Vạn Thiên Sủng Ái

Chương 80



"Đừng hoang mang, chẳng qua chỉ là một tên mật thám, trẫm nhất thời sơ sẩy, mới để hắn có cơ hội đả thương chút da thịt." Đông Duật Hoành nói chuyện với Liễm Diễm, hai mắt lại nhìn Thẩm Ninh chằm chằm, "Làm theo lời của trẫm."

Liễm Diễm vội càng nhận lệnh đi làm, trong lúc hốt hoảng nàng quên mất chuyện lấy mũ trùm đầu cho Thẩm Ninh. Ánh mắt Hoàng đế lóe lên một tia không hài lòng, cánh tay dài tự mình lấy cái mũ lên không nặng không nhẹ đội lên đầu cho Thẩm Ninh, che lại dung nhan yêu kiều của hắn. Thẩm Ninh không nói không động, chỉ coi như bản thân không tồn tại.

Trong xe ngựa nhất thời yên tĩnh.

Nàng đã từng vì hắn lo lắng giả trang thành thái giám đưa đồ ăn đến, bây giờ thấy hắn gặp chuyện cũng trở nên hờ hững rồi sao? Hoàng đế nở nụ cười đắng chắt.

"Đại hoàng tử nói nàng biết tên mật thám giả bộ làm tù binh Khắc Mông được cứu trở về kia."

Sắc mặt Thẩm Ninh hơi biến hóa, đột nhiên nghĩ tới người nào đó, "... Tào Vinh?"

Người ám sát Quảng Đức đế chính là Tào Vinh. Đêm hôm đó Bởi vì bị phạt nên hắn bị treo ở một nơi hẻo lánh, lúc Phong Bảo Lam đến cứu Thẩm Ninh tưởng rằng Tào Vinh cũng là người Cảnh Triều bị bắt đến chịu nhục nên mang hắn cùng về quân doanh. Sau đó Thẩm Ninh được đưa về Bạch Châu tĩnh dưỡng, Đông Minh Dịch đóng cửa không ra ngoài, Tào Vinh cứ như vậy lặng lẽ ẩn mình trong doanh trại. Hôm nay giả làm tiểu binh cầm roi muốn ám sát Hoàng đế lại bị trưởng tử ở bên cạnh phát hiện hắn khác thường, hô to một tiếng "Phụ hoàng cẩn thận!" cảnh giác cho Đông Duật Hoành. Lưỡi dao sắc bén của Tào Vinh đâm về phía tim Hoàng đế nhưng trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc lưỡi dao chỉ lướt qua, bởi vì hôm nay Hoàng đế mặc áo giáp sắt hành quân, lưỡi dao cũng xẹt qua nguc phải không đâm bị thương quá nặng.

Đông Duật Hoành vốn có ý muốn bắt sống hắn, nhưng Tào Vinh thấy chuyện đã bại lộ, lập tức c4n độc dược trong miệng tự vẫn mà chết.

Kẻ phản đồ gian tế mà ai cũng kinh thường giờ lại chết trên thảo nguyên mà hắn luôn căm ghét.

Nhưng không ai biết được Tào Vinh dùng trăm phương ngàn kế báo cho Nỗ Nhi Linh biết tin tức Quảng Đức đế tự mình thân chinh. Nỗ Nhi Linh sau khi biết được phái người âm thầm chuyển lời với hắn muốn hắn chống đỡ ẩn mình ở Cảnh đầu độc nguồn nước trong khi chờ Khắc Mông đến. Sau khi hắn nhận được tin thì cực kỳ thống khổ, hắn theo nỗi Linh Nhi vì thân thể trí cao vô thường của chủ nhân, hắn có thể như một con chó hèn mọn li3m ngón chân của hắn, nhưng những lời chất vấn của Thẩm Ninh vẫn luôn in sâu trong đầu hắn. Hắn vẫn nhớ rõ cảnh tượng chết thảm của cha mẹ mình, cùng nhớ rõ khuôn mặt tươi cười của những tên Khắc Mông man rợ. Sau hắn có thể giúp kẻ địch giết hại đồng bào mình được! Thân thể đau đớn cũng kho4i cảm tinh thần khiến hắn vô cùng thống khổ. Cuối cùng hắn lựa chọn cách ám sát Quảng Đức đế để hoàn thành sứ mệnh trung thành đối với chủ nhân lỗ Nhi Linh. Đồng thời cũng dùng cách này để chấm dứt cuộc sống mà chính bản thân hắn cũng không chịu nổi nữa.

