Lam Hi Thần đã đặt một cái bàn khác cho Ngụy Vô Tiện trong Hàn Thất, đối diện với bàn làm việc ban đầu của hắn để y có thể chuẩn bị đồ dùng đi săn đêm trong mấy ngày tới. Đồng thời cũng tìm cho y vài quyển sách truyện và đồ ăn nhẹ, tránh những phiền phức không cần thiết.
Ngụy Vô Tiện vui mừng và cảm động đến nỗi vô thức nhẹ giọng mỗi khi gọi Lam Hi Thần.
Hai người họ ngồi đối diện nhau trong Hàn Thất, Lam Hi Thần đang xem lại vài món đồ trong Cổ Thất, trong khi đó Ngụy Vô Tiện đang vẽ vài lá bùa chú và lật xem cuốn truyện của mình.
Mười ba năm không gặp, Lam Hi Thần không khỏi chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn Ngụy Vô Tiện. Suốt buổi sáng, thấy vẻ mặt y từ thích thú chuyển sang có chút buồn chán, hắn đúng lúc hỏi :
" A Tiện chiều nay có muốn ra sau núi không? "
Ngụy Vô Tiện tất nhiên vô cùng vui vẻ, đáp ứng :
" Thật sao, có, ta muốn! "
Hắn nghĩ thầm, Trạch Vu Quân quả thật rất chu đáo, mọi chuyện đều suy nghĩ cẩn thận. Y tốt như vậy, xuất sắc như vậy, đối xử với người khác đều ôn nhu nhẹ nhàng, ai có thể cưỡng lại được? Liệu ta có thích y không?
" Ta biết ngươi sẽ không quen với vài món ăn đặc biệt của Vân Thâm, hơn nữa lại thích thức ăn Vân Mộng hơn. "
Lam Hi Thần đi tới trước mặt Ngụy Vô Tiện, đưa tay xoa đầu y :
" Đừng gọi ta là Trạch Vu Quân, A Tiện. "
" Lam Hoán... ngươi... "
Lam Hi Thần vậy mà biết nấu đồ ăn của Vân Mộng, là y tự học sao?
Lam Hi Thần cũng không cho hắn cơ hội tiếp tục suy nghĩ :
" A Tiện muốn ăn món gì? "
" Thật ra không cần đâu, Lam Hoán. Ta cũng giống ngươi, cứ ăn đồ ăn của Vân Thâm là được rồi. "
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu nhìn Lam Hi Thần.
" Sao ta không biết ngươi có thể uống canh đắng và rau đắng của Vân Thâm nhỉ? "
Lam Hi Thần cười nói, hắn còn nhớ rõ trước đó ba ngày một lần hắn phải lên xuống núi để mua kẹo dỗ Ngụy Vô Tiện uống thuốc, canh thuốc của Cô Tô so với thuốc đó còn đắng hơn. Huống chi hắn đã từng thấy y uống một ngụm canh trong bữa tiệc tại Vân Thâm, khi đó Ngụy Vô Tiện còn thề sẽ không bao giờ chạm tới nó nữa.
" Ồ... "
Ngụy Vô Tiện đỏ mặt trước trò đùa của hắn, nghiêm túc nói :
" Nhưng ta cũng đã không còn giống như trước kia nữa. Kì thực khi đó ta từ Vân Mộng đến Vân Thâm là lần đầu tiên, cho nên khó tránh khỏi không quen. Mà sau này... sau này trong Xạ Nhật Chi Chinh, ta ở Loạn Tán Cương lâu như vậy nên không có thức ăn nào là ta không ăn quen. "
Hắn vẫn luôn ăn củ cải luộc và khoai tây suốt ngày ở Loạn Tán Cương.... Không, cũng không hoàn toàn như vậy :
" Thật ra vẫn có chút giống như trước kia, nếu không đủ cay thì ta sẽ không ăn, đệ tử Vân Mộng đều sẽ không đụng đũa. "
Hắn nói một cách nghiêm túc, nhưng Lam Hi Thần nghe vậy thì sững sờ, trong lòng dâng lên một trận đau xót. Hình ảnh Ngụy Vô Tiện khi còn là thiếu niên nghịch ngợm, khí phách, cao ngạo hiện rõ ràng trong đầu hắn, nhưng bây giờ y... thế mà lại từ chối điều đơn giản ấy.
" Lam Hoán? Ngươi sao vậy? "
Ngụy Vô Tiện thấy hắn im lặng, liền đưa tay ra khua khua trước mặt.
