Vạn Sinh Nhất Niệm

Chương 32: 32




Hàn Sơ ôm lấy eo nhỏ của nàng kéo nàng lại gần, Khinh Ti có thể ngửi thấy mùi trầm hương thoang thoảng còn trên người hắn.

- Chàng làm gì mà cả người nóng đến như vậy, có phải bị bệnh rồi?
- Nàng còn hỏi, tại nàng cả đó
- Sao lại tại ta chứ?
Nàng lật người xoay mặt đối diện hắn, bốn mắt nhìn nhau, gian phòng rộng rãi chìm trong im lặng, có thể cảm nhận được nhiệt độ trong phòng đang tăng dần.

- Là bởi vì nàng câu dẫn ta
- Ta câu dẫn chàng lúc nào, là chàng tự mình đến đây còn làm bậy với ta!
Môi đỏ mọng của nàng liên tục mấp máy lải nhải, lời còn chưa nói xong đã bị môi hắn chặn lại.

Hàn Sơ không để cho nàng có cơ hội nói nhiều đã trực tiếp hôn nàng đến khi khiến nàng hai mắt phủ tầng sương mới chịu rời.

Bàn tay không an phận của hắn luồng vào y phục, xuyên qua lớp áo cuối cùng chạm đến da thịt mềm mại của nàng.

Khinh Ti bị hắn sờ tới sờ lui, cả cơ thể như có dòng điện chạy qua, cảm giác tê dại khiến tâm trí nàng dần bị lấy mất.

Dung mạo tuyệt diễm của nàng cộng với đôi mắt ẩn ẩn sương mù lúc này mang theo vạn phần phong tình vạn chủng.


Y phục của hai người chẳng mấy chốc bị cởi bỏ, da thịt vì không có mảnh vải che truyền đến cảm giác lành lạnh khiến nàng cơ hồ lấy lại mấy phần tâm trí.

Nhìn thân thể hai người chẳng có lấy mảnh vải, Khinh Ti xấu hổ đến cắn môi, hắn biết nàng ngượng nên lại hôn lên môi nàng như xoa dịu.

Nụ hôn nóng bỏng rơi trên môi rồi từ từ trượt xuống cổ, hơi thở mang theo nóng ấm phả trên từng tấc da thịt trắng nõn.

Lí trí hai người dần bị d*c vọng thay thế, gian phòng một khoảng ám muội không dám nhìn.

! ----------------!
Ánh nắng nhạt trải trên những tán hoa lê, chim chóc líu ríu đi tìm thức ăn.

Khinh Ti đang mơ màng thì bị cái gì đó làm cho hơi ngứa, rốt cục không chịu được nàng đành cố gắng mở mắt ra tìm xem là cái gì.

Nam nhân tay chống cầm, mắt tà mị ẩn ẩn ý cười, môi vẽ một đường cong.

Tay còn lại cầm lấy một lọn
tóc mà quét qua hai bên má nàng, nhìn hắn trong đầu nàng hình dung nên hai chữ yêu nghiệt đầu tiên.

Bộ dạng này của hắn quá mức mĩ rồi, có điều nam nhân này là của nàng, mà muốn giành nam nhân của nàng thì không dễ đâu.

Nhìn thấy ánh mắt của hắn có điểm không đúng, Khinh Ti giật mình nhìn xuống, nàng làm gì có mặc y phục đâu, đã thế chăn còn bị trượt xuống một khoảng.

Tay chân luống cuống kéo chăn, vô tình động khiến hạ th@n một trận đau đớn, nàng cắn răng hít vào một hơi, cũng tại nam nhân này mà ra cả.

- Nàng đau sao, để ta xem
- Chàng còn hỏi, tại chàng cả đó
- Để ta xem, ta giúp nàng bôi thuốc
- Không cần, chàng mau cút ra ngoài cho ta
Nàng một bộ sư tử cái đạp hắn xuống giường, tuy sức lực nàng không đủ nhưng hắn rất ngoan ngoãn mà lăn xuống.

