Vạn Thú Triều Hoàng

Chương 153: Huyết Tế Hoàn Sơn Hạ





Nguyên anh đại viên mãn!Mới hai mươi chín tuổi, cường giả Nguyên anh đại viên mãn, cách Hóa thần, chỉ một bước!Tiềm lực kinh người.Thế giới này, quả thực sắp trở thành thiên địa của người trẻ tuổi!Ngô Hòa Phong thu lại sự khinh thường lâu nay dành cho Liên Tử Trạc, yên lặng gật gật đầu với bóng dáng đơn bạc của hắn, ánh mắt tràn ngập chờ mong.“Hi vọng ngươi cầm Trảm Thần Chi Nhận, trước khi giới chiến nổ ra bước vào cảnh giới Hoá thần, trở thành thống soái dẫn dắt tu sĩ chúng ta, chém nát đầu chó của Man Tổ Bắc Nham, bảo vệ Đông Linh ta muôn đời hưng thịnh!”Trong thế hệ này, ngoại trừ hai vị Hóa thần lão tổ vừa mới mất đi, bảy người bọn họ đều tu luyện hơn ngàn năm, từ Ngưng khí, Trúc cơ, Khai quang, bước vào Đệ nhị bước Kết đan rồi Nguyên anh, cuối cùng dừng lại trước Hóa thần, nhưng không có khả năng đột phá.Hôm nay Trảm Thần Nhận ra đời, tuyên cáo thời đại thuộc về Nhận chủ Liên Tử Trạc, đã đến!Cả người Liên Tử Trạc tắm lửa, ánh mắt cũng đang thiêu đốt, hắn dùng sức nắm lấy tuyệt thế thần binh sừng sững trong gió, đáy lòng không ngừng rít gào!Hai vị ân sư, đệ tử tuyệt đối sẽ không để các ngài thất vọng!Tuy nhiên, ngay lúc tay hắn chạm tới cái chuôi hơi nóng kia, một cỗ lực lượng cường đại lại xốc hắn ngã xuống đất!Dị biến đột nhiên phát sinh.Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!Trong ánh mắt như muốn nứt ra của mọi người, Trảm Thần Chi Nhận vừa được đúc ra từ một thân cốt nhục tinh khí của cường giả Hóa thần, nhanh chóng vỡ thành năm thanh ma đao, năm thanh thánh kiếm!Mười nhận phân tán như sao băng, vèo vèo bay đi bốn phía biển sao!Liên Tử Trạc ngơ ngác đứng trên Hoàn Sơn, đầu óc trống rỗng.“Lực lượng thần ma không cân bằng! Nhất định phải tìm chúng nó trở về!” Hai người Ngô Hòa Phong và Vân Trì phản ứng lại trước tiên, một bên rít gào một bên vội vàng đuổi theo mười nhận.Được hai người nhắc nhở, mấy vị Nguyên anh đại viên mãn cũng lập tức ngự không lao nhanh tới các phương hướng khác nhau.Sáu người vô cùng kích động lo lắng, tương phản vị Túy Thế Lão Cái kia lại dần dần thả lỏng chân mày đang nhíu chặt, khóe môi mơ hồ giương lên một nụ cười lạnh.“Ha hả, một nhận thông thiên? Các ngươi nghĩ quá đơn giản.


Đầu óc là thứ tốt, hy vọng các ngươi cũng có.

Lão phu chẳng qua chỉ thi triển tiểu xảo đơn giản, đã có thể khiến việc luyện hoá gặp trở ngại.”Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời.Da mặt dính máu thong thả bay xuống từ không trung, lộ ra bộ râu rậm rạp, hốc mắt thâm thúy, dung nhan già nua mang đậm khí chất dị vực.“Khí phách của tu sĩ Đông Linh, lão phu có chút thưởng thức, ví như Túy Thế Lão Cái, trong lúc đoạt xá thì thiếu chút nữa tổn thương tới thần hồn của ta, đành phải giam giữ rồi cải trang thay thế.”“Có thể tưởng tượng, đến thời điểm Bắc Đông bạo phát chiến tranh, nhất định sẽ phi thường náo nhiệt.

Có điều, hiện tại cần thu thập mười nhận, chắc chắn có thể tiêu phí lượng lớn tinh lực của các ngươi.


Mà lúc thần hồn các ngươi đều hết sức mỏi mệt, dũng sĩ Bắc Nham chúng ta lại hoàn thành nghỉ ngơi dưỡng sức, sẵn sàng chiến đấu!”“Thần Ma đã chết, Liên Tử Trạc cho dù là tướng tài, nhưng không phải chủ tốt.

Muốn chém đầu Xư Lí Tịch ta? Ngươi còn non lắm!”“Thú pháp Đông Linh tinh diệu, nhất định sẽ thuộc về tôn tử Thần Quang của ta.


Ốc thổ Đông Linh rơi vào nhà ai! Chúng ta mỏi mắt mong chờ! Cạc cạc cạc cạc!”Lưu vực Nhạc Hà, rừng rậm Bạch Tuyền.Trong lúc Chân Tiểu Tiểu chợp mắt nghỉ ngơi, trên không trung cao cao đột nhiên phiêu đãng một cỗ bi thương khó lòng diễn tả!Chân Tiểu Tiểu bất chợt ngẩng đầu.Không biết vì sao, nàng tựa hồ có thể cảm thụ được cảm xúc đau thương ấy, chân thật như chính nàng trải qua.

Tuy rằng hoàn toàn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng ánh sáng giữa tầng mây có vẻ bớt linh động, và một tiếng than khóc như có như không xen lẫn trong gió, vang vọng không tan, phiền nhiễu tâm thần.Giống như trời thiếu hồn, long mạch dưới đất bị rút đi xương sống.Một giọt nước mắt vô cớ lăn dài bên khoé mắt Chân Tiểu Tiểu.“Làm sao lại … như có người đã chết, người … rất quan trọng?”.