Lam Hi Thần nhanh chóng khôi phục tinh thần, nắm lấy bàn tay của Ngụy Vô Tiện :
" Không sao, A Tiện quen đồ ăn ở Vân Thâm, nhưng ngươi càng thích thức ăn Vân Mộng hơn, phải không? "
" Nhưng thực sự không cần phải phiền toái như vậy đâu, Lam Hoán. "
" Không có gì phiền toái. "
Đôi mắt sẫm màu của Lam Hi Thần nghiêm túc nhìn thẳng vào Ngụy Vô Tiện :
" Việc của A Tiện sẽ không có gì là phiền toái. "
Ngụy Vô Tiện giật mình, nhưng hắn cũng không thể nói thêm lời từ chối nào nữa, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu :
" Được. "
Lam Hi Thần cuối cùng cũng đi nấu cơm cho hắn. Trước sự nài nỉ của Ngụy Vô Tiện, y chỉ nấu một đĩa tôm om. Ngụy Vô Tiện đứng bên góc bếp nhỏ nhìn Lam Hi Thần, hắn thấy y cực kỳ khéo léo và thuần thục. Món ăn ra khỏi nồi đều có màu sắc hấp dẫn, béo ngậy, thơm ngon, không biết Lam Hi Thần đã lén làm bao nhiêu lần mới được.
Trong lòng Ngụy Vô Tiện ấm áp, hắn đi tới bên cạnh y :
" Lan Hoán ca ca, người thật tốt... "
Tay cầm đĩa của Lam Hi Thần run lên :
" A Tiện... Ngươi gọi ta là gì? "
Ngụy Vô Tiện sau khi nhận ra liền có vẻ ngượng ngùng, vội vàng lấy đĩa từ tay Lam Hi Thần:
" Để ta, ta làm được! "
Sau đó các đệ tử Lam gia cũng đã mang bữa trưa của Trạch Vu Quân đến cửa Hàn Thất, Lam Hi Thần mở cửa mang hộp thức ăn vào. Hai người ngồi đối diện nhau, trước mặt một người là một đĩa canh thuốc trong suốt, trước mặt người kia lại là một đĩa lớn tôm "om" ớt, một bữa ăn như vậy thực sự rất hài hòa.
Sau khi hai người dùng bữa xong, Lam Hi Thần đang định dẫn Ngụy Vô Tiện đến phía sau núi thì thấy hắn ngáp dài, Lam Hi Thần nhìn thấy vậy liền bật cười :
" A Tiện, có mệt không? "
Ngụy Vô Tiện khó hiểu chớp chớp mắt :
" Kì thực ta có chút buồn ngủ, ăn xong liền buồn ngủ. "
Lam Hi Thần mỉm cười đỡ Ngụy Vô Tiện, người gần như đã mơ màng :
" Vậy A Tiện, ngươi hãy đi nghỉ ngơi trước, sau khi ngươi tỉnh lại ta sẽ đưa ngươi đi hậu sơn, được không? "
Ngụy Vô Tiện gật đầu đáp ứng : " Được. "
Ngụy Vô Tiện đứng dậy, tự nhiên đi về phía phòng nghỉ Hàn Thất.
Lam Hi Thần mỉm cười :
' Xem ra, mấy ngày nay y đã quen với việc nghỉ ngơi ở đây, thật tốt. '
Sau đó hắn chợt nảy ra một ý nghĩ, lá thư hắn gửi cho Vong Cơ cũng đã được ba ngày, có lẽ hiện giờ nó đã nằm trong tay đệ ấy. Cuộc gặp gỡ giữa hai người sẽ không còn xa nữa rồi.
_______________________________
Lam Vong Cơ đưa tay bắt lấy con bồ câu đưa thư của Lam Hi thần.
Ngụy Vô Tiện hỏi :
" Sao vậy? Lam gia có chuyện gì sao? "
" Không có gì nghiêm trọng. " Lam Trạm đóng thư lại :
" Là thư của huynh trưởng, huynh ấy nói trong nhà gần đây cũng không có chuyện gì xảy ra. Huynh trưởng còn nói muốn buổi tối cùng chúng ta đi săn đêm... Cùng với một người bạn cũ của huynh ấy. "
" Bạn cũ? Bạn cũ nào? " Bạn cũ của Trạch Vu Quân? Ngụy Vô Tiện có chút tò mò.