"Tào Vinh?" Bằng trí nhớ hơn người của mình Đông Duật Hoành nhớ ra hắn chính là tên ở Vân Châu từng cứu lỗ Nhi Linh, làm hại Thẩm Ninh bị tên mật thám đánh lén, nhất thời mày rậm nhíu chặt, " Tên bỉ ổi đáng chết này! Như thế nào lại là hắn?"

Thẩm Ninh cúi đầu tâm tình phức tạp thầm thở dài một tiếng.

Thái y Trước khi lên xe ngựa dập đầu thỉnh an, kinh sợ quỳ trên nền xe ngựa. Hắn cẩn thận xem qua mạch của Đế vương, nói may mắn mà long thể không có trúng độc chỉ là vết thương trên nguc phải rất sâu. Thái y cung thỉnh hắn tính dưỡng mấy ngày, Hoàng đế lại nhíu lông mày bác bỏ đề nghị này của thái y, "Vết thương nhỏ này cần gì phải tính dưỡng?"

Thái y thấy Hoàng đế không vui, chỉ đành thay cách nói, mong bệ hạ cố gắng nằm càng nhiều càng tốt, lập tức phối một đơn thuốc để bôi vào vết thương để giảm đau và mau lành.

Lúc này Hoàng đế mới hài lòng.

"Quân địch trước mắt, trẫm tạm thời không trị tội các ngươi, đợi sau khi thắng trận trở về, trẫm sẽ dựa trên công lao các ngươi lập được mặt tùy theo xử trí!"  Giọng nói lạnh nhạt của Đông Duật Hoành từ trong xe truyền ra.

"Tạ Ngô hoàng vạn tuế!"

"Lên đường."

Sau khi nhận được ý chỉ, đại quân tiếp tục tiến lên. Mang theo ý chí giết những tên tặc tử muốn giết quân vương của bọn ta phơi thây nơi hoang dã này.

Thân thể và linh hồn của Tào Vinh lưu lại trên mảnh đất mà hắn căm hận nhất, buồn cười là không ai biết được chân tướng, hắn cứ như vậy mà bị chôn vùi dưới bánh xe của lịch sử.

Trên xe, Đông Duật Hoành nằm trên người, Thẩm Ninh ngồi ở chỗ Liễm Diễm hay ngồi.

Hai người trầm mặc một lát, Đông Duật Hoành nói: "C0i mũ xuống được rồi."

Thẩm Ninh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, coi như không nghe thấy.

Hoàng đế lười cùng nàng nhiều lời, hơi nâng người lên kéo mũ của nàng xuống.

"Ngươi...!" Thẩm Ninh không thể tin quay đầu lại trừng hắn, thấy hắn vì chạm phải vết thương mà khẽ nhăn mặt lại nhưng vẫn còn mang theo ý cười bên môi.

"Xoa xoa cho trẫm."

Thẩm Ninh trầm mặc nhìn hắn một lúc, thần sai quỷ khiến thế nào mà vươn ta ra, bàn tay ấn mạnh lên vết thương của hắn.

Đông Duật Hoành kêu lên một tiếng đau đớn, nàng ngẩng đầu nhìn thấy rõ ràng trên trán hắn đổ mồ hôi lạnh nhưng Hoàng đế vẫn không ngăn cản động tác của nàng, hai người đối mặt nhìn nhau một lúc, nàng lạnh lùng thu tay về.

"Nàng nguôi giận chưa?" Đông Duật Hoành điều chỉnh hơi thở, nói khẽ với Thẩm Ninh, "Bây giờ chỉ có hai người chúng ra, nếu nàng còn có gì bực dọc, cứ trút  giận lên người trẫm là được."

Thẩm Ninh nhìn máu tươi chói mắt trong lòng bàn tay mình, im lặng lau lên người hắn. Một lúc lâu sau, nàng mới nói: "... Ngươi thống khổ cũng không thể khiến ta thoải mái được, ngươi nhìn ta thống khổ rất vui vẻ sao?"

Thẳng thắn nói thẳng ra như vậy cũng chỉ có nàng làm được, Hoàng đế thương tiếc nhìn nàng, "Ninh Nhi, quá khứ đều để nó qua đi, sau này trẫm nhất định sẽ đối với nàng thật tốt."

