Vân Thâm Ba Tháng

Chương 12



Sắp xếp cho chi phái này của Ôn Ninh là một ngôi làng nhỏ trên núi.

Rừng rậm bao quanh, tươi tốt, đi bộ trên vùng bằng phẳng phải xuyên qua các chướng ngại vật phức tạp, mới có thể lên được một ngọn đồi hơi cao cao; Nếu ngự kiếm đi ngang qua, từ trên không nhìn xuống rừng cây rậm rạp, sẽ không dễ dàng chọn được chỗ hạ xuống. Chính nơi này vừa đủ che giấu được một ngôi làng, trước kia từng có người sinh sống ở đây, sau này bỏ hoang.

Đại khái là ra vào đều không dễ dàng, lại từng bị yêu vật quấy phá.

Sau khi Kỳ Sơn Ôn thị bị diệt, nơi này là một trong những mảnh đất được giao cho Lam thị Cô Tô, không có tác dụng đặc biệt gì, chỉ vì gần Cô Tô thuận tiện nên thêm vào. Cô Tô Lam thị dành thời gian từ giai đoạn rối ren sau Xạ Nhật Chi Chinh để lần lượt xử lý các địa bàn mới một lần, tà vật quậy phá nơi này không phải quá ghê gớm, nhưng đối với người bình thường mà nói, từng thuộc về Ôn gia thì cũng là nơi không sống nổi cầu cứu không ai nghe.

"Hoang vắng hẻo lánh, lúc nào cũng có tà tuý quấy phá, đường đi đặc biệt khó khăn cây cối nhiều không dễ ngự kiếm..." Khi đó Ngụy Vô Tiện ghé vào bên cạnh Lam Vong Cơ cùng xem, bản đồ vẽ không tệ, còn có ghi chú, đọc xong một chuỗi nhận xét tiêu cực, cuối cùng ra sức vỗ đùi, tổng kết: "Dễ thủ khó công, là nơi tốt!"

Lam Vong Cơ dừng động tác đang định cất quyển trục đi, liếc mắt nhìn hắn một cái.

Ngụy Vô Tiện mò sang những quyển trục khác mà y đã xếp lại, mở hết ra, liếc mắt một cái là mười hàng nhanh chóng đọc xong hết, đều đẩy qua một bên

Hồ sơ chuẩn bị không ít, vì muốn bí mật nên không thể là nơi đã có người ở, nếu có người ở gần đó đều phải loại ra hết, tất nhiên là không có ai cả bởi vì đủ loại nguyên nhân và vấn đề, nhưng một nơi giống thế này, thỉnh thoảng có yêu vật quấy phá nhưng không ghê gớm lắm, người Ôn gia có thể tự mình giải quyết cũng không phải là vấn đề, hoang vắng khó đi ngược lại trở thành một ưu thế rất lớn.

Thấy Ngụy Vô Tiện hài lòng, Lam Vong Cơ cuộn mấy quyển trục còn lại, cất vào ngay ngắn.

Bắt đầu xác nhận các chi tiết khác, mấy người Ôn gia cẩn thận đến hỏi: "Nơi đó... có thể trồng trọt hay không?"

Ngụy Vô Tiện thuận miệng hỏi: "Các ngươi thật sự muốn tự mình trồng trọt à?"

Một người trung niên nói: "Vâng, Ngụy công tử, trong tay chúng ta còn có một ít hạt giống."

Ngụy Vô Tiện nhớ lại các bữa ăn khó diễn tả mấy ngày qua, gần như đều là những thứ mọc nhanh nhất, sau đó nhiều nhất chính là củ cải, nào chiên nào xào nào nấu canh nào muối dưa...



Hắn quay đầu nghiêm túc nói với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, kêu nhà các ngươi giúp đỡ thêm một ít hạt giống đi, nhiều loại một chút, ví dụ như.... ta thấy khoai tây rất tốt, đừng lấy củ cải, củ cải khó ăn."

Đêm đó Ôn Ninh đến đưa cơm tối cho bọn hắn không thấy chút bóng dáng củ cải nào.

