Vạn Thiên Sủng Ái

Chương 119



"Sao hôm qua muội không gọi ta dậy!" Hành động lần này của Đông Duật Hoành, chỉ sợ là muốn ép nàng xuống nước trước.

"Nương nương, nô tỳ không dám gọi! Lúc nô tỳ ở dân gian, nhìn thấy trong phủ có một ái thiếp vì lão gia đến phòng của nô tỳ, chạy đến khóc rống, lão gia đã đánh ái thiếp đó chết tươi!" Đây là ác mộng cả đời này của nàng, Lưu Ly dừng một chút mới nói tiếp, "Hôm trước bệ hạ nổi giận đùng đùng rời đi, nương nương lại vì chuyện ẩu đả với Phong đại nhân mà giống như đi trên tầng băng mỏng. Nếu như bây giờ nương nương xúc động chạy đến cung Càn Khôn, thì tình hình sẽ càng thêm nghiêm trọng! Cho nên nô tỳ tự chủ trương, không dám đánh thức nương nương..."

"Ta làm gì tự ta có chừng mực, lần sau đừng quyết định thay ta!" Thẩm Ninh bất đắc dĩ tức giận với hành động lần này của Lưu Ly.

Lưu Ly hoảng hốt xin lỗi, Thẩm Ninh lại không có tâm tư nghe Lưu Ly giải thích. Giờ phút này nàng chỉ muốn biết một chuyện là Đông Duật Hoành có phát sinh quan hệ với Tây Môn Nguyệt hay không thôi.

Không, hắn sẽ không.

Thẩm Ninh vẫn tin tưởng hắn, đến khi nàng đến chỗ Hoàng hậu lại nghe được chuyện Hoàng đế phong Tây Môn Nguyệt làm tuyển hầu.

Đây giống như một cái tát vào mặt nàng.

Nàng chờ mãi Đông Duật Hoành mới trở về cung Càn Khôn, nàng đợi mãi không thấy thái giám đến đón nàng, nàng phái người đi xin gặp lại nhận được là Hoàng đế nói là tạm thời không muốn gặp nàng.

Nàng không thể chịu đựng được cảm giác như ngồi trên đống lửa như thế này, nàng sải bước đến cung Càn Khôn, Vạn Phúc đứng bên ngoài canh giữ, khó xử ngăn nàng lại.

"Nói cho bệ hạ biết, hôm nay người không gặp ta, sau này người nhất định sẽ phải hối hận." Thẩm Ninh nhấn mạnh từng câu từng chữ.

Vạn Phúc đi vào bẩm báo, rồi vội vàng đi ra, để Thẩm Ninh đi vào.

Thẩm Ninh đi vào, quen đường quen lối đi vào An Khanh đường.

Đông Duật Hoành đang nằm trên giường đọc sách, biết nàng đi vào cũng không ngẩng đầu lên.

Thẩm Ninh nắm lấy tay hắn lôi hắn dậy, "Chàng lại muốn chơi trò gì đây?"

"Làm càn." Đông Duật Hoành hất tay nàng ra.

Thẩm Ninh sửng sốt, nhìn gương mặt tuấn tú lạnh nhạt trước mặt, ấp úng nói: "Tối qua ta ngủ thiếp đi... "

Đông Duật Hoành cười lạnh, "Không sao, đêm qua trẫm có người thị tẩm."

Tim Thẩm Ninh giống như bị đâm một nhát dao, không kiềm chế được đau nhói, nàng vẫn cố cười nói: "Duật Hoành, chàng đừng nói như vậy, ta sẽ rất khó chịu, rất rất khó chịu đó."

"À." Đông Duật Hoành không mặn không nhạt đáp lại nàng.

Trái tim Thẩm Ninh như đang rơi xuống vực thẳm, nàng nhìn hắn chăm chú, giọng khàn khàn nói: "Ta sợ chàng không tin ta nên mới không dám nói ra lai lịch của ta... "

Đông Duật Hoành cắt ngang lời của nàng, "Không cần phải nói, trẫm cũng không muốn nghe. Nàng trở về đi, trẫm không tuyên triệu không được phép chạy loạn."