" Ta cũng không biết. " Lam Trạm lắc đầu :
" Huynh trưởng trong thư chỉ nói là khi nào gặp sẽ để chúng ta gặp mặt trực tiếp, ta đoán cũng không phải chuyện gì lớn. "
Ngụy Anh gật đầu :
" Vậy giữa chừng chúng ta có thể gặp Trạch Vu Quân được không? "
" Được " Lam Trạm nói :
" Ta sẽ gửi thư cho huynh trưởng, hẹn huynh ấy bảy ngày nữa gặp ở Đại Phạn Sơn, được không? "
" Được, núi Đại Phạn sẽ là điểm dừng chân cuối cùng cho cuộc săn đêm của chúng ta. "
Ngụy Vô Tiện bổ sung thêm :
" Trạch Vu Quân hiện là Tông chủ, chắc sẽ không có thời gian để đi quá xa, vì vậy núi Đại Phạn chính là thích hợp nhất. "
Ngụy Vô Tiện vươn tay ra, lười biếng nói :
" Ra ngoài lâu như vậy, ta cũng thấy mệt mỏi rồi, nên trở về! "
Ngụy Vô Tiện đến quá nửa đêm mới thức dậy, ngơ ngác ngồi trên giường, nhìn bầu trời mới phát hiện mình đã ngủ rất lâu, vội vàng rời khỏi phòng.
Đúng như dự đoán, Trạch Vu Quân vẫn ở bên ngoài :
" A Tiện, ngươi tỉnh rồi à? "
Ngụy Vô Tiện gãi đầu :
" Ừm, ta, không ngờ ta ngủ lâu như vậy... Xin lỗi đã để ngươi phải chờ, Lam Hoán. "
" Không có gì, ta chỉ đang thu dọn đồ đạc thôi. "
Lam Hi Thần đóng quyển trục lại :
" A Tiện còn muốn đi hậu sơn không, bây giờ ra ngoài đi dạo cũng rất tốt.. "
" Tất nhiên! "
Lam Hi Thần cười nhẹ :
" Được. "
Ngụy Vô Tiện đang định lao ra ngoài nhưng Lam Hi Thần đã nhanh chóng kéo hắn lại. Lúc nãy ngủ dậy quần áo của Ngụy Vô Tiện đã xộc xệch, mạt ngách vốn đeo trên trán nay đã rơi xuống, quấn quanh cổ vì hắn có chút không quen. Nếu Ngụy Vô Tiện ra ngoài thì có lẽ trước khi đến nơi hắn đã bị đệ tử Lam gia bàn tán khắp nơi mất.
Ngụy Vô Tiện sửng sốt khi bị Lam Hi Thần kéo trở về trong ngực y, Lam Hi Thần đưa tay chỉnh lại quần áo cho hắn, nhỏ giọng nói :
" Đừng ăn mặc không đứng đắn. "
Sau đó hắn lấy mạt ngạch trên cổ y xuống, buộc lại cẩn thận :
" Bây giờ A Tiện đang giả làm đệ tử Lam gia, nên ngươi phải giả vờ giống một chút. "
Ngụy Vô Tiện ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Lam Hi Thần, y lúc này cách hắn rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của người còn lại. Ngón tay y lạnh lẽo vuốt ve trán hắn, sau đó luồn qua tóc hắn ra sau đầu, khéo léo buộc lại mạt ngạch.
Lam Hi Thần buộc mạt ngạch xong cúi đầu nhìn xuống liền thấy ngay khuân mặt Ngụy Vô Tiện gần mình trong gang tấc, hắn cũng hơi sửng sốt, đứng đó vài giây rồi vội vàng lùi lại một bước.
" Được rồi, chúng ta đi thôi Lan Hoán! "
" Được. "
Hai người từ trong Hàn Thất đi ra, sóng vai cùng nhau bước đi. Lam Hi Thần xuyên qua ống tay áo rộng của hắn đưa tay nắm lấy tay Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiên cũng không hề trốn tránh.
Ba ngày sau, Ngụy Vô Tiện đã chuẩn bị sẵn một đống bùa chú và thần khí nhỏ. Hắn chán nản chờ đợi tin tức về Lam Trạm và nhóm của y, lại nghĩ đến việc quay về Hàn Thất ngủ một giấc, sau đó lại nghĩ... ngày mai sẽ đưa Lam Hi Thần xuống núi, đến Thải Y Trấn chơi một vòng...
Khi thư của Lam Vong Cơ được gửi đến cũng đã vào buổi tối ngày hôm sau.
" A Tiện, ta đã liên lạc được với Vong Cơ. " Lam Hi Thần đóng thư lại.
" Vậy hắn nói cái gì! Bây giờ bọn họ ở đâu? " Ngụy Vô Tiện trở nên vô cùng phấn khích khi nghĩ đến việc sớm được gặp lại Ôn Uyển, à không, Tư Truy.
