Trong hoàng cung Đại Cảnh, thần y xem bệnh cho Hoàng quý phi xem ra được Hoàng quý phi trúng độc, Quảng Đức đế nổi trận lôi đình, những người chịu trận đầu tiên tất nhiên là những thái y không thể xem ra bệnh cho Hoàng quý phi.
Ba thái y bị kéo xuống thẩm vấn, trong lòng bọn họ đều lo sợ lần này sẽ là một đi không trở lại, sắc mặt trắng bệnh, xụi lơ trên mặt đất. Lúc Ôn thái y bị kéo đi, bỗng như lấy lại tinh thần lớn tiếng nói: "Bệ hạ, bệ hạ, bệnh của Hoàng quý phi nương nương cực kỳ giống với bệnh tình của Huệ phi nương nương trước đó, thật sự không phải do ba người chúng thần khám sai!"
Đông Duật Hoành nghe vào lại giận quá hóa cười. Khoát tay bảo người kéo bọn họ ra ngoài.
Thẩm Ninh biết được bản thân bị người khác hạ độc, hít một hơi thật sau cố nén bi thương. Nàng đã chuẩn bị tinh thần trước bản thân sẽ có một ngày như vậy, nhưng tại sao lại cố tình phải là... Là con của nàng!
"Duật Hoành, nếu như thái y không có quan hệ gì thì tha cho bọn họ đi, y thuật không tinh cũng không đến mức phải chết... " Nàng dựa vào trong lồng nguc hắn nhắm mắt lại, vô lực nói.
"Trẫm biết rồi." Đông Duật Hoành đau lòng hôn lên trán nàng, "Vô Trần đi nghiên cứu thuốc giải rồi, chắc chắn nàng sẽ nhanh khỏi bệnh rhooi. Nàng nghỉ ngơi một lúc đi, ngủ một giấc, chuyện gì rồi cũng sẽ qua thôi."
Thẩm Ninh yếu ớt khẽ gật đầu, Đông Duật Hoành ôm nàng lên, để Lưu Ly cùng mấy cung tỳ thay nệm giường mới, còn bản thân thì giúp cô thay y phục sạch sẽ xong mới ôm cô quay lại giường nằm.
"Tìm được thủ phạm thì thôi, chàng đừng giết người vô tội." Trước khi hắn rời đi, Thẩm Ninh cố gắng mở hai mí mắt nặng nề đang sụp xuống, nhẹ nhàng nói với hắn.
"Trẫm đều nghe theo nàng." Đông Duật Hoành dịu dàng đồng ý.
Sau khi Thẩm Ninh dần dần thiếp đi, Hoàng đế mới đi ra khỏi cung Xuân Hi, lúc này mặt mũi hắn tràn đầy sát khí.
Ba thái y xem bệnh cho Hoàng quý phi bị kéo vào nộ phủ, Hoa tiệp dư bị đánh mười đại bản, bây giờ vẫn còn đang bị giữ lại trong cung Chiêu Hoa để thẩm vấn. Trên dưới hậu cung trong chốc lát không biết chuyện gì đang xảy xa, lòng người đều bàng hoàng.
Ngay sau đó, một nhóm đầu bếp và cung nữ của thiện phòng bị bắt đi, cung nhân của Hoa Lộng Ảnh bị bắt, cung nhân trong cung Xuân Hi cũng bị bắt đi.
Không biết tin tức truyền ra từ đâu, nguồn tin cho biết là Hoàng quý phi trúng độc, đế vương nổi cơn thịnh nộ.
Đám người lập tức sợ bóng sợ gió.
Vì muốn thể hiện bản thân trong sạch nên Đông Minh Thịnh vẫn luôn ở trong cung Xuân Hi không bước ra ngoài cửa một bước, nhưng sắc mặt của hắn lại rất khó coi. Ngụy Hội thấy hắn như vậy lặng lẽ trấn an: "Điện hạ đừng nóng vội, nô tài đề phòng bất trắc nên đã giấu độc trong cung Diên Hi. Trang phi chất chứa oán hận đã lâu với Hoàng quý phi, nếu như tra ra là Trang phi hạ độc thì là hợp tình hợp lý nhất."
Đông Minh Thịnh lạnh lùng hừ một cái.
Trong cung Chiêu Hoa, Hoa Lộng Ảnh bị đánh mười gậy, bị đánh đến la hét quỷ khóc sói gào, sớm đã nửa sống nửa chết không còn hình dạng của người. Mạnh Nhã ép cung hỏi một cái, nàng liền sợ hãi khai tất cả ra.