"Đối với ta thật tốt? Đối với ta tốt như thế nào?" Thẩm Ninh cười lạnh một tiếng, "Ngươi căn bản cũng không biết ta muốn cái gì."

Đông Duật Hoành bị nàng hỏi cũng không biết câu trả lời, nàng không muốn vàng bạc châu báu, vinh hoa phú quý cũng chỉ là thứ bỏ đi, "Ninh Nhi muốn cái gì?"

Thẩm Ninh cười lạnh lần nữa, "Ta muốn... Rời khỏi ngươi."

Đôi mắt đen hiện lên tia ảo não, hắn quát lên: "Ngu dốt ngang bướng!"

"Lời này ta trả lại nguyên câu cho ngươi."

Hai người lần nữa không vui trầm mặc.

Ngày hôm đó hành quân hơi chậm, lúc mặt trời lặn vẫn chưa đến địa điểm bọn họ muốn tới.

Đêm khuya, quân địch lợi dụng địa hình mở cuộc tấn công bất ngờ, Cảnh quân tuy đã có đề phòng nên thương không nhiều, nhưng vẫn bị quân Khắc Mông đốt rụi rất nhiều lương thảo. Càng khiến cho người ta lo lắng hơn là chủ tướng chỉ huy quân địch chính là Thái Lực Cổ đã từng cùng kề vai sát cánh với đại hãn của Khắc Mông uy chấn tứ hải. Người ta đồn thổi hắn đã mai danh ẩn tích nhiều năm nay, không ngờ hôm nay lại xuất hiện ở đây.

Tướng sĩ trong quân đội đều lo lắng, vì tin tức đã bị tên Tào Vinh kia truyền ra ngoài. Quân địch nhất định đã tăng cường phòng bị ở Lỗ Hỗ, thêm chuyện Thái Lực Cổ một lần nữa tái xuất, Nỗ Nhi Linh nhất định là đang cầm trọng binh trong tay. Bây giờ cỏ nuôi súc vật đã đều bị đốt cháy, lương thảo tổn thất, còn chất độc khiến cho mọi người đều lo sợ kia nữa. Đại quân của Hoàng Lăng chậm chạp không có tin tức truyền đến, chúng tướng lo lắng nếu bọn họ càng đối chọi lâu sẽ khiến lương thảo cạn kiệt, như vậy sẽ lâm vào thế khó.

Sự thật chứng minh lo lắng của chúng tướng cũng không phải là dư thừa. Quân hai bên ở Lỗ Hỗ giằng co mấy ngày, Giản Hề Hành và Thận Thân vương dẫn binh phát động qua hai lần tập kích đều bị quân địch nganh ngạch chống trả. Sau đó trời lại liên miên mưa to hai ngày. Sắc trời tối tăm mù mịt, trong vòng bán kính hai dặm gần như không nhìn thấy người và cảnh vật. Lương thảo ở hậu phương vẫn chậm chạp chưa đến, lều bị dột mưa cả đêm. A Nhĩ Đóa truyền đến tin tức, Hoàng Lăng đại tướng quân bị trọng thương.

Có trọng thần xin Thánh thượng hồi cung, Đông Duật Hoành tức giận quở trách bọn họ, hắn suy nghĩ đi suy nghĩ lại, mở cuộc hội nghị gấp, quyết định xông pha trong đêm mưa. Bây giờ chỉ có duy nhất một cách đó là tốc chiến tốc thắng mới có thể giết ra một con đường máu.

Hắn thậm chí quyết định phải phải Giản Hề Hành cùng Tây Lộ tướng quân xông pha tiến lên, tự mình tọa trấn trợ thủ

Phương án này của Hoàng đế tất nhiên dẫn đến nhiều trung thần, lương tướng phản đối, nhưng từng người đều bị hắn phản bác. Hắn hiểu được trận chiến này là trận chiến mấu chốt, đây là thời cơ quan trọng nhất. Hắn cũng không yên tâm giao cho người khác chỉ huy.

Màn đêm buông xuống Đông Nhật Hoàng ở trong trướng thay quân phục. Liễm Diễm không biết chuyện cơ mật trong quân doanh, chỉ nói thì thào nói nhỏ vết thương của Hoàng đế chưa lành đã muốn xuất ngoại tuần sát, không nên để bản thân quá mệt nhọc. Thẩm Ninh không biết tại sao nàng dường như hiểu được hắn muốn làm gì, khó có khi nàng chịu nhìn Hoàng đế một lúc lâu như vậy.