- Được rồi, nương tử đừng tức giận, vi phu ra ngoài là được
Hàn Sơ đứng dậy cầm lên áo ngoài khoác vào, trước khi đi còn nháy mắt với nàng một cái.

- Cái tên nam nhân này, học theo cử chỉ của ta cũng hay thật đấy
Nàng lẩm bẩm rồi cong môi cười, bộ dạng hắn làm nàng thấy đáng yêu quá đi!
- Vương phi, để nô tỳ hầu hạ người tắm rửa

Thu Ý, Thu Họa đi vào là nàng giật cả mình, Khinh Ti thu lại tâm tình đi vào trong.

Nước nóng tỏa khói nghi ngút làm gian phòng mờ ảo, nàng lười biếng tựa lưng vào thành gỗ, ngâm nước ấm quả thật làm nàng dễ chịu hơn nhiều rồi.

- Hai muội đang làm gì bên đó vậy?
Đừng tưởng nàng không biết, hay nha đầu vừa nãy thấy dấu vết trên người nàng liền đỏ mặt, bây giờ lại còn cười trộm nàng.

- Chúng nô tỳ không có làm gì nha, vương phi, chúc mừng người a
- Có gì để mà chúc mừng?
- Thì chuyện giữa người và vương gia đó
- Thôi dẹp đi, mau lại cọ lưng cho ta
Dạo này hai người Thu Ý và Thu Họa làm việc có vẻ chậm chạp, nàng đợi một lúc mới chịu đến cầm lấy khăn tắm giúp nàng cọ lưng.

- Tay nghề càng ngày càng tiến bộ nha
- Thoải mái không?
- Tất nhiên là thoải mái rồi!
Ngón tay thon dài tiếp tục giúp nàng ấn huyệt xoa bóp, có điều chủ nhân của đôi tay lại không phải Thu Ý, Thu Họa.

- Nương tử, nếu đã thoải mái như vậy, hay là việc tắm rửa ta sẽ phụ trách cho nàng
- Chàng! chàng sao lại vào đây?
- Ai bảo nàng tắm lâu quá nên vi phu mới đến xem nàng
- Sao chàng không nói ta biết hả
- Chỉ là vi phu không muốn làm mất nhã hứng của nương tử thôi
Hắn làm vẻ ủy khuất nhìn vào giống như nàng bắt nạt hắn vậy, Khinh Ti thở ra một hơi, nam nhân này bắt đầu như vậy từ khi nào nhỉ?!

- Được rồi, chàng mau ra ngoài, ta muốn thay y phục
- Để ta giúp nàng nha
- Không cần, ta tự làm được
Bình thường nói nàng mặt dày thì khá đúng, nhưng mà trong tình huống này nàng không thể không ngượng.

- Nương tử có phải không cần ta nữa rồi không?
- Không phải mà, chàng đừng có như vậy nữa được không, mau ra ngoài đi
Thật hết cách với nam nhân này mà, cứ y hệt như là ngốc tử vậy, có điều trông rất đáng yêu, nàng thích a!
- Được rồi, nàng nhanh lên đó
- Ta biết rồi
Hàn Sơ một bộ ỉu xìu đi ra ngoài, Khinh Ti dở khóc dở cười với hắn, bộ dạng càng ngày càng giống hài tử, có điều bộ dạng này tốt hơn nhiều so với gương mặt như tòa băng sơn lúc trước nhiều.

Khoác bộ y phục đơn giản thường ngày, nàng thu thập xong xuôi liền đến dùng bữa sáng cùng hắn.

- Nàng đến rồi, mau ngồi xuống dùng bữa thôi
Hắn chẳng có lấy một động tác thừa kéo ghế cho nàng ngồi xuống, tay thì thành thạo gắp món ăn mà nàng thích bỏ vào bát của nàng.

" Chậc, còn nhớ lúc mới xuyên đến ta còn bị chàng bắt nạt, bây giờ chàng lại thành ra bộ dạng này!
! làm sao ta nỡ trả đũa chàng đây, aiz, nhân sinh đúng thật vô thường mà!".