Nàng nói là Trang phi ép nàng làm chuyện này, nàng sợ hãi Trang phi dở thủ đoạn với mình, cho nên bị ma suy quỷ ám làm ra chuyện muốn mạng người này.
Trước khi Hoa Lộng Ảnh bị đánh gậy, trong lòng Đông Duật Hoành và Mạnh Nhã đã nắm chắc được mấy phần. Trong đám phi tần trong hậu cung, người có khả năng làm ra loại chuyện này nhất chính là Trang phi.
Trong tay Vạn Phúc cầm là thánh chỉ dẫn thái giám thân cận đứng điều tra cung Diên Hi, bất kỳ ai không tuân theo đề giết không tha.
Lúc này Trang phi lại bình tĩnh đến mức kỳ quái, mặc cho bọn họ lục tung tẩm cung của mình.
Bởi vì khi nàng biết Hoa Lộng Ảnh ngu xuẩn kia bị bắt, nàng đã tiêu hủy tất cả chứng cứ, chỉ cần nàng liều chết không nhận, không ai có thể bắt nàng được.
Không ngờ một tên nô tài trong đám người đó lài tìm ra được một túi thuốc độc trong một cái bình ở trong Bát Bảo Các.
Hai mắt Trang phi trừng lớn, nàng hoảng hốt kinh ngạc hét lên: "Đây không phải đồ của bổn cung! Có người dám vu hãm bổn cung! Nhất định là Hoàng quý phi!"
Vạn Phúc trở lại thư phòng trong cung Xuân Hi bẩm báo với Đông Duật Hoành, kể lại tất cả những chuyện khác thường của Trang phi và đồng bọn họ tìm được trong cung Diên Hi. Hoàng đế bảo hắn mang túi thuốc độc đến đưa cho Vô Trần, cũng tạm thời giam lỏng Trang phi trong cung Diên Hi.
Mặc dù bây giờ tìm được một túi thuốc không biết thật giả ra sao ở trong cung Diên Hi, nhưng Đông Duật Hoành lại không cho rằng chuyện này là do Trang phi làm. Trang phi không có kiên nhẫn hạ loại độc có tác dụng chậm như thế này, cũng không hề có cơ hội hạ độc Thẩm Ninh. Trừ khi sau lưng nàng còn có một người chủ mưu khác, hoặc người hạ độc là một người hoàn toàn khác.
Đông Duật Hoành bóp bóp mi tâm, hắn vẫn lo lắng tình trạng hiện tại của Thẩm Ninh, tinh thần làm thế nào cũng không thể ổn định lại được. Người hắn vừa phái đi nội điện trở về báo Thẩm Ninh vẫn còn đang ngủ, hắn mới thoáng bình tĩnh lại.
Đông Duật Hoành đang xem bản báo cáo sinh hoạt thường ngày hai ngày nay của Thẩm Ninh, trong giấy có ghi chi tiết Thẩm Ninh đã ăn gì uống gì. Vô Trần đã khẳng định thuốc độc này chắc chắn là hạ trong đồ ăn thức uống hoặc thuốc, có lẽ là độc chầm chậm bộc phát, dần dần ăn mòn sức khỏe, khiến cho người bị độc không có cảm giác gì mới bị hạ độc.
Không biết là không may mắn hay là may mắn, mà mấy ngày trước Thẩm Ninh vì tâm sự nặng nề không muốn ăn, hơn nữa đồ từ thiện phòng đưa đến, Lưu Ly đều tự mình thử độc trước rồi mới để Thẩm Ninh ăn. Trong đó có một lần ngoại lệ duy nhất rất khiến người ta chú ý.
Thẩm Ninh có ăn một bát cháo Thẩm Ninh đưa tới.
Người đầu tiên Đông Duật Hoành nghi ngờ là Thẩm Mi.
Trước đó hắn vẫn luôn cho rằng Thẩm Mi chẳng qua chỉ là muốn lấy lòng người khác, dựa vào họ để sinh tồn, cũng sẽ chỉ là ra mấy chuyện nhỏ nhặt, không nổi lên được sóng gió gì. Nhưng chuyện Hoa Lộng Ảnh làm lại khiến cho hắn hơi kinh ngạc. Mặc dù sắc mặt Hoa Lộng Ảnh rất khác thường, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy mà Thẩm Mi có thể vạch trần được Hoa phi, thậm chí có cả nhân chứng vật chứng, chắc chắn trong lòng Thẩm Mi có quỷ nên mới gài bẫy Hoa Lộng Ảnh, điều này khiến hắn sinh nghi.
Hơn nữa nếu như Huệ phi cũng bị hạ loại độc này, mà lúc ấy Thẩm Mi cũng ở trong cung Phúc Hi khiến cho hắn càng nghi ngờ.