Thẩm Ninh cực kỳ phiền muộn, nàng lôi kéo cánh tay hắn dùng sắc lắc lắc, "Ta biết chàng giận ta giấu diếm chàng, ta thật sự có nỗi khổ tâm! Chàng không thể thông cảm cho ta sao?"

Đông Duật Hoành lần nữa hất tay nàng ra, "Ra ngoài."

Thẩm Ninh tức giận đến choáng váng, "Đôgn Duật Hoành, chàng thật sự để cho Tây Môn Nguyệt lên giường của chàng?"

Đông Duật Hoành lạnh lùng nói: "Trẫm sủng hạnh nàng ấy đấy, thế thì sao nào?"

Một giọt nước mắt không kiềm chế được mà rơi xuống, Thẩm Ninh cắn môi, quật cười lau đi vệt nước mắt, quay người rời đi.

Trong mắt Đông Duật Hoành có vẻ lo lắng, hắn đứng lên hai tay chắp sau lừng nhưng lại không hề đuổi theo.

Thẩm Ninh chỉ cảm thấy bản thân thảm hại không chịu nổi, nàng chạy như bay về cung Xuân Hi, cứ ngây ngốc ngồi một chỗ, bữa tối cũng không ăn, chỉ như người mất hồn ngồi ở đó.

Nô tài lớn nhỏ trong cung đều không đành lòng nhìn nàng như vậy, nhưng lại không biết nên khuyên nàng thế nào.

Lúc này Đông Minh Thịnh đến thỉnh an, Thẩm Ninh sửa sang lại dung nhanh, mỉm cười ra gặp hắn.

Không ngờ Đông Minh Thịnh ra vẻ thần bí lấy từ trong tay áo ra không biết bao nhiêu đồ chơi, mở ra xem lại lại mứt quả rễ cây.

"Mẫu phi, lần trước người nói người thích ăn kẹo hồ lô, nhi thần mang về cho người này." Đông Minh Thịnh cẩn thận từng li từng tí nói, Thẩm Ninh biết chỉ sợ là thằng bé cũng biết nàng đang đau khổ nên mới cố ý mua về dỗ nàng vui vẻ.

Thẩm Ninh lúng túng nhìn hắn một lúc lâu, ôm chầm lấy Đông Minh Thịnh khóc lớn.

"Mẫu phi, mẫu phi sao người lại khóc? Đừng khóc, đừng khóc, người còn có nhi thần mà!" Đông Minh Thịnh luống cuống tay chân, không hiểu tại sao khi thấy mẫu phi khóc hắn lại có chút chua xót, vụng về vỗ nhè nhẹ sau lưng nàng.

Nhóm cung tỳ đứng bên cạnh không biết nên làm sao, quỳ đầy dưới đất không ngừng xin nàng đừng thương tâm.

Thẩm Ninh khó khăn ngừng nước mắt, tự biết bản thân thất thố, ngượng ngừng quay lưng lại với Đông Minh Thịnh lau nước mắt, giọng mũi đặc nghẹt nói: "Xin lỗi con Thịnh Nhi, mẫu phi mất mặt quá."

Đông Minh Thịnh quỳ xuống trước mặt nàng, nói: "Sao mẫu phi lại nói như vậy, mẫu phi ở trước mặt nhi thần nào có mất mặt hay không mất mặt. Lúc nhi thần bệnh phải để mẫu phi chùi đít cho mới là mất mặt đấy ạ." Lần trước lúc hắn phát sốt, lại tiêu chảy không kiềm chế được bài tiết của mình, lúc Thẩm Ninh chăm sóc hắn còn tự mình lau sạch sẽ cho hắn rồi giúp hắn thay quần mới."

Thẩm Ninh biết Đông Minh Thịnh luôn xấu hổ chuyện này, hôn nay thằng bé nhắc lại chẳng qua là muốn để cho nàng thoải mái hơn. Chỉ là bây giờ dường như nàng quá mềm yếu rồi, động một chút là ở trước mặt người khác khóc rống lên.

"Cảm ơn con, Thịnh Nhi." Thẩm Ninh miễn cưỡng cười một tiếng, vu0t ve khuôn mặt của thằng bé.