***

Đi vào ngôi làng nhỏ trên núi, người Ôn gia bận rộn bên ngoài, sửa nhà xới đất, hắn và Lam Vong Cơ bày trận ở gần đó. Ban đầu Ngụy Vô Tiện dự định đi theo xem những tu sĩ Ôn gia này trồng trọt, mặc dù không tự mình ra tay.

Lúc còn chưa chuyển tới đây hạt giống đã được đưa đến nơi ở tại Kỳ Sơn trước đó, Ngụy Vô Tiện rảnh rang không có việc làm đi giúp đỡ, lúc thì đạp lên mầm, lúc thì gieo không được, tưới nước ít thì chết khô tưới nước nhiều thì thối rễ, những thứ người khác trồng trước đó chỉ cần Ngụy Vô Tiện sờ tới là chết yểu.

Những người khác của Ôn gia không dám nói, Ôn Ninh muốn nói lại thôi, Ngụy Vô Tiện không ai khuyên can càng ra sức giày vò, Lam Vong Cơ im lặng nhìn mấy ngày, dặn dò môn sinh đưa hạt giống tới một lần nữa.

Ngụy Vô Tiện đã yên phận rồi.

Ngày đầu tiên đến đây lúc chạng vạng, Ngụy Vô Tiện cảm thấy cho dù nhà chưa sửa xong hắn ngủ ở gốc cây cũng được, nhưng rõ ràng còn có lựa chọn khác mà lại để Lam Nhị công tử ăn bờ ngủ bụi cùng một đám người, thì áy náy, vì vậy để lại bùa chú cảnh báo rồi đi đến thị trấn gần đó nhất để ở.

Ôn Tình mãi vẫn chậm chạp chưa trở về.

Điều nàng đi là gia tộc phụ thuộc của Lan Lăng Kim thị, nhưng mấy môn sinh qua đó đề nghị vẫn cứ không vui vẻ dứt khoát thả người, Lam Vong Cơ dường như có ý định tự mình đi một chuyến.

Người Ôn gia đã sắp xếp ổn định kha khá, bọn họ đã có thể rời đi từ sớm, hiện giờ ở lại chỉ là vì Ôn Tình, Ôn Ninh hy vọng nhanh chóng đoàn tụ với tỷ tỷ để xác nhận nàng khoẻ mạnh, Lam Vong Cơ cũng đang chờ. Y thuật không phải là chuyên môn của Lam Vong Cơ, đại khái là không chênh lệch nhiều so với y sư của một vài thế gia, nhưng những y sư đó còn xa mới bằng Ôn Tình, gia tộc đòi nàng tới đó cũng vì thế mới lằng nhằng không vui vẻ thả người như vậy.

Y sư Giang gia không phát hiện ra vấn đề, Lam Vong Cơ sau đó kiểm tra Nguỵ Vô Tiện kỹ càng hơn, kiểm tra gần nửa canh giờ, không có vấn đề gì.

Kiểm tra không ra cũng không có nghĩa là thật sự không sao, Ngụy Vô Tiện thật sự mất kim đan, cộng thêm trí nhớ bị tổn thương không rõ nguyên nhân. Ôn Ninh hy vọng Ngụy Vô Tiện để Ôn Tình kiểm tra rồi mới đi, Lam Vong Cơ đồng ý với đề nghị này.

Ngày thứ tư ở khách điếm, Ngụy Vô Tiện mơ mơ màng màng tỉnh lại, luôn cảm thấy trong phòng thiếu thiếu chút gì đó.

Ở Kỳ Sơn cùng một phòng, mà nay đổi thành hai phòng liền kề, hắn dậy muộn, mỗi ngày đúng giờ mẹo Lam Vong Cơ sẽ qua đây. Phòng trên lầu rộng rãi, dùng bức bình phong gỗ vẽ tranh để ngăn căn phòng một sảnh thành ra một gian giống như phòng ngủ và một gian có thể nói chuyện và dùng cơm, trước đây thức dậy vòng qua bức bình phong là có thể nhìn thấy Lam Vong Cơ ngồi ngay ngắn trước bàn, tĩnh tu hoặc đọc sách chờ hắn.