Hoàng đế chỉnh lại khôi giáp cho ngay ngắn, ánh mắt thâm ý nhìn về phía nàng. Hắn thấy nàng dường như cod điều suy nghĩ, lắc đầu khẽ cười một tiếng, “Tiểu thông minh.” Hắn tiến lên nhéo nhéo mặt của nàng.

Thẩm Ninh nhíu mày nghiêng người né, Đông Duật Hoành cũng không để ý, nhìn nàng một chút sau đó giao phó: "Vạn Phúc, ngươi ở lại bảo vệ nương nương."

Mọi người đều kinh ngạc.

"Ta, không, cần." Thẩm Ninh gằn từng chữ.

"Bệ hạ, vẫn nên để nô tài đi theo người đi." Vạn Phúc quỳ xuống nói.

"Trẫm không nên mang theo nàng đến đây... " Đông Duật Hoành chăm chú nhìn Thẩm Ninh, vu0t ve gương mặt của nàng, quay người nói với Vạn Phúc, "Ngươi bảo vệ nương nương cẩn thận vào, nếu có chút sơ xuất nào trẫm sẽ hỏi tội ngươi." Vừa dứt lời hắn bước nhanh ra ngoài.

"Bệ hạ!" Liễm Liễm khẩn cầu la lên cũng không thế khiến Hoàng đế quay đầu lại.

***

Đêm hôm nay dường như đặc biệt dài dằng dặc, hạt mưa rơi lộp bộp trên mái lều, trong lều lại là bầu không khí tĩnh mịch gượng gạo. Thẩm Ninh ngồi trên giường đọc sách, Vạn Phúc theo "mệnh lệnh" của Thẩm Ninh thẳng lưng ngồi yên lặng trên ghế, Liễm Diễm đứng ở cửa ra vào nhìn ra bên ngoài.

"Mưa lớn như vậy, không biết chủ nhân có ướt mưa không." Liễm Diễm lo lắng đi đi đi lại, thấy sắc mặt Thẩm Ninh vẫn thản nhiên như thường, bất mãn trong lòng càng sâu.

Thẩm Ninh không nói gì, tiếp tục lật một trang sách.

Qua canh ba, mưa dần dần ngớt, trong lều càng lúc càng lạnh, Thẩm Ninh ngủ thiếp đi, Liễm Diễm nhỏ giọng ngáp một cái.

Ánh nến bốn phía chợt lay động, Vạn Phúc đột nhiên quát to một tiếng, "Nương nương cẩn thận," rồi phi người đến chắn phía trước người nàng.

Gần như trong khoảnh khắc đó, một tên thích khách áo đen mang theo không khí ướt lạnh từ bên ngoài xâm nhập vào, hai tay ra chưởng chạm đúng Vạn Phúc.

Liễm Diễm hoảng hốt la lên, "Có thích khách!"

Người bên ngoài cũng hưởng ứng liên tiếp la lên: "Có thích khách!"

"Có thích khách, người đâu mau đến!"

Thẩm Ninh đứng lên, thấy rõ khuôn mặt nam tử áo đen đột kích, trong lòng không khỏi kinh sợ, "Tán đồng tử! Vạn Phúc cẩn thận!"

Binh lính mặc áo giáp sắt nhanh chóng nối đuôi nhanh chạy vào, Tán đồng tử vẫn mang dung mạo của một thiếu niên, hắn thấy tình thế bất lợi, phá lều vải phi thân ra ngoài.

"Chạy đi đâu!" Vạn Phúc đuổi theo.

Thẩm Ninh nhanh chân chạy theo ra ngoài lều, nàng đứng dưới cơn mưa phùn từ trên cao nhìn xuống trong doanh trại là một mảng hỗn chiến. Binh lính mặc áo giáp đen vây quanh bảo vệ nàng, Liễm Diễm đi theo phía sau, hoảng sợ kêu lên: "Nương nương, nơi này nguy hiểm, người mau trở lại trong lều đi!"

Thẩm Ninh không nói gì, thẳng tắp đứng đó, ánh mắt nghiêm nghị nhìn phía dưới đang chiến đấu. Có thích khách ý đồ muốn tiến về phía này, những binh lính mặc áo giáp đen này đều là những binh lính tinh nhuệ vô dùng dũng mãnh do đích thân Đông Duật Hoành chọn lựa, bọn họ chưa từng để cho một tên địch nào vượt qua Lôi Trì một bước.