Dương như Bảo Duệ Hoàng quý phi đang thất sủng. Liên tiếp mấy ngày nay Hoàng đế đều triệu Tây Môn Nguyệt hầu hạ thị tẩm, lúc nhóm phi tần đến thỉnh an cũng không cho Hoàng quý phi sắc mặt tốt, ngược lại còn hỏi han Tây Môn Nguyệt rất ân cần, Tây Môn Nguyệt dường như cũng biết tiếng xấu của Hoàng quý phi, nên lúc nào đối với sự sủng ái của Hoàng đế cũng biểu hiện như chú chim sợ ngã cành.

Lòng của Thẩm Ninh càng càng lạnh, hôm đó nàng lại đến cầu kiến Hoàng đế một lần nữa, nhưng vẫn như cũ bị cự tuyệt ngoài cửa.

Chẳng lẽ, nàng thật sự tổn thương hắn thấu tâm rồi sao, hắn làm giả nhưng hóa ra không cần nàng nữa rồi?

Thẩm Ninh như người mất hồn đi vào một vườn hoa vắng vẻ trong hậu cung, muốn yên lặng ngồi một lúc, đột nhiên từ phía sau núi giả một một nữ quan bước nhanh đến trước mặt nàng rồi quỳ xuống, "Nô tỳ tham kiến Hoàng quý phi nương nương."

"A." Nàng vốn tưởng là nữ quan đi ngang qua, không ngờ nữ quan này lại chạy đến quỳ xuống trước mặt nàng.

"Nương nương, nô tỳ có chuyện muốn bẩm."

Lúc nàng Thẩm Ninh mới quan sát người này kỹ càng, "Trước tiên, ngươi là người của cung nào?"

"Bẩm nương nương, nô tỳ là người của điện Như Ý."

Điện Như Ý... Không phải là... "Ngươi có lời gì muốn nói với ta?"

Nữ quan kia có tướng mạo bình thường nhìn về phía sau lứng Thẩm Ninh một chút.

Thẩm Ninh nghi ngờ, bảo Lưu Ly dẫn mấy người lui về sau mấy bước.

"Ngươi nói đi."

"Vâng." Mặc dù dung mạo cô gái không có gì đáng chú ý nhưng nói chuyện lại rất dứt khoát, "Nương nương, sáng mùng năm nô tỳ được Thánh thượng triệu đến là để kiểm tra th4n thể của Tây Môn Nguyệt tuyển hầu. Nô tỳ vẫn nhớ rõ lúc đó sắc mặt của bệ hạ cực kỳ không vui, mà mặc dù tấm thân xử nữ của Tây Môn Nguyệt bị phá nhưng trong người lại không có long tinh. Bệ hạ chưa từng sủng hạnh nàng ta."

Thẩm Ninh không ngờ chuyện này phiền muộn mấy ngày nay sẽ được nữ quan lần đầu gặp mặt này quét sạch sành sanh, nàng nghĩ nghĩ rồi lại hỏi: "Vậy tấm thân xử nữ của nàng ta sao mà bị phá?"

"Sau đó Tây Môn tuyển hầu tự nhận tội, là nàng ta tự dùng ngón tay của mình phá đi. Bệ hạ vốn là để nàng ta rời đi, nhưng nàng ta lại gan to bằng trời dám đổ hương an thần vào trong lư hương, sau khi bệ hạ ngủ say tự nàng ta sắp xếp tất cả."

Lông mày Thẩm Ninh giãn ra.

Nữ quan kia lại nói: "Nương nương yên tâm, hôm đó nô tỳ nhìn thấy hình như bệ hạ vô cùng chán ghét Tây Môn tuyển hầu, có thể mấy ngày nay bệ hạ có dụng ý khác nên mới triệu nàng ta."

Thẩm Ninh khẽ cười một tiếng, nói một tiếng cảm ơn, chợt nàng thấy kỳ lại hỏi: "Vì sao ngươi lại nói cho ta chuyện này?" Trong cung này người nào cũng bo bo giữ mình, hai người bọn họ vốn không quen biết, người này vì sao lại cố tình đến giải thích với nàng?

Nữ quan kia ngẩng đầu lên nhìn nàng, rồi lại cúi đầu nói: "Nô tỳ từng nhận ân huệ của nương nương, theo lý là có ơn tất báo."

"Ta không nhớ rõ là ta đã từng gặp ngươi... "

"Nương nương lập ra quy chế bảo vệ các nô tài, ân huệ của nương nương vô cùng lớn, chúng nô tỳ đều rất cảm kích."

