Vạn Thú Triều Hoàng

Chương 301: Ta Muốn Hiến Tế





Nhìn bộ dáng thiếu chút nữa đập bẹp ngực của Phòng trưởng lão, Chân Tiểu Tiểu khóc không ra nước mắt.

Đành phải giải thích, là bởi vì công pháp gặp vấn đề, nên hắn cần số lượng lớn bảo vật tính hàn tục mệnh.

Nhưng cho dù như thế.

Mọi người ở đây, không có một ai tin tưởng.


“Ngươi là cái đầu heo!”Bị đám người khóc thét lôi kéo đến cạnh khe suối, từ xa xa nhìn thấy Tiểu Chúc Chúc ngủ say trong băng tuyết, vẻ mặt Chân Tiểu Tiểu cứng đờ.

Phòng Thiên Lăng cài hoa trắng trên đầu, quỳ gối ở một bên, khóc mơ mơ màng màng.

Một bên khác, rất nhiều đệ tử Cự Thần Tông từng được Tiểu Chúc Chúc giúp đỡ, hoặc là từng gặp hắn một lần, nhao nhao vừa hoá vàng mã, vừa thấp giọng đưa tiễn, trông tư thế có vẻ không làm pháp bảy ngày bảy đêm cho hắn thì không tan.

Ngẫm lại tên ngốc ở Thất Diệp Cốc chỉ nuốt một khối Băng Phách vạn năm của Dược Các đã ngủ say hồi lâu, lúc này gộp cả Băng Phách, Hàn Thảo, Tuyết Y, e rằng thời gian sẽ kéo càng dài.

Hiện tại không ai có thể tới gần phạm vi trăm bước quanh hắn, đành phải mặc hắn, nằm trên mặt đất như vậy……“Phòng trưởng lão, tài liệu hiến tế đều đủ sao?”Lúc trước nghe ý của Phòng trưởng lão, dường như Nhị trưởng lão đã trở về từ ngoài tông! Xem ra quẻ tính của Lý Thần Quang thực sự thập phần tinh chuẩn!Chân Tiểu Tiểu quay đầu, muốn lấy Tử Hồng Thánh Thủy từ Phòng trưởng lão.

“Đủ là đủ.

” Biểu tình của Phòng trưởng lão vô cùng áy náy, đặc biệt cẩn thận hỏi lại một câu.

“Chỉ là Chân tiểu hữu, ngươi thật sự không chờ bảy ngày sao?”Mẹ nó……Chân Tiểu Tiểu trợn trắng mắt xem thường, chém đinh chặt sắt nói: “Không đợi, hiện tại sẽ bắt đầu hiến tế, ta muốn vẽ trận, sau khi mang con khỉ kia đến đây, không ai được phép tới gần quấy rầy!”“Một nữ tử thật kiên cường!”Trên mặt tất cả mọi người lập tức sinh ra biểu tình kính nể.


Nếu bạn tốt chí giao của bọn họ vừa chết, bọn họ tuyệt không thể kiên định với tín niệm như thế.

Vì thực hiện lời hứa của mình, cho dù thế giới hủy diệt, cũng muốn thẳng tiến không lùi mà hoàn thành nó!Mọi người vội vã kéo Phòng Thiên Lăng khóc chết ngất đi ra phương xa, lại vứt con khỉ bị nhét rất nhiều cá khô vào bụng, nôn đến không đứng dậy nổi xuống dưới chân Chân Tiểu Tiểu.

Vô số thiên linh địa bảo, tài liệu luyện khí được vận chuyển bằng xe đẩy nhỏ tới cạnh bờ suối, Phòng trưởng lão suất lĩnh các đệ tử và trưởng lão Cự Thần Tông thối lui ra ngoài khê cốc, dẫn theo cả một đám khỉ cái biểu tình kích động, kiên nhẫn chờ đợi.

“Lão ca ca, Chân tiểu hữu … Được không?”Nhị trưởng lão Cự Thần Tông mới vừa phong trần mệt mỏi mang về Tử Hồng Thánh Thủy, vỗ vỗ bả vai Phòng trưởng lão, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

“Nàng là một hài tử kiên cường, chỉ là không muốn chúng ta nhìn thấy … bộ dáng nàng khóc.

” Trong mắt Phòng trưởng lão chớp động ánh lệ nhàn nhạt.

Qua rất nhiều năm rồi không gặp được một thiếu nữ có tâm tính như vậy, đáng tiếc nàng đã có sư thừa, nội tình kinh người, bằng không hắn nhất định sẽ nghĩ hết mọi biện pháp, thu nàng vào môn hạ!“Nếu nỗi lòng hỗn loạn … hiến tế Thạch Hầu, chỉ sợ xảy ra vấn đề!” Lúc này, Tam trưởng lão ở bên nói chen vào.

“Cho dù xảy ra vấn đề cũng không sao, còn không phải là chút tài liệu à? Chẳng lẽ Cự Thần Tông ta tiêu hao không nổi?”Cau mũi phun ra hai luồng khói trắng, bộ dáng tài đại khí thô kia của Phòng Đại trưởng lão, tức khắc khiến nhóm quần chúng ăn dưa hoàn toàn tán đồng.


Đúng thế nha!Dù sao có chơi như nào Thạch Hầu cũng không chết, nhiều nhất là xảy ra một ít sự cố bất ngờ, nói không chừng còn có thể thuận tiện mài bớt nhuệ khí của con khỉ kia.

Huống chi Tông chủ lão nhân gia hắn còn từng nói rồi……Toàn bộ tông môn, cho Chân tiểu hữu tùy tiện họa họa.

Đám người ầm ĩ rốt cuộc đi xa, Chân Tiểu Tiểu nhìn tiền giấy và hoa trắng rải rác đầy đất, thật vất vả mới có thể tập trung lực chú ý lên từng đống tài liệu toả linh khí bốn phía trước mắt.

Thu toàn bộ chúng nó vào túi Phong Tuyết Hành Thuyền của Tiểu Chúc Chúc.

Nắm Tử Hồng Thánh Thủy, nàng đặt Thất Diệp Đỉnh xuống mặt đất!Độc đan không đứng đắn, bản cô nương tới đây!_NL_Kim Dung tiên sinh cũng đã qua đời, phi thường đau thương.

.