Vạn Thú Triều Hoàng

Chương 118: Kiêu Ngạo Giết Thiên Tài





Không biết vì sao, nơi mềm mại nhất trong tim lại bị xé mở dễ dàng như vậy, mái tóc dài không gió vẫn bay múa cũng chậm rãi hạ xuống đầu vai.

Kỷ Thanh Y hít sâu một hơi, điên cuồng trong mắt dần dần tiêu tán.

Hắn vốn là nhân trung long phượng, tuy rằng nhất thời bị hiếu thắng che mờ hai mắt, nhưng sau khi được người đánh tỉnh, u tối trong lòng lập tức tan biến, một lần nữa quan sát thiên địa, ánh mắt đã hoàn toàn khác biệt.

Kiêu ngạo giết thiên tài, khuất nhục rèn anh hùng!Mỗi người đều hiểu đạo lí này, chỉ là muốn lĩnh ngộ thì quá khó!Tầm mắt đảo qua Chân Tiểu Tiểu, cảm nhận sự chân thành và bao dung của nàng, trong mắt hắn lấp lánh ánh sáng.


Yên lặng một lát, Kỷ Thanh Y duỗi tay lấy xuống chiếc lá xanh trên không trung để vào tay áo, màn sáng bao vây mười dặm núi rừng lập tức tan biến.

“Đi mời Trọng Tử Hưng hoặc là La Uy tới, bản thiếu hứa, sau khi liên thủ đánh chết nhện hoàng, lợi ích chia đều.

”Tiếng nói trầm thấp của hắn giống như sự cứu rỗi đến từ thiên đường.

Cuối cùng cũng không cần tiếp tục hiến tế máu huyết!Nghe thấy lời này, hai bộ xương khô Đồng Chiến và Hồng Loan trực tiếp bắn lên từ mặt đất, mấy cẳng chân khô quắt đua nhau quay tít, nháy mắt biến mất cuối rừng rậm sâu thẳm.

Đồng Chiến vừa chạy vừa chảy nước mắt giàn giụa!Hoá ra Thiếu tông lại là người có máu M, sớm biết rằng hắn ăn cứng mà không ăn mềm, ngay từ đầu mình đã tát cho hắn một bạt tai!Cảm thấy khí tức trên người Kỷ Thanh Y chợt thay đổi, Chân Tiểu Tiểu không khỏi nuốt nuốt nước miếng.

Nàng chỉ là đập nồi dìm thuyền nhắm mắt làm liều, nhưng trăm triệu không nghĩ tới, phép khích tướng dường như khiến cho tên sắc lang này vô tình đột phá trói buộc của bản thân, tâm trí càng lớn mạnh một bậc.

“Ta … Ta cũng dẫn người đi tìm viện trợ.

”Cuống quít tránh né ánh mắt sáng quắc của Kỷ Thanh Y, Chân Tiểu Tiểu kéo tên ngốc, Tương Khiêm và Lạc Nhĩ, nhanh chóng chạy biến vào rừng.


“Ô ô ô ô, rốt cuộc thoát được!”Rời khỏi phạm vi tầm nhìn của Kỷ Thiếu tông, Tương Khiêm và Lạc Nhĩ lập tức ôm đầu khóc rống.

Chưa bao giờ có cảm nhận sâu sắc như hiện tại, còn sống là một niềm hạnh phúc cỡ nào.

Nhỏ nhẹ trấn an hồi lâu, lúc này Chân Tiểu Tiểu và Tiểu Chúc Chúc mới tạm biệt hai người, đường ai nấy đi.

Khẽ huýt sáo, một con Độc Nhãn Lang đen thui lén lén lút lút nhảy ra từ trong bụi cỏ, chở Chân Tiểu Tiểu và Tiểu Chúc Chúc lao tới tuyến đầu chiến trường.

Dây dưa với Kỷ Thanh Y hơn mười ngày, Chân Tiểu Tiểu đã sớm lo lắng cho tình hình chiến đấu.

Cũng may, nhóm Thú vương không phá nổi Bích Diệp Trận cũng nhanh chóng trở về khu vực Bách Trạch, dũng mãnh trấn thủ phòng tuyến, cho nên trong tình huống không có người chỉ huy, vẫn chưa có bất kỳ đệ tử Thất Diệp Cốc nào vượt qua vòng vây.

Hơn một trăm tu sĩ vào rừng, hiển nhiên ba người Kỷ Thanh Y, Trọng Tử Hưng và La Uy mạnh nhất.

Nhưng điều thú vị chính là, hai người Kỷ Thanh Y và La Uy ngay từ đầu đã không thấy xuất hiện ở mặt trận chính, người duy nhất có thể gánh vác trọng trách lớn là Trọng Tử Hưng, lại ly kỳ mất tích mấy ngày rồi.

Chỉ có mấy đệ tử Thất Diệp Cốc tu vi Ngưng khí tầng bảy tầng tám đảm đương chủ lực, bị đám Thú vương vần như bóng cao su.


Giờ phút này, Trọng Tử Hưng bỏ qua cuộc chiến với Thú vương đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn ở ven rừng Hắc Điền.

Hắn nhắm chặt hai mắt, từng tia khói nhàn nhạt phun ra từ xoang mũi, mây khói trắng noãn tựa hồ hóa thành hình dáng một con rắn.

Mà bạn nhỏ Việt Hồng Quang chúng ta đã nhiều ngày không gặp thì quỳ gối trước hắn, mặt mũi bầm dập, trong hai mắt lập loè vẻ oán độc.

Nhiều ngày trước, sau khi chịu đựng một trận lại một trận giày xéo không thể diễn tả của đàn thú, nhờ nghị lực phi phàm và sự kiên nhẫn lạ thường, Việt Hồng Quang rốt cuộc bắt được con Bích Nhãn Hoa Xà ẩn núp rất kỹ kia.

Nhưng không đợi hắn cao hứng vài giây, đại sư huynh đồng môn Trọng Tử Hưng chợt đạp lá khô bước ra từ rừng sâu, hung hăng tẩn cho hắn một trận, rồi vô tình cướp đi lực lượng phong vân vốn thuộc về hắn!“Trọng Tử Hưng, một ngày nào đó ta sẽ giết ngươi! Cả con chim chết tiệt lấm lét kia của ngươi!”Dùng ánh mắt dữ tợn xẻo thịt con Thanh Nhãn Sồ Ưng đứng trên đầu vai Trọng Tử Hưng, Việt Hồng Quang kêu gào điên cuồng trong lòng.

_NL_Làm sao lâu vậy rồi Việt Hồng Quang còn chưa chết ! Đó là bởi vì, không còn hắn nữa, Tiểu Tiểu mất đi rất nhiều lạc thú ~.