Tán đồng tử vốn là dẫn người đến ám sát Hoàng đế, nhưng lại không thấy bóng dáng Hoàng đế Cảnh Triều đâu. Hắn cảm thấy kỳ lạ, muốn rút lui nhưng không muốn cứ đi không như vậy, định giết mấy tên quan lớn của Cảnh triều rồi đi, nhưng càng đánh hắn càng phát hiện đối thủ trước mát này nội công thâm hậu, dường như có cùng nguồn gốc với hắn. Sau khi bị trúng một chưởng của đối phương, ánh mặt lạnh buốt chuẩn bị dốc hết toàn lực.

Đai quân của Cảnh Triều đã rời đi, trong doanh trại chỉ còn lại tướng sĩ bảo vệ trại, quân địch lại khí thế bừng bừng, Phong Bảo Lam ở trong doanh chỉ đạo đại cục, lệnh cho trọng binh trấn giữ lương thảo, sau đó phái người bảo vệ Thành Thân vương và các đại thần đang ở trong lều, hắn giết một thích khách, quay đầu nhìn Thẩm Ninh đang đứng ở chỗ cao, trong bóng tối ánh mắt hai người chạm nhau, hắn hô to một tiếng, "Bảo hộ thần nữ nương nương... "

Thích khách Khắc Mông đều là những sát thủ tinh nhuệ do chính Nỗ Nhi Linh tự mình huấn luyện, binh lính Cảnh quân ít có người có thể địch lại, quân ta chịu thương vong nặng nề, bọn họ dần dần ép sát Thẩm Ninh, vài binh sĩ áo đen bảo vệ bên cạnh Thẩm Ninh cũng dần dân tham gia chiến đấu. Binh lính nghe thấy tiếng hét lớn của Phong Bảo Lam, quay lại nhìn nữ tử lẳng lặng đứng trên cao không một chút sợ hãi, tự biết đây chính là Duệ phi nương nương trong truyền thuyết, không biết tại sao giống như có thêm dũng khí hò hét xông lên.

"Thề sống chết bảo vệ thần nữ nương nương, giết ——" Không biết ai trong đám người bọn họ hô to một tiếng.

"Thề sống chết bảo vệ thần nữ nương nương ——" nhiều người đồng loạt hô lên, sĩ khí trong doanh trại lần nữa lại dâng lên, gào thét giơ vũ khí nghênh chiến.

Sắc mặt Thẩm Ninh thoáng kinh ngạc.

Nàng không biết, phần lớn binh lính trong quân đội đều nghe qua trận ác chiến ở Vân Châu, đại tướng quân Hoàng Lăng, quả phụ Vân Châu Lý thị, đại hiệp giang hồ Hàn Chấn, còn có cả Thành Thân vương, từng người đều được thổi phồng lên giống như có sức mạnh hàng long phục hổ, bước đi giữa quân địch không sợ nguy hiểm, lấy một địch trăm, vạn người cũng không qua được. Trong cuộc chiến nguy hiểm này, người khiến người khác chú ý đến nhất tất nhiên là quả phụ Lý thị, sau đó nghe đồn nàng chính là thần nữ đầu thai, lại còn tiến cung làm nương nương càng tăng thêm vẻ thần bí, vô số binh sĩ nhớ mãi không quên vị tiên tử đó. Mà sau khi Thẩm Ninh được cứu về, rất nhiều tướng sĩ nhìn thấy trên người nàng đầy vết thương cùng cánh tay còn đang nhỏ máu. Lúc đầu bọn họ không biết nữ tử gầy yếu này là Duệ phi, chỉ được nghe thị vệ theo Phong Bảo Lam cứu Đại hoàng tử về dùng lời lẽ miêu tả lại nữ từ này đã xả thân lấy nghĩa làm trọng thế nào, nàng không nói một lời cam tâm làm mồi nhử để họ thoát thân khỏi quân địch, trong lòng chỉ cảm thấy kính nể. Sau đó bọn họ mới biết hóa ra nàng chính là quả phụ nương nương, nhất thời trong lòng dấy lên ngàn cơn sóng. Tuy rằng có vài binh sĩ buồn rầu vì nương nương không quốc sắc thiên hương hay khuynh quốc khuynh thành như hắn tưởng tượng, nhưng lòng hâm mộ đối với vị nương nương này không giảm sút. Mặc dù không ai biết vì sao nương nương lại xuất hiện ở đây còn bị quân địch bắt đi, nhưng bọn họ đều cảm thấy thần nữ nương nương đã bảo vệ Vân Châu, cứu Đại hoàng tử, nhất định nương nương chính là thần hộ mệnh cứu Cảnh Triều khỏi cảnh nguy nan.