Nhưng Thẩm Mi chỉ là một tiệp dư nho nhỏ, trước khi vào cung cũng chỉ là một tiểu thư ở trong khuê phòng cửa lớn cửa nhỏ đều không ra ngoài, rốt cuộc là nàng từ đâu tìm ra được loại độc ngoan tuyệt như vậy?
Hắn lại bảo Vạn Phúc đưa ám vệ đến giám sát hành động trong hậu cung, cũng không phát hiện được điều gì khả nghi.
"Người đâu, gọi tất cả cung nhân trong cung Trang phi và cung của Thẩm tiệp dư đến đây, phái hai người qua bên đó hầu hạ bọn họ." Đông Duật Hoàng biết rất rõ, bất kể bọn họ làm chuyện gì, nhất định sẽ có một, hai nô tài biết được chân tướng. Hắn trực tiếp thẩm vấn những người nô tài này chắc chắn trong lòng bọn họ sẽ phải cân đo đong đếm, hơn nữa mấy canh giờ này cũng sẽ khiến cho Trang phi và Thẩm Mi như ngồi trên đống lửa.
Lúc này Nhị hoàng tử cầu kiến, nói là muốn thăm mẫu phi. Đông Duật Hoàng khoát tay, cũng không cho gặp.
Một lúc sau, tất cả nô tài lớn nhỏ trong cung của Thẩm Mi đều đứng xếp hàng bên ngoài. Đông Duật Hoành tự mình thẩm vấn từng người một.
Hắn còn đang nghĩ thẩm vấn những nô tài này có thể sẽ phải tốn không ít công phu, cho dù trong lòng bọn họ có quỷ cũng sẽ không dám nhận, cho dù bọn họ không làm gì nhưng lại sợ bị liên lụy đến sau này.
Không ngờ chỉ có một, hai đại cung nữ thật giả lẫn lộn, tất cả thái giám cung nữ còn lại đều nói thật, mặc dù có do dự sợ hãi nhưng tất cả đều nói thật.
Kỳ lạ là, nô tài trong cung Trang phi cũng như vậy, ngoại trừ nữ quan thân cận và thái giám bên cạnh Trang phi lập lờ giấu diếm, còn mười người còn lại đều hỏi năm đáp người, ngay cả chuyện ngày đầu tiên Thẩm Ninh bị bệnh ngay trong đêm đó Trang phi bí mật cho người đi mời Hoa Lộng Ảnh đến cũng đều có nhân chứng.
Đông Duật Hoành hỏi xong người cuối cùng, trước khi cho nàng lui xuống hắn có hỏi một câu: "Những lời ngươi nói đều là thật?"
Cung nữ kia đáp: "Từng câu từng chữ nô tỳ nói đều là thật, không dám lừa dối bệ hạ."
"Ngươi là nô tài mà kén cá chọn cạnh, thấy chủ tử ngươi phạm tội liền bỏ đá xuống giếng tìm cách thoát thân?"
Cung nữ kia bị dọa cuống quýt dập đầu: "Nô tỳ không dám, nô tỳ không dám."
"Vậy thì vì sao?" Giọng của Hoàng đế hơi ngoan độc.
Cung nữ kia quỳ trên mặt đất, im lặng một lúc, mới khẽ nói: "Nô tỳ... Ngưỡng mộ Hoàng quý phi nương nương."
Hoàng đế nghe nàng nói vậy, có một cảm giác kỳ lạ thoáng xẹt qua trong lòng.
Thẩm Ninh ở trong hậu cung yên lặng không ồn ào, nhưng vẫn có thể bằng đức hạnh của mình dành được sự kính yêu của đám nô tài này.
Hắn khẽ cong môi, cho cung nữ lui xuống, hắn ngẫm lại những lời khai của đám cung nhân, bỗng như phát hiện trong đám người này có hai người khai báo rất giống nhau, Diễm Nhi đại cung nữ của Thẩm Mi và thái giám Tiểu Hồng Tử dường như là một đôi.
Chuyện cung nữ với thái giám yêu nhau trong hoàng cung Đại Cảnh không phải là chyện hiếm lạ gì, chỉ là Tiểu Hồng Tử này, hình như hắn từng nghe thấy cái tên này ở đâu rồi.
Đông Duật Hoành gọi Vạn Phúc đến, "Đi hỏi một chút xem Tiểu Hồng Tử này là thái giám của cung nào."
Vạn Phúc nhận lệnh rời đi, lúc này Hoàng hậu lại phái người đến nói là có chuyện quan trọng cần thương lượng với bệ hạ, mời hắn di giá đến cung Chiêu Hoa.