Hóa ra là vậy... Thẩm Ninh giật mình, bật cười, "Giúp được các ngươi lại tốt rồi. Hôm nay ngươi giúp ta cái đại ân này, cảm ơn ngươi." Nàng dừng một chút, "Ngươi tên gì?"

"Nô tỳ tên là Thuy d1ch"

"Dịch nào?"

Nữ quan Thuy d1ch kinh ngạc ngẩng đầu, lần đầu cảm nhận được vị nương nương này không giống những người khác, nương nương này nghiêm túc hỏi tên của một nữ quan... "Bẩm nương nương, chữ Dịch trong chữ dễ dàng."

"Thuy d1ch... Ta nhớ rồi." Thẩm Ninh gật đầu.

Sau khi Thuy d1ch lui xuống, Thẩm Ninh ngẩng đầu nhìn trời, nàng cảm thấy trời hôm nay mây trắng, thời tiết cũng tốt.

Cái tên hư hỏng kia, nếu như nàng thiếu đi một phần tin tưởng nhiều hơn một phần xúc động, thì hai người bọn họ sẽ không thể gặp lại nhau được nữa!

Bây giờ Thẩm Ninh cũng không cần giải sầu nữa, tâm tình vui vẻ quay về cung Xuân Hi, đúng lúc Thẩm Mi bảo cung tỳ bưng hộp cơm đến thỉnh an.

Hai năm trước, Thẩm Mi nghe nói Thẩm Ninh lập điều lệ bảo vệ nô tỳ, nàng vô cùng ủng hộ, hơn nữa hiện tại nàng cũng tốn rất nhiều sức lực với tâm tư. Thẩm Ninh với nàng dần dần gần gũi với nhau hơn. Mấy ngày gần đây Thẩm Mi thấy Thẩm Ninh tâm tình không tốt, lại không có khẩu vị, ngày ngày tìm cách giú p Thẩm Ninh ăn ngon hơn, nhưng Thẩm Ninh ăn không vô. Thẩm Nin không hề có một chút oán trách.

"Nương nương, thiếp nấu cho tỷ một bát canh hạt sen tổ yến, không ngọt không ngán, tỷ thử một chút đi." Thẩm Mi không biết Thẩm Ninh đã biết được chân tướng, vẫn tận tình khuyên bảo nàng ăn một chút.

"Được, vậy để ta ăn một chút." Thẩm Ninh sảng khoái đồng ý.

Thẩm Mi và Lưu Ly đều vui mừng, Thẩm Mi nhanh chóng lấy cho Thẩm Ninh một cái bát nhỏ đựng canh, Lưu Ly thử độc trước sau đó mới đưa cho Thẩm Ninh.

Thẩm Ninh thử một miếng, khẩu vị cũng khá hơn, "Ừm, ăn ngon."

Không lâu sau nàng đã ăn hết một bát nhỏ, Thẩm Mi vui vẻ nói: "Nương nương, hay là ăn thêm một bát.

Thẩm Ninh gật đầu, Thẩm Mi đứng dậy nhận bát, đột nhiên lại làm rơi chén trà gần đó.

"A! Thật có lỗi!"

"Không sao, thu dọn một chút là được, cẩn thận giẫm lên."

Bởi vì Thẩm Ninh không thích nhiều người, từ trước đến nay vẫn luôn chỉ để một mình Lưu Ly bên cạnh, Lưu Ly đành phải ra ngoài gọi người vào dọn dẹp.

Thẩm Mi lại lấy thêm một bát canh đưa cho nàng, "Hôm nay xem ra tâm tình của nương nương thoải mái hơn rồi, thiếp cũng rất vui."

Thẩm Ninh khẽ cười, cúi đầu tiếp tục uống canh tổ yến Thẩm Mi đưa cho.

Đông Duật Hoành đang ở trogn thư phòng phê duyệt tấu chương, nghe thấy báo có Đàm Hòa Phong ở bên ngoài cầu kiến. Có vẻ là chuyện lịch pháp, gật đầu tuyên triệu.

