Vạn Thú Triều Hoàng

Chương 136: Ẩn Mà Không Phát Có Âm Mưu





Bị Hoàng Dược lão răn dạy, Hồ Nhị trưởng lão và Ngô Tam trưởng lão vô cùng hổ thẹn, lập tức siết chặt hai tay, hung hăng đập mạnh vào ngực mình.

Phốc phốc phốc phốc!Máu bắn không ngừng, từ xa nhìn lại, trông như hai dòng suối đỏ vắt ngang màn trời.

Chỉ tiếc, hai người không phải loại gà mờ mới vừa bước vào cảnh giới Trúc cơ còn chưa thể ổn định căn cơ như Hoàng mũi to, một người Trúc Cơ tầng một, một người Trúc Cơ tầng hai, muốn dùng phương thức hiến tế căn nguyên cưỡng ép tu vi tụt xuống Ngưng khí… thì lực tay cần mạnh hơn chút, nên ngoại trừ hộc máu, xương sườn hai người đã gãy vài cái.

Mặc dù vậy, hai vị trưởng lão vẫn cố nén đau đớn, giảm tu vi đến Ngưng khí đỉnh, lúc này mới ngự kiếm nhảy vào trong rừng, vớt lên đám đệ tử sức cùng lực kiệt của mình từ giữa dòng yêu thú.

Nhưng vớt ra rồi cũng không được nhàn rỗi, rốt cuộc hiện tại toàn bộ Thất Diệp Cốc đỏ rực không khác gì cây đuốc.


Trong tầm mắt, nơi nơi đều là lửa cháy hừng hực, chưa kịp thở một hơi, chúng đệ tử cùng với các trưởng lão bị tổn hại nguyên khí lại vác thùng nước, vội vàng gia nhập đội ngũ cứu hoả.

Một ngày một đêm trôi qua, đốm lửa cuối cùng rốt cuộc tắt.

Dãy núi xanh ngắt biến mất, mỗi đỉnh núi đều trụi lủi, khói mù nghi ngút vấn vít trên không trung, cảnh tượng đặc trưng sau thiên tai.

Thời gian chớp nhoáng, lại qua hai ngày.

Nơi trung tâm Dược Các cắm năm nén hương, khói như rồng lượn, nhẹ nhàng vờn quanh chóp mũi Chân Tiểu Tiểu, mùi hương quá nồng, mang theo một loại cảm giác không chân thật, khiến người khác như chìm trong giấc mộng.

“Không phải mơ!”Chân Tiểu Tiểu dùng sức véo véo phần thịt bên trong đùi, đau xót ập tới, nàng suýt chút nữa tuôn trào nước mắt.

Giờ phút này, tất cả đệ tử của Dược Các cùng nàng ngồi trên sàn nhà bóng loáng, nghiêm túc nghe Hoàng Tu đạo nhân phân tích dược tính của Hồng Ngạc Xà Qủa và Hồng Hành Tiên Quả trên đài cao.

Có điều, nếu mặt đất không có dấu vết bị lưu hỏa thiêu đốt…Nếu cửa sổ không bị lửa đốt trọi, đành tạm thời dán chút giấy rách…Nếu các đệ tử Dược Các ngồi dưới đất, không đồng loạt cháy đen hói đầu, vẻ mặt đờ đẫn, như nghe tà ma……Cảnh tượng hẳn sẽ trang trọng hơn chút.

“Đây là Hồng Ngạc Xà Qủa, các ngươi xem hình dáng nó hơi nhọn, vỏ dày cuống hồng.


”Hoàng Dược lão khẽ lật tay trái, trên tay xuất hiện độc quả hắn đang miêu tả.

Nhưng tầm mắt Chân Tiểu Tiểu lại chưa tập trung vào nó, suy nghĩ của nàng như theo mùi hương trong không khí đi vào cõi thần tiên.

Ba ngày trước, Hoàng Dược lão không ngại hiến tế tinh huyết, tự hại tu vi, nhảy vào trong rừng, còn xoá bỏ hình phạt trông rừng hái thuốc của nàng và Tiểu Chúc Chúc, đón các nàng về Dược Các.

Phảng phất chỉ trong chớp mắt, mũi to khắc nghiệt lòng dạ bé bằng ruột gà đã biến thành một vị sư phụ trách nhiệm đáng giá tôn kính.

“Hồng Hành Tiên Quả thì vỏ mỏng sắc nhạt, nhìn kỹ sẽ thấy cuống lá có vân màu tím đậm.

”Thanh âm Hoàng Dược lão ôn hòa thân thiết, hai tay giơ lên phía trước, một trái cây có vẻ ngoài tương tự độc quả xuất hiện trước mặt các đệ tử Dược Các.

Đặt độc quả và tiên quả cạnh nhau, hắn cẩn thận so sánh, thậm chí tỉ mỉ chỉ ra mười ba điểm khác biệt tiêu biểu cho nhóm đệ tử thấy.

Trong mắt tràn ngập hắn từ ái, giống như đã coi các đệ tử là con của mình.

Thật sự hiền từ sao?Không!Chỉ là trình độ âm hiểm xảo trá lại thăng cấp mà thôi!Thu hồi tầm mắt lơ đãng, nhìn nụ cười mỉm trên mặt Hoàng Dược lão, Chân Tiểu Tiểu ớn lạnh trong lòng.


Trước kia, dù sao vẫn có thể nhìn mặt hắn đoán được một chút trong bụng hắn nghĩ gì, song hiện tại, trải qua sự rèn giũa của đủ loại đả kích, hắn thế nhưng học xong ẩn mà không phát!Đây rõ ràng là muốn … muốn giở trò!Không giống còn ghi hận chuyện ta luyện ra đan dược nôn mửa, mưu đồ có vẻ càng sâu càng độc!Hỏng bét!Có lẽ nào đã phát hiện bí mật của ta từ Trọng Tử Hưng ?Một giọt mồ hôi lăn xuống bên thái dương Chân Tiểu Tiểu.

_NL_Chân Tiểu Tiểu hoang tưởng bị hại, lần này thứ Hoàng đại mũi coi trọng chính là trái tim Địa Nguyên của Tiểu Chúc Chúc! Tà ác a! Ngay cả tim của đệ tử cũng muốn lấy luyện dược! Mao lòng dạ hiểm độc hơi sợ sợ.

.

.

.

.

.