Hôm nay không có.

Ngụy Vô Tiện liếc mắt một cái, trước bàn không có ai, chỉ để điểm tâm của hắn.

Cầm lấy quả táo cắn vài miếng, đẩy cửa đi ra ngoài, đúng lúc cửa phòng bên cạnh cũng được mở ra, một người bước ra ngoài.



Quần áo trắng tinh như tuyết, dải lụa mạt ngạch cùng với ống tay áo mềm mại rũ xuống vì không có gió, bên hông ngoại trừ bội kiếm còn treo một cây tiêu bằng bạch ngọc, nhưng trang phục cũng không phải là nguyên nhân khiến Ngụy Vô Tiện sững người. Dung mạo của người này giống Lam Vong Cơ tới tám chín phần.

Chỉ là tròng mắt Lam Vong Cơ rất nhạt, nhạt như lưu ly, đôi mắt người này lại sẫm màu ấm áp và ôn hoà hơn. Nhìn thấy Ngụy Vô Tiện cũng sững người trong một tích tắc, gật đầu khẽ cười nói: "Ngụy công tử."

Đoán ra là ai, Ngụy Vô Tiện bất động thanh sắc đáp lễ nói: "Lam tông chủ."

Chính là gia chủ Cô Tô Lam thị Lam Hoán, Trạch Vu Quân Lam Hi Thần.

Cũng là huynh trưởng của Lam Vong Cơ.

Lam Hi Thần cười không nói gì.

Ngụy Vô Tiện biết Lam Vong Cơ có thể giúp hắn bảo vệ đoàn người Ôn gia thuận lợi như thế, là có sự ủng hộ của vị huynh trưởng làm tông chủ này.

Lam Vong Cơ đi ra từ phía sau Lam Hi Thần, nhìn thấy hắn, bình tĩnh đi tới, cuối cùng đứng vững vàng bên cạnh Ngụy Vô Tiện, Lam Hi Thần dường như hơi ngẩn ra một chút, bị hành động tự nhiên này của Lam Vong Cơ làm cho có chút kinh ngạc.

Hành lang yên tĩnh một lúc.

Cho đến khi Lam Hi Thần lại một lần nữa mỉm cười, gật đầu với Ngụy Vô Tiện, mặc dù không có ý định nói chuyện nhưng cũng không tỏ ý xem thường, lúc này mới nói với Lam Vong Cơ: "Chuyện của Ôn cô nương, đúng lúc ta sẽ đi ngang qua, thuận tiện đi một chuyến, nghĩ chắc chậm nhất mấy ngày là có thể được thả về, ngươi...".

Khúc sau Lam Hi Thần dường như muốn nói thêm điều gì đó, nhưng lại lắc đầu bỏ qua, ngữ khí ôn hòa nói: "Nếu còn cần ở lại thêm một thời gian thì cứ ở lại, hiện giờ trong tộc không có chuyện lớn gì, ngươi cứ đi làm chuyện mình muốn làm. Thúc phụ có hỏi, ta sẽ giúp giải thích vài câu."

Lam Vong Cơ nghiêm túc gật đầu, nói: "Đa tạ huynh trưởng."

Lam Hi Thần khẽ cười nói: "Không có việc gì, nhớ kỹ xử lý xong vẫn phải trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Vậy... Ngụy công tử, ta cáo từ trước."

Ngụy Vô Tiện nói: "Lam tông chủ đi thong thả."

Lam Vong Cơ đưa Lam Hi Thần ra khỏi khách điếm, Ngụy Vô Tiện trở về phòng ăn điểm tâm xong, không lâu sau Lam Vong Cơ trở về, Ngụy Vô Tiện không hỏi, Lam Vong Cơ cũng không nói cho hắn biết rốt cuộc đã nói với huynh trưởng chuyện gì.