Nhận được thư của Vong Cơ lại thấy y vui vẻ như vậy, Lam Hi Thần liền có chút buồn bực, thấp giọng đáp lại :
" Bọn họ đã trên đường trở về rồi. Ba ngày nữa chúng ta sẽ gặp nhau ở Đại Phạn Sơn. "
" Tốt! " Ngụy Vô Tiên vỗ tay :
" Vậy ta sẽ sớm được gặp Tư Truy! "
Lam Hi Thần ngẩng đầu nhìn y :
" A Tiện... gặp lại Tư Truy ngươi rất vui sao? "
" Đó là đương nhiên, Lam Hoán. Ngươi nghĩ còn có thể là gì nữa? "
Ngụy Vô Tiện kỳ quái nhìn hắn.
" Không có gì, không có gì... "
Lam Hi Thần không nói gì thêm nhưng trên môi lại xuất hiện thêm một nụ cười.
Ngụy Vô Tiện lúc này cũng không hiểu Lam Hi Thần là đang cười cái gì, nhưng nghĩ tới việc gặp Tư Truy, hắn lại nghĩ đến chuyện khác cũng rất quan trọng : bây giờ Tư Truy đã lớn rồi thì sẽ thích quà gặp mặt nào đây?
_________________________
Ngày hôm sau, Thải Y Trấn.
Những người bán hàng đang bán đủ loại hàng hoá dọc đường, đủ loại người bán hàng và người đi qua đường , vô cùng nhộn nhịp và sôi động.
Ngụy Vô Tiện kéo tay Lam Hi Thần chạy tới chạy lui trên đường, nhìn ngó xung quanh - đã lâu rồi hắn mới lại đi mua sắm như vậy, dù có túi tiền đi theo cũng không thể yên tâm hơn.
Ngụy Vô Tiện nhặt lên một cái trống lắc, quay người hỏi :
" Lam Hoán, người cảm thấy Tư Truy sẽ thích cái này không? "
Lam Hi Thần không nói nên lời....
Ngụy Vô Tiện thấy vậy lại đổi một cái chuông :
" À, còn cái này thì sao? "
Vẻ mặt Lam Hi Thần có chút bối rối...
Ngụy Vô Tiện lại nhặt lên một con bướm nhỏ nhiều màu sắc khác :
" Con này thì sao? Tư Truy hồi nhỏ vốn rất thích những thứ này nha."
Lam Hi Thần do dự, khó khăn gật đầu.
Ngụy Vô Tiện thở dài một tiếng :
" A! Ta còn chưa từng nuôi con, hiện tại hắn lại lớn như vậy, rốt cuộc Tư Truy là thích cái gì? "
Lam Hi Thần cũng bị câu hỏi này làm cho bối rối, gia quy Lam thị rất nghiêm khắc, mặc dù chân thành quan tâm đến hậu bối thì cũng chưa bao giờ hỏi đến sở thích cá nhân.
Người chủ quán nhìn thấy hai vị tiên tử tuấn mỹ đang gặp rắc rối trước quầy hàng của mình, vội vàng hỏi :
" Xin hỏi hai vị đang muốn chọn quà cho công tử hay cô nương? "
Nguy Vô Tiện đáp :
" Hắn là một công tử đang tuổi thiếu niên, chủ quản có gì muốn giới thiệu không? "
" Được! Được! " Người bán hàng cúi xuống lục lọi trong giỏ, còn Ngụy Vô Tiện cũng đang kiên nhẫn đợi...
Lúc này, trên bầu trời lóe lên một đạo ánh sáng lạnh lẽo, Ngụy Vô Tiện cảm thấy người bên cạnh mình trở nên căng thẳng. Quay đầu lại liền nhìn thấy Lam Hi Thần đang nhìn lên trời, lập tức lấy trong túi ra mấy mảnh bạc vỡ, đặt chúng lên quầy hàng :
" Xin lỗi chủ quán, hôm nay chúng tôi chưa muốn lấy những thứ. Chúng tôi sẽ quay lại lấy nó vào một ngày khác. "
" Này! Công tử, ngài không cần trả nhiều tiền thế này! "
Người chủ quán hét lên từ phía sau, nhưng hai người họ đã bỏ đi rất nhanh.
" Sao vậy Lam Hoán? "
Ngụy Vô Tiện hiện tại đang bị Lam Hi Thần nắm tay kéo đi.
" Vừa rồi đạo kiếm loé lên trên bầu trời chính là Vong Cơ. "