"Giết ——" Sĩ khí của Cảnh quân đang dâng lên cao, Tán đồng tử cảm giác không ổn, nhưng càng tệ hơn là tên thái giám trước mắt lại là một người ngọa hổ tàng long*, so với Hàn Chấn còn khó thoát hơn mười phần. Trước mặt mặc dù nhìn như sức lực bọn họ ngang nhau, hai người đều bị nội thương, nhưng nếu cứ tiếp tục đánh tiếp chỉ sợ là...

*卧虎藏龙: Ngọa hổ tàng long có hai nghĩa nhưng ở đây là nghĩ này nhé: Người có tài nhưng lại giấu tài, không muốn cho người khác biết.

Vạn Phúc nhân lúc Tán đồng tử phân tâm, đột nhiên vung ám khí đâm về phía mắt trái của hắn, Tán đồng tử giật mình né ám khí, giữa bụng lại chịu một cước của Vạn Phúc, nháy mắt hắn bị đá bay ra đụng ngã một đài đuốc, phun ra một ngụm máu tươi.

Vạn Phúc định bắt sống hắn, lại nghe thấy Thẩm Ninh hét lớn: "Giết hắn!" Hai mắt Vạn Phúc nghiêm nghị, mượn đà nhảy về phía trước, một chưởng đánh l3n đỉnh đầu Tán đồng tử.

Một đời ma đạo của Tán đồng tử lập tức mệnh táng hoàng tuyền.

Quân địch thấy Tán đồng tử bị giết, khí thế lập tức bị dập tan, Vạn Phúc tùy tiện giết hai tên thích khách, cuối cùng thích khách Khắc Mông không dám liều mạng, một người thổi tiếng còi thật dài, nhanh chóng rút lui.

Phong Bảo Lam cũng không truy cùng đuổi giết, quân lính bảo trụ được quân doanh, giơ cao kiếm ăn mừng thắng lợi: "Ha! Ha!"

Thần kinh căng thẳng của Liễm Diễm thoáng buông lỏng, mắt trợn trắng hôn mê bất tỉnh. Một hộ vệ mặt giáp đen đứng gần đó đỡ được.

Phong Bảo Lam ném trường kiếm nhuốm máu tươi đi, đi về phía trước ngửa đầu hỏi Thẩm Ninh: "Nương nương không có chuyện gì chứ?"

"Đa tạ Bảo gia, ta không sao. Ngược lại là trên cánh tay Bảo gia bị thương rồi kìa, cần phải nhanh băng bó mới được." Thẩm Ninh quay đầu nhìn hộ vệ mặc áo giáp đen vẫn giữa nguyên vị trí bảo vệ phía sau nàng cùng những thi thể rải rác khắp nơi trên mặt đất, lại nhìn Vạn Phúc thâm tàng bất lộ, ánh mắt lóe lên vẻ khác thường.

"Chẳng qua là một chút vết thương nhỏ thôi, ngược lại phải là nương nương mới đúng, ngài bệnh nặng mới khỏi, bây giờ lại bị mưa xối ướt người, chỉ sợ bệnh cũ lại tái phát, nương nương vẫn là nên quay về lều trước đi."

Thẩm Ninh nhìn binh sĩ bị thương ngồi trên mặt đất, nặng nề thở dài một hơi, nàng chậm rãi quay lại đi về phía căn lều lớn nhất kia, những tướng sĩ may mắn sống sót nhìn toàn thân nàng ướt đẫm cùng nhau quỳ xuống.

Đông Tinh Thần cùng các quan văn núp ở chỗ tối nhìn thấy cảnh này không khỏi kính ngạc, nhưng người kinh ngạc nhất vẫn là Thẩm Ninh. Nàng dừng bước quay người nhìn chúng tướng sĩ đang quỳ xuống, mím môi một cái cất cao giọng nói: "Chúng tướng sĩ xin hãy đứng lên, đa tạ chư vị tướng sĩ đã tắm máu tương trợ, Thẩm Ninh vô cùng cảm kích!"

"Duệ phi nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"

- -----oOo------