Tháng 7 âm lịch, mặc dù nắng nóng bắt đầu giảm dần, nhưng ở trên đất Cảnh Triều vẫn là cảnh oi bức. Vùng đất ở biên cảnh là một mảnh đất không lớn không nhỏ nằm xen giữa núi rừng, khu rừng rậm rạp với những cây đại thụ trùng trùng điệp điệp nối tiếp nhau, khe khuất cả những ngọn núi và đất đai ở đây, ngay cả một tia nắng nhỏ cũng không xuyên qua được lớp lá dày đặc này. Thậm chí những ngọn gió thổi vào khe núi cũng đều mang cảm giác lạnh lẽo tách biệt với thế giới bên ngoài. Tiếng vó ngựa ồn ào vang lên trong khu rừng tĩnh mịch, ba người nam tử mang vẻ phong trần mệt mỏi đang phi ngựa đến.
"Lục gia, chúng ta đã chạy suốt mấy canh giờ rồi, chắc điểm đến cách đây một đoạn không xa, hay là dừng lại ở đây nghỉ ngơi một chút?" Người nói chuyện là một nam tử áo đen cường tráng, khoảng ngoài ba mươi, trên khuôn mặt thô kệch nhưng tràn đầy anh khí có một vết sẹo dài bằng một ngón tay, đeo một thanh kiếm lớn ở bên thắt lưng.
Người được nam tử áo đen gọi là Lục gia là một thiếu niên hai mươi tuổi, đoan chính anh tuấn, thiếu niên lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt mệt mỏi, "Được, xương khớp của gia cũng đều sắp vỡ thành từng mảnh."
Đi theo phía sau là một tiểu tử sai vặt có khuôn mặt thanh tú, đôi mắt nhạy bén nhìn về phía trước nói: "Lục gia, nơi đó có cái đình."
"Tốt, đi vào trong đình nghỉ uống miếng nước."
Ba người giơ roi quất ngựa, rất nhanh liền chạy đến cái đình làm bằng đá đơn sơ mà tiểu tử sai vặt chỉ. Một bóng trắng lọt vào tầm mắt, ba người nhìn chăm chú, bọn họ không ngờ ở trong tiểu đình nơi núi rừng hoang vu thế này mà lại có người, hơn nữa còn là nữ tử.
Nữ tử kia ngồi ngay ngắn trên băng ghế đá, lưng thẳng tắp, bộ váy dài màu xanh nhạt khẽ chuyển động theo làn gió, mái tóc đen dài đến thắt lưng chỉ dùng một dải lụa xanh nhạt tùy ý buộc lại sau ót, cánh tay mảnh khảnh khẽ nâng lên, ngón tay ngọc lại hạ xuống, giống như là... đang đánh cờ?
Nam tử áo đen cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cất giọng hỏi: "Cô nương, ở nơi núi rừng hoang vu thế này, một mình cô nương ở đây là gì?"
Nghe thấy có người gọi mình, nữ tử có chút kinh ngạc ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ, cặp lông mày anh khí xinh đẹp nhìn rất có sức sống, đôi mắt sáng ngời của nàng dò xét ba người một lượt, rồi mới chậm rãi nói: "Ta đang đánh cờ với trượng phu."
"Hóa ra là phu nhân, thất lễ." Nam tử áo đen có chút xấu hổ, xem ra vị phu nhân này là tân nương, ngay cả tóc cũng chưa búi lên, "Chỉ là không biết tôn phu ở nơi nào?" Một nữ tử yếu đuối ở đây không sợ bị thổ phỉ cường đạo sao?
Lông mày xinh đẹp khẽ nhếch lên một cái, nàng có chút không hiểu nói: "Không phải chàng đang ngồi đối diện ta sao?" Nàng chỉ vị trí trống rỗng đối diện mình, thấy ba người biểu cảm khác nhau, chậm rãi nở nụ cười quái dị. "A? Các ngươi không nhìn thấy trượng phu của ta, nhưng lại nhìn thấy được ta?"
Phút chốc tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu đột nhiên ngừng lại.
Một làn gió lạnh thổi qua, những hàng cây xanh sau lưng nữ tử đung đưa theo gió, trên mảnh đất cao cao thấp thấp có một bia đá.