Đàm Hòa Phong bước vào gần đến bên trong, hành lễ xong mới xuất hiện trước mặt Hoàng đế, chắp tay nói: "Bệ hạ, vi thần đã cùng những người đồng liêu ở cục Ti Thiên sửa đổi lịch pháp, mời bệ hạ xem qua." Đàm Hòa Phong dứt lời, hai tay dâng bản lịch thư lên.

Đông Duật Hoành nhíu mày, "Các ngươi mất hai năm mới sửa xong lịch pháp?" Hắn nhận lấy mấy tờ giấy đó, "Thế đã thử tính toán chưa?"

"Bẩm bệ hạ, chúng thần đã liên tục tính thử, lịch pháp này chuẩn xác hơn nhiều so với bản cũ." Đàm Hòa Phong vô cùng tự tin nói.

"Ừm," Đông Duật Hoành gật đầu, "Trước cứ để đó đi, chờ trẫm có thời gian cẩn thận nghiên cứu."

"Vâng."

Hoàng đế cúi đầu tiếp tục phê duyệt tấu chương, Đàm Hòa Phong hình như không có ý định rời đi, "Đàm Khanh có chuyện gì không?" Hoàng đế đặt bút son qua một bên hỏi.

"Bệ hạ, vi thần còn có một chuyện... "

"Nói."

"Vâng... Bệ hạ từng bảo thần tính toán quá khứ và kiếp sau của Bảo Duệ Hoàng quý phi, vi thần có chút mặt dày tính toán."

Đông Duật hoành ngẩng đầu lên, "Nói tiếp."

"Có lẽ từ ngữ của vi thần có hơi mạo phạm... "

"Thứ ngươi vô tội."

"Tạ ơn bệ hạ." Lúc này Đàm Hòa Phong mới buông thõng hai tay nói, "Vi thần dùng lịch pháp mới tính toán mệnh cách cháu gái ruột của Thẩm gia, là còn nhỏ mà chết yểu, chẳn hẳn người cháu gái này đã chết không thể nghi ngờ..." Nói đến đây, hắn nâng mắt lên liếc trộm sắc mặt của Hoàng đế, thấy hắn vẻ mặt bình tĩnh mới nói tiếp, "Thần lần nữa tính toán ra năm Quảng Đức thứ mười ba có một vật lạ rơi xuống, phát hiện ra không phải là rơi vào Khúc Châu, mà là rơi vào Vân Châu."

Lông mày Hoàng đế hơi động một chút.

"Bệ hạ cũng biết, hôm đó chính là ngày mười sáu tháng chín, vi thần thỉnh thoảng nghe Lý Vô Song nhắc đến, ngày Hoàng quý phi tiến vào Lý phủ chính là ngày mười sáu tháng chín." Lý Vô Song cũng là tình cờ nghe thấy Lý Tử Hiên và Thẩm Ninh nói chuyện phiếm, nàng nhạy cảm với những con số nên nghe liền nhớ.

"Ý của ngươi là?" Đông Duật Hoành nặng nề hỏi.

"Vi thần thử tính toán cho rằng có thể là vì sao tinh tú rơi xuống, hoặc là thần tiên lưu luyến phàm trần nên tìm người sinh ra vào ngày đó, nhưng thần lại quên mất một khả năng khác... Người từ thế giơi khác đến Đại Cảnh. Thần cho rằng, sỡ dĩ thần không nhìn thấy rõ tướng mạo của nương nương, là vì nương nương vốn không phải là người của thế gian này!"

Hoàng đế kinh ngạc, chợt quát: "Hoang đường!"

"Bệ hạ, thế gian này rộng lớn, không thiếu chuyện lạ xảy ra. Mà di tinh này không phải là tai tinh, là phúc tinh của bệ hạ, thần nhớ nói hoàn toàn trùng khớp với chuyện cũ của Hoàng quý phi." Đàm Hòa Phong dừng lại, lại nói. "Xin hỏi bệ hạ, nương nương có mang theo một vật tùy thân không? Vi thần từng nghe sự phụ nói, những người từ thế giới khác đến, ắt hẳn có pháp khí. Pháp khí này chính là vật có thể kết nối hai đầu thế giới, mở ra đường đi đường về..."

Đông Duật Hoành đứng bật dậy, trên mặt hiện rõ vẻ sự hãi.

- -----oOo------
— QUẢNG CÁO —