Vạn Thú Triều Hoàng

Chương 142: Băng Đâu





Sau khi Chân Tiểu Tiểu trở về Dược Các rất được Hoàng Dược lão coi trọng, các đệ tử nhớ lại cảnh tượng lúc trước Cốc chủ phạt nàng vào rừng, cuối cùng bừng tỉnh đại ngộ hiểu ra.

Đường đường là Chân linh hỏa tám trượng, sao có thể bị tùy tay vứt bỏ?Đó là rèn luyện, mài giũa tâm tính mà thôi!Hiện tại, phượng hoàng về núi, chim tước hèn kém nào dám ồn ào?Thấy cục than đen kia liều mạng nặn ra vẻ mặt ton hót với mình, Chân Tiểu Tiểu sững sờ tại chỗ.

Qua ba giây!“Tiểu Chúc Chúc!”Một tiếng thét chói tai trực tiếp tước đi ba tầng da cháy của tên đệ tử.

“Nhỏ giọng chút, nhỏ giọng chút! Chân.


.

.

Chân sư muội nói chính là Chu sư đệ?”Lạc Nhĩ lão nhân xoa huyệt Thái Dương, bước nhanh đi tới.

Trước đan thất không cho phép lớn tiếng ồn ào, nếu không phải Tiểu Tiểu mà đổi thành người khác, hắn nhất định sẽ lập tức lôi cánh tay ném ra ngoài cửa.

“Hắn đi nơi nào?” Nhìn Lạc Nhĩ, Chân Tiểu Tiểu tựa như thấy được thân nhân.

“Bị sư phụ gọi đi rồi.

”Một câu cực kỳ bình thường, có điều rơi vào trong tai Chân Tiểu Tiểu lại như sấm sét giữa trời quang!Ngày thường Hoàng mũi to không thích Tiểu Chúc Chúc nhất, lúc này còn chủ động tìm hắn?Nghi vấn bao phủ trong lòng mấy ngày liền dường như được một bàn tay vô hình xé mở một góc, nhưng xuyên thấu qua khói mù xuất hiện trước mắt, không phải ánh mặt trời, lại là chân tướng càng thêm tàn khốc!Sai rồi!Mục tiêu của Hoàng mũi to không phải ta, mà là Tiểu Chúc Chúc!?Vì cái gì?Đôi mắt Chân Tiểu Tiểu lập tức trở nên sâu thẳm như giếng cổ, u trầm đen tối, đáy mắt nhanh chóng lướt qua vô số hình ảnh của Hoàng Dược lão cùng Tiểu Chúc Chúc.


… Địa Hoàng Tinh … Hoán Sinh Đan … Sinh cơ… Tim nhện … Tiểu Chúc Chúc……Mẹ nó, làm sao ta lại ngu như vậy?!Những mảnh ghép nhỏ rơi rụng trên mặt đất, tại khoảnh khắc này bị Chân Tiểu Tiểu xâu chuỗi thành một đường!“Băng! Băng đâu rồi?”Chân Tiểu Tiểu đột nhiên túm chặt cánh tay Lạc Nhĩ, ánh mắt đáng sợ như sắp ăn tươi nuốt sống người khác.

Nếu Hoàng Dược lão không chiếm được tim nhện, đem mưu ma chước quỷ đánh tới trên người Tiểu Chúc Chúc, nàng muốn hắn chết không có chỗ chôn!“Băng? Băng Phách vạn năm sao? Sáng nay sư phụ mới lấy đi.

” Lạc Nhĩ nhíu mày nhớ lại.

Vừa đề cập đến việc này, thật sự có chút kỳ quái, đặt Băng Phách trong Dược Các là để duy trì nhiệt độ của đan thất, đồng thời bảo quản linh dược trân quý, còn chưa từng có tiền lệ bị chuyển đi.

Hơn nữa khi sư phụ tới, dường như vẻ mặt cực kỳ mỏi mệt, cong eo còm lưng, giống như qua một đêm đã già đi năm mươi tuổi.

“Làm sao vậy?”Nhìn biểu tình trên mặt Chân Tiểu Tiểu, bất tri bất giác trong lòng Lạc Nhĩ lão đầu cũng cảm thấy khẩn trương theo.

Chỉ là hắn hoàn toàn không rõ, Chu sư đệ và Băng Phách có quan hệ gì.

“Tốt tốt tốt!”Chân Tiểu Tiểu thu hồi hai tay, cười đến dọa người.


Tiểu Chúc Chúc thích nhất là mấy thứ kỳ kỳ quái quái!Ví dụ như đồ ăn người thường không thể nuốt trôi mà nàng làm, hoặc bạch xà trên đầu Trọng Tử Hưng, rồi Băng Phách của Dược Các……Nếu Hoàng mũi to vừa mới lấy băng đi dụ Tiểu Chúc Chúc, vậy chứng minh, tám chín phần mười hiện tại hắn còn chưa bị mở ngực moi tim!Thất Diệp đan đạo, hạo nhiên chính khí? Đan pháp dùng máu, dùng cốt, dùng vảy làm nguyên liệu, đều là bàng môn tà đạo?Ha hả!Khóe mắt Chân Tiểu Tiểu nhuốm một tia yêu tà.

Nàng nhìn thấu, đó chỉ là lời bịa đặt lừa gạt người thành thật mà thôi!“Lạc sư huynh, đa tạ, ngươi phải bảo trọng!”Vỗ mạnh một cái vào bả vai Lạc Nhĩ lão nhân, Chân Tiểu Tiểu đi nhanh xuống dưới lầu.

“Ai ai ai … Chân sư muội……”Vừa mới hé miệng, thân ảnh Chân Tiểu Tiểu đã như gió xoáy biến mất cuối cầu thang.

Tay phải Lạc Nhĩ lão nhân cứng đờ giữa không trung, ngực có chút buồn phiền.

Không biết vì sao, lại có cảm giác … cuộc đời này sẽ không còn được gặp lại nha đầu kia nữa.

.