Cho nên đó là... Cho nên đó là... đó là... bia mộ! Tiểu tử sai vặt không khỏi hít một hơi khí lạnh, lông tơ dựng lên, vẫn không quên tận trung nói: "Lục gia, cẩn thận!"
"Ha ha ha --" Tiếng cười sang sảng vang lên trong khu rừng tĩnh mịch có chút u ám, tiếng cười của nàng lập tức làm cho người ta có ảo giác mây đen tan dần đi để lộ ánh sáng mặt trời.
Chủ tớ ba người biểu cảm cổ quái nhìn nữ tử cười đến gần như có thể nhìn thấy mười hai cái răng, nữ tử này hoàn toàn không có chút dáng vẻ thận trọng nào, trên trán bọn họ dường như đều chảy ra mấy đường hắc tuyến.
"Chao ôi," Nữ tử xoa cái bụng đau vì cười, "Tiểu công tử, người thật vui nhộn*." Thật sự cho rằng nàng là nữ quỷ trong rừng?
*Nguyên văn 捧场: cổ vũ, nịnh nọt tâng bốc, mình search có từ điển ghi "to cheer sb up" nên dựa theo tình cảnh mình dịch thoát nghĩa.
Tiểu tử sai vặt sững sờ nhìn phu nhân bất nhã kia, giống như không thể tin được trên đời này còn có nữ tử như vậy.
"Ha ha ha, tiểu nương tử, chiêu này của người thật thú vị." Công tử áo xanh cũng sững sờ, sau đó cười ha hả, chiêu này không tệ, không tệ.
Ánh mắt của nữ tử áo trắng sáng lên, thở dài một hơi, "Cao sơn lưu thủy, tri kỷ khó tìm!" Những người kia chưa bao giờ hiểu được thú vui này của nàng.
"Đáng tiếc đáng tiếc, người có thể hiểu được niềm vui trong đó quả thật không nhiều." Công tử trẻ tuổi bày tỏ niềm tiếc nuối sâu sắc.
Nữ tử áo trắng như là tiếc hận vì gặp được nhau quá muộn màng, "Không nghĩ bèo nước gặp nhau, thế mà có thể gặp được tri kỷ, đây chính là duyên phận mà!"
Trên trán nam tử áo đen và tiểu tử sai vặt mở hồ lại xuất hiện thêm mấy đường hắc tuyến, vị phu nhân này... Nhất định là phu nhân của nhà thương gia?
Sau khi đi vào trong đình, công tử áo xanh mới chăm chú nhìn kỹ càng, nữ tử trước mắt tuy không thể gọi là mỹ mạo vô song, nhưng cặp lông mày tràn đầy khí khái hào hùng cùng với đôi mắt sáng ngời lại khiến người khác rất khó lòng có thể quên được.
"Không biết mấy vị công tử đây là từ nơi nào đến, muốn đi về nơi đâu?" Ai nha, vô tình nàng lại hỏi vấn đề sâu xa của triết học, nàng thật sự là quá có chiều sâu rồi. Chỉ là ngàn vạn lần đừng trả lời theo kiểu "tự nhiên đến, sẽ tự nhiên đi" nha, nàng sẽ sụp đổ mất.
"Chúng ta từ Trường Xuyên đến, muốn đi Vân Châu tìm người." Nam tử áo đen nói.
"Nha..." Nữ tử thản nhiên gật đầu, bình thường có rất ít người đến vùng đất biên giới nhỏ bé này, đa số người đến đều giống như bọn họ đến tìm người, bởi vì, Vân Châu vốn là nơi lưu đày của Cảnh Triều. Ngoại trừ những người đã sống trên mảnh đất này qua nhiều thế hệ, tất cả còn lại đều bị lưu đày mà đến.
"Ta nghĩ nếu các vị sắp đi Vân Châu, ta đây sẽ chỉ các vị mấy đoạn đường rẽ, đi đến đoạn rẽ đầu tiên của cánh rừng này rẽ trái mới là đường đi đến Vân Châu."
"A?" Công tử trẻ tuổi ngạc nhiên, trao đổi ánh mắt với nam tử áo đen, "Những lời này của tiểu nương tử là thật?"
