Vạn Thú Triều Hoàng

Chương 47: Lửa Tắt Khi Luyện Đan Là Tối Kỵ Trong Đan Đạo!





“A ha ha ha ha, với ái đồ của ta, Tứ Đan chỉ là một bữa ăn sáng thôi!”Thấy tình hình chuyển biến tốt, Hoàng Dược lão cười đắc ý hả hê, mặt mày phơi phới như gió xuân, hai lỗ mũi lớn hếch lên trời sắp chiếm nửa khuôn mặt.

Hừ!Hoàng mũi to, ngươi cứ vui đủ đi!Nhìn bộ dáng khoe khoang của Hoàng Dược lão, trong bụng Cao Bất Ly đầy mưu mô thâm độc.

Ván này là lão phu cố ý thua ngươi, để ngươi trong lúc vô cùng sung sướng lại thình lình thất vọng, do đó vỡ nát đạo tâm!Lão phu quen biết ngươi nhiều năm, ngươi chính là thiếu hai chữ “khí độ”.

Lát nữa, ái đồ của ngươi hoàn thành luyện chế viên đan thứ tư, sắp lấy được Địa Hoàng Tinh, sắp có dược liệu chính cho lần biến nhiệt thứ hai của Hoán Sinh Đan, chắc chắn lòng kiêu ngạo tự mãn của ngươi sẽ bành trướng tới tận cùng!Khi đó, lão phu nhất định phải nói ra tin tức kinh người kia, hung hăng đập nát hi vọng của ngươi, khiến tâm tình ngươi chỉ trong một hô hấp đã rơi từ thiên đường xuống địa.


Cao Bất Ly tính kế thật thâm độc! Lại có thể dùng một gốc cây Địa Hoàng Tinh mà Hoàng Dược lão cầu không được để phá đạo tâm hắn.

Dường như hô ứng với nội tâm Ly âm u của Cao Bất Ly, mây đen bị Tiểu Chúc Chúc hấp dẫn tới khi trắc linh, rốt cuộc hóa thành khói mù trầm thấp vô biên, ép xuống đại địa.

Tí tách!Một giọt nước mưa lạnh băng rơi xuống người Chân Tiểu Tiểu.

Không tốt!Rõ ràng viên đan thứ tư sắp được luyện chế thành công, nhiệt độ không khí lại đột nhiên biến hóa, cũng lập tức thay đổi tốc độ ngưng tụ dược lực.

Mưa trở nên nặng hạt, trong đỉnh vang lên tiếng két két kỳ lạ, mùi khét khi đan hỏng nhanh chóng bay ra từ lỗ khí trên đỉnh!“Đáng chết!” Chân Tiểu Tiểu quyết đoán dập lửa dưới lò dược, ngăn cản đan dược tiếp tục bị huỷ.

Ách……Đám đệ tử Dược Các ngơ ngác nhìn nhau.

“Lạc Nhĩ sư huynh, này?” Có người dè dặt đặt câu hỏi.


“Không thành.

” Lạc Nhĩ trả lời rất ngắn gọn, sắc mặt có chút khó coi.

Đây là thường thức mà tất cả đan sư đều hiểu, lửa tắt khi luyện đan, là tối kỵ trong đan đạo! Hơn chín phần mười sẽ hỏng dược vỡ đan!Lựa chọn chính xác lúc này, là dùng linh khí kích thích đan dược, cấp tốc hoàn thành!Đáng tiếc, Chân Tiểu Tiểu chẳng những không có thường thức, còn không có linh khí.

Ai cũng biết, liên tục luyện được đến viên đan nào trong Thất Phàm Đan, chính là vốn liếng để đan đồ khoe khoang với đồng môn, đặc biệt là đan đồ mới, thường xuyên bắt gặp cuộc đối thoại như này:“Xin chào, ta là đan đồ Nhị Đan Tương Khiêm.

”“Ha hả ha hả, còn non lắm nha, ta là đan đồ Tứ Đan Lạc Nhĩ!”“Oa! Bốn đan? Qúa trâu bò, về sau Lạc Nhĩ huynh chính là đại ca của ta!”Chân Tiểu Tiểu rõ ràng có thể trở thành đại ca Tứ Đan, lại sống sờ sờ bị một trận mưa lạnh làm vỡ mộng.

“Nhãi con! Ngươi cũng xứng được hưởng vinh quang của Tứ Đan?” Trên mặt Nhất Tự Mi và Lục Chỉ Nhi Liên Sơn Phái lập tức khôi phục một chút hồng hào, nếu Chân Tiểu Tiểu vẫn không thất bại, chẳng lẽ bọn họ thật sự phải nhét đầu vào đũng quần?“Làm sao vậy? Nàng có thất bại hay không? Ha ha ha ha! Rốt cuộc thất bại! Chân Tiểu Tiểu, ngươi cũng có hôm nay!”Hoàn toàn không biết gì về đan đạo, nhưng từ vẻ mặt của các đệ tử Dược Các có thể nhìn ra manh mối, Việt Hồng Quang cười vô cùng dâm đãng!Tuy rằng ý niệm muốn nhẫm Chân Tiểu Tiểu dưới chân tuỳ ý giày xéo đã tan biến, nhưng điều này cũng không cản trở hắn châm biếm mỗi thất bại của nàng.

Hạt mưa rơi lộp độp, đánh lên bả vai Chân Tiểu Tiểu có chút đau, nhưng lưng nàng vẫn thẳng tắp như cũ, nước mưa to như hạt đậu hắt tới người toé ra những đoá hoa nước.


“Tương sư huynh, cho ta một cây Kế, một gốc cây Thạch Xương Bồ… Lại thêm một phần phấn của sừng tê giác…”Vẻ mặt Chân Tiểu Tiểu điên cuồng, sau khi trầm tư chốc lát thì quyết đoán hô.

“Cái gì? Hiện tại nàng thêm dược thảo vào làm gì?” Mọi người kinh ngạc nhướn chân mày.

_NL_“Chào mọi người, ta là đan đồ Bát Đan Mao Mao.

”“Đi tìm chết, Mao lòng dạ hiểm độc, B U G ! Thất Phàm Đan rõ ràng chỉ có bảy cái, mò đâu ra viên thứ tám? Tẩn tên tác giả khoác lác này một trận, nhốt nàng vào phòng tối viết văn!” Mỗ Chúc và mỗ Quang vọt lên.

“Kẻ nừa đảo… Các ngươi đều là kẻ nừa đảo… Là ai nói càng nhiều đan càng trâu bò?” Mỗ Mao che lại khuôn mặt sưng phù, oán niệm vô cùng sâu, vẫn gõ chữ.

“Các ngươi chờ! Ngày mai ta phải bắt trái tim nhỏ của các ngươi, vất trên mặt đất rồi hung hăng cọ xát!”.