Qua mấy ngày nữa, Ôn Tình quả nhiên được môn sinh Lam gia hộ tống trở về, sau khi nhận được tin tức Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ lên núi, người Ôn gia thuộc chi phái này của Ôn Ninh nhìn thấy bọn họ, đã bớt e ngại rất nhiều, hiện giờ càng thêm cảm kích, biết Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đi lên là muốn nói chuyện, xác nhận lẫn nhau đều khoẻ mạnh, liền đua nhau giải tán.

Ôn Tìnhn và bọn hắn đi vào trong căn nhà đã tu sửa.

Ngồi đối diện nhau, trên bàn bày bốn chén trà, Ôn Tình nói: "Ngụy công tử, cám ơn ngươi..."



Ôn Ninh cũng cúi đầu bái tạ theo, Ngụy Vô Tiện thấy thế lập tức xua tay nói: "Đừng cám ơn ta, ta không làm gì hết. Gã Kim Tử Huân là tình cờ gặp phải, sau đó đều là Lam Trạm ra mặt, các ngươi muốn cảm ơn thì cảm ơn y đi." Nói hai ba câu, đã đẩy đi gọn gàng sạch sẽ.

Những điều Ngụy Vô Tiện nói Ôn Tình Ôn Ninh đều biết, nhưng bọn họ cũng rõ ràng, không có Ngụy Vô Tiện ở đây, Lam Vong Cơ có thể vì đúng lúc gặp được mà cứu đám người Ôn Ninh từ trong tay Kim Tử Huân, nhưng sau đó thấy đám người Ôn Ninh có thể trở về, xưa nay không quen biết sẽ không hỏi nhiều, càng không có khả năng đi theo đến nơi ở, một khi không nói chuyện thì sẽ không có những sự giúp đỡ khác sau đó.

Đám người Ôn Ninh nhất thời thoát khỏi một kiếp, Kim Tử Huân có thể sẽ không ghi hận lại tìm tới, nhưng không có Kim Tử Huân, vẫn còn có người khác.

Tàn quân Kỳ Sơn Ôn thị ở nơi tập trung càng ngày càng ít người, một ngày nào đó sẽ đến phiên bọn họ, ngày đó có thể là ngày, sau khi đi rồi sẽ không thể nào trở về nữa.

Cho nên, một câu cảm tạ, không thể nào biểu đạt được hết lòng biết ơn đối với hai người này.

Hai tỷ đệ này tiếp tục nói cho xong, bất kể là đối với Ngụy Vô Tiện hay là đối với Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện thấy bọn họ kiên trì cũng không lên tiếng cắt ngang, chỉ lắng nghe, rốt cục nói xong, Lam Vong Cơ lắc đầu, tỏ ý chỉ là một việc nhỏ.

Cảm ơn rồi, cảm xúc kích động đã bình tĩnh hơn rất nhiều sau khi cùng với người trong tộc trấn an lẫn nhau cách đây không lâu, đuổi theo để nói cảm ơn, nhưng cảm ơn suông không phải là chuyện Ôn Tình sẽ làm, không bằng làm gì đó thực tế một chút.

Nàng giương mắt, nhìn Ngụy Vô Tiện, nói: "Ngươi...".

Ôn Tình lại liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ.

Ngụy Vô Tiện phát hiện, nói thẳng: "Chuyện mổ đan, Lam Trạm biết." Vì vậy, không cần phải tránh né.

Ôn Tình tựa như có một chút kinh ngạc, nói: "Ta nhớ rõ ngươi không cho phép chúng ta nói với người khác, ngươi và y....." Nghĩ nghĩ lại không nói gì nữa, vốn không phải là người hay hỏi nhiều, nàng chỉ xác nhận một lần cuối cùng: "Ngươi xác định không cần để cho y rời đi?"

Ngụy Vô Tiện chậm rãi gật đầu một cái.

"Vậy được." Ôn Tình dứt khoát nói: "Đưa tay cho ta, tra ra được cái gì, ta sẽ nói thẳng."