"Tất nhiên là thật, các vị gặp được ta coi như là vận khí tốt đó, nếu cứ đi thẳng con đường này, mấy vị sẽ chỉ đi thẳng đến bãi tha ma thôi, nơi đó thế nhưng lại là khu vực cấm địa ngay cả dân địa phương cũng không dám bước đến."
"Xin được chỉ giáo?" Nghe thấy vậy, ngược lại công tử trẻ tuổi lại rất hào hứng.
“Quanh năm, Vân Châu đều đánh giặc, cô hồn dã quỷ rất nhiều, nghe nói trên núi có lão quỷ ngàn năm tụ tập một đám ô hợp, chuyện tìm đến những người qua đường xâm nhập ngọn núi này mà ra tay, ăn thịt người, còn hút cả hồn phách của những người qua đường này, để tu luyện yêu pháp." Nữ tử thần thần bí bí kể chuyện.
Sắc mặt của tiểu tử sai vắt đã bắt đầu xám xịt, hắn luôn cảm thấy khu rằng này quá u ám, hóa ra là vì...
"Thật sự có quỷ?" Người này nghe lại có một tâm trạng khác hẳn, chỉ thấy công tử trẻ tuổi bẻ các khớp tay khởi động gân cốt, nóng lòng muốn xem sao, "Tiểu gia ta còn chưa bao giờ nhìn thấy hình dạng của quỷ ra sao, Tử Lăng, đi, chúng ta đi chiếu cố đám quỷ kia!"
"Công tử có hứng thú? Vậy ta trở về lấy thanh kiếm trừ tà của tổ tiên truyền lại đến, chúng ta cùng nhau đi bắt quỷ, thế nào?" Nữ tử nghe thấy lời của vị thiếu niên, mừng rỡ đề nghị.
"Rất hợp ý của ta!" Công tử trẻ tuổi khẽ vỗ tay.
Đường hắc tuyến trên trán của nam tử áo đen càng đậm thêm, hắn cảm thấy không mở miệng là không được: "Lục gia, cái này... phải chăng ở đây có điều không ổn?"
Nam tử áo đen nói một câu, liền khiến công tử trẻ tuổi ỉu xìu như quả cầu xì hơi, " Thôi thôi, không đi là được."
Nữ tử nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên lộ ra biểu cảm hờn dỗi của trẻ con, tuy nàng có chút tiếc nuối, nhưng cũng thật tâm khuyên nhủ: "Đợi tìm được người rồi đi cũng không muộn." Nàng tùy ý liếc nam tử thô kệch giống như núi sừng sững đứng sau công tử áo xanh, đột nhiên ánh mắt của nàng dừng lại, nhìn từ xa không phát hiện, trên người của nam tử này... Có loại khí tức quen thuộc, làm cho người ta hoài niệm.
Nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, ánh mắt chăm chú nhìn hắn mang theo áng sáng dịu dàng phức tạp.
Có thể nói từ sau khi bị thương đến giờ không có một nữ tử nào dám nhìn thẳng khuôn mặt dữ tợn của hắn, mà hắn lại không có cảm nhận được một tia khiếp đảm hay chán ghét của người phụ nhân trước mắt này.
Chỉ là ánh mắt này... đối với phụ nhân đã có chồng mà nói có phải là quá mức rõ ràng rồi không? Nam tử áo đen không khỏi lên tiếng, "Phu nhân, phải chăng trên mặt của tại hạ có cái gì?"
Chợt hoàn hồn, nữ tử khẽ ho một tiếng, "Thất lễ, chỉ là nhìn tướng mạo của công tử... Nếu như tương lai có tòng quân nhất định sẽ là đại tướng quân tôn quý... Quả thật đúng là đối tượng mà các cô nương hướng đến."
Biểu cảm của ba người có chút biến hóa, nhưng không có chút cảm giác không thích hợp nào! Đây rõ ràng là vì muốn lấp li3m mà miễn cưỡng nói ra lời nịnh nọt lấy lòng một câu đầu đuôi không khớp như vậy, nhưng vì sao khi nàng nở nụ cười ôn hòa hiền từ giống như đang giúp nữ nhi chọn chàng rể hiền, cảm giác lại vô cùng hài hòa, vô cùng hài hòa.
Cuối cùng người trong cuộc lạnh nhạt buông lời: "Được phu nhân khen ngợi, Hoàng mỗ không dám nhận. Tại hạ chỉ là một tên hộ vệ, không dám vọng tưởng thực hiện chí lớn đến thế."