Đông Duật Hoành đứng dậy, lần nữa đi vào trong nội điện nhìn Thẩm Ninh, thấy sắc mặt và bở môi của nàng vẫn trắng bệch, hắn khẽ thở dài một tiếng, sau đó lau mồ hôi lạnh trên trán nàng rồi mới quay người rời đi.
Đông Minh Thịnh vừa mới rời đi, Đông Minh Thịnh lần nữa tiến vào chính điện, lúc này Lưu Ly cũng bị bắt đi thẩm vấn, Như Ý cùng mấy cung nữ của cung Càn Khôn đều đến cung Xuân Hi. Lúc này Như Ý đang cùng một đại cung nữ khác đứng canh ở đầu đường đi vào nội điện, thấy Đông Minh Thịnh đi đến hai người hành lễ.
Đông Minh Thịnh nói: "Như Ý cô cô, mẫu phi đã tỉnh chưa?"
Như Ý nói: "Điện hạ, bệ hạ mới đi vào nhìn nương nương rồi, nương nương vẫn còn chưa tỉnh."
Đông Minh Thịnh quay đầu nhìn một vòng, một lúc sau, hắn khẩn cầu Như Ý: "Như Ý cô cô, ta thật sự rất nhớ mẫu phi, cô cô để cho ta vào nhìn người một chút thôi, được không? Chỉ nhìn một chút thôi."
Như Ý khó xử nói: "Điện hạ, trước khi bệ hạ rời đi có dặn dò, ai cũng không được phép vào trong quấy rầy nương nương nghỉ ngơi."
"Như Ý cô cô, mẫu phi có bảo ta buổi tối trở lại thăm người, cô cô để ta vào trong nhìn người một chút thôi. Ta nghe nói mẫu phi bị người ta hạ độc, lòng ta như bị lửa đốt, thật sự khiến ta đứng ngồi không yên." Đông Minh Thịnh mở to mắt nhìn bọn họ, trong mắt dường như có ánh lệ, "Ta chỉ muốn nhìn mẫu phi một chút thôi xem mẫu phi thế nào rồi, trong lòng phụ hoàng lo lắng, chỉ sợ ngày mai cũng không cho ta gặp mẫu phi. Trong lòng ta rất khó chịu."
Đông Minh Thịnh bình thường đối xử với Như Ý vô cùng tôn trọng, vừa gặp đã mở miệng gọi một tiếng "Như Ý cô cô", thậm chí cũng không để cho nàng quỳ xuống.
"Chuyện này... " Như Ý hơi do dự, nhìn người bên cạnh một cái, "Vậy điện hạ lặng lẽ đi vào một lát đi, bọn nô tỳ ở bên ngoài giúp người trông coi, người nhìn một chút liền ra nha ạ."
Đông Minh Thịnh mừng rỡ, "Đa tạ Như Ý cô cô!"
Thẩm Ninh ngủ liên tục nằm mơ thấy ác mộng, Đông Duật Hoành mới lau sạch mồ hôi trên trán nàng bây giờ mồ hôi đã đổ đầy trán.
"Mẫu phi, mẫu phi." Trong lúc mông lung nàng nghe thấy có người lo lắng gọi.
Thẩm Ninh muốn tỉnh lại, nhưng mí mắt nặng trịch mãi không thể mở lên.
"Mẫu phi, mẫu phi." Đông Minh Thịnh thấp giọng hỏi, thấy gọi nàng không được, còn dùng tay khẽ đẩy nàng.
Lúc này Thẩm Ninh mới chậm chạp mở mắt ra, nàng cố gắng nhìn rõ trong bóng tối mờ mờ là người nào đang gọi nàng, "Thịnh Nhi?" Giọng của nàng khàn khàn giống như giọng của một bà lão.
"Mẫu phi, người khát không, nhi thần bón người uống một chút nước." Đông Minh Thịnh đỡ nàng ngồi dậy, cầm chén trà lên.
Cả người Thẩm Ninh không còn chút sức lực nào, tựa vào người hắn, nhấp một ngụm nhỏ.
"Mẫu phi, người uống thêm một chút đi."
Thẩm Ninh khẽ khàng lắc đầu.
"Mẫu phi, nhi thần van người, uống hết một chén này là được." Giọng nói Đông Minh Thịnh dường như có chút lo lắng.
"Thịnh Nhi?" Thẩm Ninh chậm chạp ngước mắt lên nhìn hắn một cái.
"Con đang làm cái gì đây!" Đột nhiên có một tiếng hét lớn từ ngoài cửa truyền đến.
Cái chén trà trên tay Đông Minh Thịnh rơi xuống đất vỡ toang.