cô ngồi một góc ngoài đường, nghĩ lại lúc đó anh nặng lời với mình, cô không kiềm được mà bật khóc trước mặt anh.
"Sau này đừng làm mấy chuyện thừa thải như thế nữa."
"Tôi và cô không có liên quan gì đến nhau."
Lý Tiết Ngọc đứng nhìn món quà mình đặt hết tâm tư vào đó bị anh ném đi không thương tiếc, nước mắt cứ tự trào ra, cô đứng đó hai mắt ngấn lệ nhìn anh, Lâm Hàn Phong cũng đơ ra vài giây khi nhìn thấy cô như vậy.
Rồi Lý Tiết Ngọc quay người đi, cô không muốn nhìn thấy người đàn ông này nữa, anh ta thật đáng ghét.
Uổng công cô làm món quà đó, hao tâm tổn sức còn tưởng Lâm Hàn Phong là người tốt, nhưng mà cô lầm rồi, anh ta chỉ xem cô là một người làm thấp hèn trong nhà mình mà thôi.
Lý Tiết Ngọc nghĩ đến lại muốn khóc làm sao, lần đầu cô tặng quà cho ai đó không ngờ lại bị từ chối còn bị vứt đi như vậy, cô cúi đầu, có lẽ cả đời này cô không dám tặng quà cho ai nữa quá.
"Này con câm kia."
Lý Tiết Ngọc giật mình, cô ngẩng đầu lên thì thấy Giang Ly đi đến chỗ mình.
Chị ta là người có quyền nhất ở đây, nếu quản gia Lưu bận việc thì Giang Ly sẽ là người ra lệnh cho bọn họ làm việc.
"Trong nhà hết bột mì rồi, cô mau đi mua đi." Giang Ly đi đến chỗ cô, ném cho cô ít tiền rồi bảo.
Lý Tiết Ngọc nhận lấy, bây giờ phải đi sao? Lúc này đã là chiều, khu biệt thự này muốn đi phải có xe đưa đi, nếu là đi bộ không biết khi nào mới đến cửa hàng bán bột mì nữa.
Rõ ràng là kiếm chuyện cho cô làm. Giang Ly vốn không thích cô, ngày đầu cô đến đây đã không ngừng làm khó làm dễ Lý Tiết Ngọc rồi.
Lý Tiết Ngọc đành ngậm ngùi gật đầu, cô biết mình không đi thì cũng không sống yên với người phụ nữ này, có khi lại liên lụy đến Thẩm Miên Miên.
Giang Ly nhìn cô rời đi, cô đứng đó bật cười.
"Để tôi xem khi nào cô xong việc."
Đi bộ một quãng đường dài như vậy, đi đến sáng ngày mai cũng chưa đến nữa. Giang Ly chính là muốn đuổi Lý Tiết Ngọc rời khỏi đây.
"Một con câm mà dám nghĩ đến chuyện muốn quyến rũ ông chủ sao?"
"Thật nực cười."
...
Phòng làm việc.
Lâm Hàn Phong ngồi đó, Mặc Triết đảo mắt sang nhìn anh, mấy ngày hôm nay không biết Lâm Hàn Phong bị gì mà cứ ngồi đấy rồi lẩm bẩm một mình suốt.
"Đại ca, anh ổn chứ?" Mặc Triết tốt bụng quay sang hỏi thăm.
"Không sao." Lâm Hàn Phong đáp.
Trong đầu anh lúc này đều là hình ảnh của Lý Tiết Ngọc, lúc ấy cô đứng trước mặt anh mà bật khóc, anh cũng thẳng tay ném món quà của cô vào thùng rác không suy nghĩ.
"Vậy...cô ấy ở chỗ đại ca ổn chứ?" Mặc Triết lại hỏi.
Anh lo lắng cho Lý Tiết Ngọc, nhưng sợ đến chỗ Lâm Hàn Phong rồi lại không nỡ quay về, thật sự anh muốn đưa Lý Tiết Ngọc rời đi, nhưng đại ca đã nhìn trúng cô ấy anh không thể...
"Chắc ổn." Lâm Hàn Phong miễn cưỡng trả lời.
Thật sự ổn sao? Đã ba ngày rồi anh không về nhà, cũng không biết lúc này Lý Tiết Ngọc đang nghĩ gì làm gì.
Có lẽ bây giờ đã ghét anh lắm rồi.
Lâm Hàn Phong thở dài, khi không tặng quà sinh nhật cho anh làm gì chứ, anh vốn đâu thích ngày đấy đâu.
"Cô ấy..."
Lâm Hàn Phong liếc mắt nhìn Mặc Triết, anh liền im lặng ngay. Vẫn là không nên nói gì tốt hơn.
Người ở chỗ Lâm Hàn Phong chắc sẽ ổn. Anh tin vậy.