Vận Rủi: Một Mất Một Còn

Chương 4: Không Ai Cứu Được



Sức mạnh của đồng tiền đúng là đáng sợ, cũng chẳng ai đánh thắng được nó cả.

Lý Tiết Ngọc ngồi trên xe của Lâm Hàn Phong, hai tay cô đan vào nhau, cả người run cầm cập cả lên. Cô không biết mình sẽ bị người đàn ông này đưa đi đâu, ở chỗ Mặc Triết hai tuần qua cô đã quen với việc có anh ấy bên cạnh. Mặc Triết tuy nóng nảy cục súc, nhưng cô cảm giác anh vẫn tốt hơn người đàn ông này rất nhiều.

Nếu cô đoán không lầm anh ta tên là Lâm Hàn Phong, cũng chính là đại ca của Mặc Triết, nói gì anh ấy đều phải nghe theo.

Cô không biết mình đắc tội gì với người đàn ông này, nhưng cô thấy Lâm Hàn Phong có ác ý với mình lắm, cô cũng đoán được đến chỗ anh ta càng khó sống hơn là ở nhà họ Lý nữa.

Lâm Hàn Phong cứ ngồi đó nhìn chằm chằm vào người Lý Tiết Ngọc, không ai nói chứ vẫn thấy rõ anh muốn ăn tươi nuốt sống cô luôn rồi.

Anh bất ngờ quay sang bóp chặt cổ Lý Tiết Ngọc.

"Cô...đã làm gì với Mặc Triết?"

Lý Tiết Ngọc bị dồn vào đường cùng liền giật mình, cô đưa tay lên muốn đẩy anh ra nhưng là điều không thể, sức của Lâm Hàn Phong quá mạnh, cô không thể đấu lại được.

"Khụ...khụ..."

"Từ trước đến nay Mặc Triết vốn không quan tâm đến phụ nữ, tại sao cô có thể làm cậu ta quan tâm bảo vệ mình như thế? Tôi tò mò lắm đấy." Lâm Hàn Phong gằn giọng nói.

Cũng là lần đầu anh và Mặc Triết to tiếng với nhau như thế chỉ vì người phụ nữ này.

"Khụ...khụ..."

Cô vùng vẫy đánh mạnh vào tay anh, Lâm Hàn Phong cũng buông tay ra.

Xe dừng trước cửa một quán bar, quản lý đã ra ngoài đợi chờ anh đến sẵn.

Lâm Hàn Phong không đợi cô hít thở liền kéo cô xuống xe ném trước mặt quản lý kia.

"Sau này cô ta sẽ làm việc ở đây, tùy ý ông sắp xếp. Cô ta bị câm cũng không tiếp khách được đâu." Lâm Hàn Phong đứng đó nói.

Lý Tiết Ngọc bị ném như một món đồ không thương tiếc, cô sợ hãi đưa mắt nhìn mọi người xung quanh.

Ở đây...là đâu chứ?

"Cô ta cũng không biết chữ." Lâm Hàn Phong nhìn cô rồi nói thêm.

"Việc này..."

"Hạng người này đừng để tâm đến nhiều, công việc dọn dẹp thích hợp với cô ta quá rồi." Anh ngồi thấp người xuống, mắt đối mắt với cô.

Lý Tiết Ngọc nhìn anh đầy sợ hãi.

Lâm Hàn Phong đưa tay lên nâng mặt cô lên: "Đừng để cô ta đi câu dẫn đàn ông, không khéo lại phá hoại hạnh phúc gia đình người khác như mẹ cô ta vậy."

Hai mắt cô trợn ngược lên, anh ta...làm sao anh ta biết chứ?

Mẹ cô vốn là gái quán bar, ông Lý chính là khách của bà ấy. Cả hai lén lút qua lại nhiều lần, cuối cùng để bà Lý biết chuyện, bà ấy vì quá tức giận mà lên cơn đau tim không may qua đời. Bà Lý trước đây là thiên kim tiểu thư lại phải lòng tên nghèo như ba cô, cuối cùng chấp nhận bỏ hết mọi thứ chạy theo ông ta để được làm vợ ông ấy.

Chân thành để đổi lại được gì? Để rồi ông ấy phản bội bà ấy, chạy đến chỗ mẹ của Lý Tiết Ngọc tìm thú vui.

Sau khi bà Lý mất thì mẹ cô chính là Mộng Cầm cũnh chính thức bước vào cửa nhà họ Lý. Nhưng vì đói khổ, vì cái nghèo mà ba ta cũng không chịu được cực mà bỏ chồng bỏ con rời đi, cũng chính vì thế mà Lý Tiết Ngọc luôn là cái gai trong mắt của ông Lý.

Lẳng lơ, đê tiện giống như mẹ cô, gương mặt này xinh đẹp như vậy, sau này nhất định cũng sẽ như bà ấy mà thôi.

Lâm Hàn Phong phủi tay đứng dậy, anh cũng không vừa mắt với Lý Tiết Ngọc, anh chỉ hận mình không thể ăn tươi nuốt sống cô nhóc này.

Cơn giận năm năm qua bây giờ có chỗ cho anh trút lên đầu rồi.

"Vậy nhé, tôi đi trước." Lâm Hàn Phong nhìn cô rồi cười, anh lên xe cứ thế rời đi.

Lý Tiết Ngọc ngồi trơ ra đó, cô quay đầu lại nhìn quản lý quán bar. Ông đứng khoanh tay ở đấy nhìn cô.

"Xem ra cô không được lòng ông chủ Lâm lắm nhỉ?"

Nhìn thoáng qua cũng thấy được Lâm Hàn Phong không có thiện cảm với cô gái này rồi.

Trông cũng còn trẻ và nhỏ tuổi, đã làm gì đắc tội với Lâm Hàn Phong mà anh không vừa mắt đến như thế chứ?

Mà thôi kệ đi, chuyện của Lâm Hàn Phong ai dám xen vào chứ.

Lý Tiết Ngọc lắc đầu không ngừng, cô bò đến ôm lấy chân quản lý, cô biết mình được đưa đến đây là không còn chỗ để dung thân mà sống rồi.

"Vô ích thôi."

"Không bắt cô đi bán thân là may rồi." Quản lý đá cô ra rồi bảo.

"Sau này nên ngoan ngoãn mà làm việc đi, không ai cứu được cô đâu."

Lâm Hàn Phong đích thân đưa cô đến đây, chẳng phải muốn mượn tay quản lý tôi chỉnh cô sao?

Trách là cô đã làm sai với người đàn ông đấy mà thôi.

...

Mặc Thừa.

Mặc Triết buông điện thoại xuống, thì ra đại ca đưa cô đến quán bar để làm việc.

Với một người nhút nhát và ngây thơ như Lý Tiết Ngọc sẽ trụ nổi ở đó sao?

Mặc Triết lắc đầu, Lâm Hàn Phong đã quyết anh làm sao dám cản chứ? Anh cũng không muốn vì người phụ nữ mới gặp mặt mà gây gỗ với đại ca.

Xem ra...cô phải tự lực cánh sinh mà thôi.

Trừ khi Lý Tiết Ngọc bị hủy dung, cô vẫn mang dáng vẻ của Hứa Linh Lung thì chỉ chịu khổ mà thôi.

Người khác sinh chuyện, Lý Tiết Ngọc lại là người gánh hậu quả.

Lâm Hàn Phong đúng là vô lý thật.

"Chết tiệt..."

"Ai biểu anh ấy là đại ca của mình chứ."