"Như thế cũng tốt, cũng tốt, ngành nghề nào cũng có người xuất chúng nhất mà."
Dường như nàng cũng cảm thấy bản thân mình có vẻ hơi cổ quái, nữ tử gượng cười vài tiếng, "Hóa ra công tử họ Hoàng, nhà chồng của ta họ Lý, các vị có thể gọi ta là Lý phu nhân, không biết hai vị công tử đây xưng hô thế nào?"
"A? Cô nương thật sự đã lập gia đình?" Công tử trẻ tuổi khá là thẳng thắn đến có hơi vô lễ. Hắn cho rằng đây cũng là lời nói dối của cô nương này, dù sao hắn cũng chưa bao giờ thấy nữ tử nào không có đức hạnh như vị phu nhân này.
Lý phu nhân che miệng cười: "Hóa ra ta nhìn còn trẻ như vậy sao? Tiểu công tử thật biết nói chuyện, ta lớn tuổi rồi, nếu còn không lấy chồng thì chẳng phải thành bà cô già rồi sao!"
... Cái thần thái với giọng điệu này, đều là dáng vẻ của cô nương, nàng nói nàng đã lớn tuổi rồi? Đại khái cũng chỉ hai mươi tuổi mà thôi.
Hầu hết cô nương nhà quyền quý ở Cảnh Triều mười năm tuổi đã gả đi, thiếu nữ nhà thường dân cũng tầm trên dưới mười tám mới cần ước định vị hôn phu, nếu chậm trễ hơn có thể sẽ không gả đi được nữa.
Công tử trẻ tuổi tự biết bản thân lỡ lời, khẽ vuốt cái mũi, lúng túng nói: "Thật là thất lễ quá, mong phu nhân không trách cứ. Tại hạ Lãnh Lập Thanh ở Trường Xuyên, phu nhân hữu lễ."
"Lãnh công tử, rất vui được làm quen." Lý phu nhân khách sáo cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía tiểu tử sai vặt chờ hắn tự giới thiệu.
Ai ngờ, là một hồi trầm mặc, tiểu tử sai vặt kia ngay cả ngẩng đầu lên cũng không.
"Tiểu tử này có gì không ổn sao? Phu nhân." Công tử trẻ tuổi thấy nàng nhìn tiểu tử sai vặt một hồi lâu, Lãnh Lập Thanh khó hiểu hỏi nàng.
"A? Ta chỉ là... " Bỗng nhiên nhớ ra cái gì, trong mắt Lý phu nhân chợt lóe lên, bất đắc dĩ cười một tiếng mới nói: "Chỉ là muốn hắn đưa giúp ta cái giỏ qua thôi, nhưng lại không biết nên xưng hô thế nào."
"A, phu nhân quá khách sáo rồi, tùy tiện gọi hắn một tiếng là được." Công tử áo lam đưa mắt ra hiệu, tiểu tử sai vặt thanh tú vội vàng đưa giỏ trúc đến trước mặt nàng.
Lý phu nhân cảm kích cười một tiếng, nhìn thẳng hắn nhận lấy giỏ, "Cảm ơn..."
"Phu nhân đề cao tiểu nhân rồi, tiện danh của tiểu nhân là Vạn Phúc." Ánh mắt của tiểu tử sai vặt vẫn một mực cung kính nhìn xuống.
"Xin chào." Lý phu nhân lễ phép đáp lại lời giới thiệu của người vừa giới thiệu với mình.
Đầu của tiểu tử Vạn Phúc càng cúi thấp hơn.
Ánh mắt của Hoàng hộ vệ lóe lên một tia khác thường.
Công tử trẻ tuổi cúi đầu nhìn một cái bình ngọc và hai chén ngọc đặt trên bàn đá, ngọc sáng lóng lánh, hình như là đồ thượng phẩm. Chỉ là quý công tử đã nhìn thấy qua rất nhiều thứ như thế này nên không để ý chút nào mà lướt qua, nhìn qua trên bàn là bàn cờ được điêu khắc cùng những quân cờ đang dang dở, ánh mắt sáng lên, "Phu nhân đây là đang chơi cờ tướng?"