Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 1105: Lời Đồn Đại. . . Không Tưởng



Chờ đám người Đan Hùng đi rồi, vệ sĩ thủ thành nhìn về phía vài vị đồng liêu chung quanh, cảm thán: “Có khí độ phết đấy, nếu thật sự chiến sinh tử với Tô Vũ... Ai chết cũng cảm thấy phí.”

“Người Đại Chu phủ tới rồi, chúng ta bên này có Phủ chủ, nào chết dễ dàng như vậy được.”

Những người khác cũng góp vui vào: “Ta khá bội phục gia hỏa này, vậy mà thông đồng được với tiểu công chúa Thương gia, nhìn tiểu công chúa kia kìa, ngoan ngoãn phục tùng gã, nàng vốn không muốn xuống ngựa, Đan Hùng vừa xuống ngựa, người ta không chần chờ lập tức xuống theo, chậc chậc... Điểm này thì giỏi hơn Tô Vũ rồi, Tô Vũ, aiii...”

“Chưa chắc, sau khi Tô Vũ tới đây không lâu, ngươi không thấy à? Ngày đó thiên kim Ngô gia Đại Hạ phủ ngàn dặm xa xôi đuổi tới đó thôi!”

“Cũng đúng!”

Mấy người lại thấp giọng nghị luận, Đại Minh phủ thích bàn tán chuyện phong hoa tuyết nguyệt, còn về phần đơn đa chi tranh... nói chuyện này thì chán quá, còn không bằng tâm sự về đám thiên tài, mỹ nhân, thiên kim, công chúa.

Từ xưa mỹ nữ ái mộ anh hùng, nữ nhân hậu duệ gia tộc vô địch thường lựa chọn thiên tài thiên kiêu để kết hợp.

“Này, Bát công chúa của chúng ta tuổi cũng không nhỏ, đã coi trọng ai chưa? Ta nghe nói Phủ chủ có ý cho nàng đính hôn với Tô Vũ, kết quả hình như không có động tĩnh gì!”

“Ai biết được! Chẳng lẽ nàng ấy coi trọng ai trong Bát tuấn rồi?”

“Đúng rồi, ở Đại Hạ phủ bên kia, có phải Hạ gia công chúa cũng từng có chuyện với Tô Vũ hay không?”

“Hình như không có thì phải?!”

“Ta nghe nói là có, lần trước một nhà thương đội Đại Hạ phủ tới, ngươi không biết đâu, nghe nói bát quái của hai người đã truyền khắp Đại Hạ phủ rồi, trước khi thiên kim tiểu thư Ngô gia tới đây còn đánh Hạ gia công chúa một trận, chà chà, lúc đánh nhau còn túm tóc, xé quần áo, cào mặt... chỉ còn thiếu nước chưa lăn lộn trên đất mà thôi, nghe nói là ai thắng thì người đó được quyền tới tìm Tô Vũ. Kết quả Ngô gia nhị tiểu thư thắng!”

“Còn có việc này à?”

Mấy binh sĩ nháy mắt trở nên hào hứng vô cùng, đây chính là tin tức lớn, trước đó chúng ta chưa từng nghe thấy đâu.

Mà giờ phút này, mấy lão nhân đi ngang qua cửa thành, nghe vậy liền bật cười.

Nhảm nhí!

Bầu không khí Đại Minh phủ này thật sự làm người ta đau đầu.

Không nói chính sự, chỉ bàn chuyện linh tinh như vậy, đúng là nhàn thật!

Vài vị lão nhân đi tới, các quân sĩ như không nhìn thấy, không để ý tới bọn họ.

Một vị lão nhân mỉm cười bảo: “Mấy lão gia hỏa chúng ta đã lâu không gặp, lần này gặp gỡ thì đi uống một chén đi, thuận tiện gọi cả lão Ngưu nữa, thế nào?”

“Được, lão Ngưu có rất nhiều rượu ngon!”

“Cẩn thận hắn tìm mấy thiếu phụ đầu đường cho ngươi.”

“Ha ha ha, ta sợ cái gì, ta lẻ loi một mình, nhưng ngươi ấy, cẩn thận mụ già đanh đá nhà ngươi, đã mấy trăm năm rồi còn quản chặt như vậy!”

.....

Đương lúc bọn họ trò chuyện, giờ khắc này, trong phủ thành chủ.

Chu Thiên Đạo nhìn về phía cửa thành, sờ sờ cằm, hơi nhướng mày, sao mấy lão quỷ kia lại cùng nhau tới, là lão Ngưu kêu đến à?

Sắp chết người rồi còn tới, chẳng lẽ là vì công pháp của Tô Vũ?

Không phải vẫn chưa có kết quả sao?

Hồ lão sư còn chưa xuất quan đâu!

“Một đám người nhàn thật, còn nói Đại Minh phủ nhàn rỗi không có chuyện gì, nhiều Nhật Nguyệt như vậy, nếu rảnh rỗi sao không đi bắt vài gia hỏa Vạn Tộc Giáo, vậy không tốt hơn sao? Sao cứ phải chạy đến Đại Minh phủ làm gì!”

Chu Thiên Đạo thở dài, hy vọng các ngươi đừng gây phiền toái cho ta nữa, ở Đại Minh phủ thì điệu thấp hết đi.

Gia hỏa Tô Vũ này gần đây khá mờ nhạt, Đan Hùng kia không có chuyện gì thì tới khiêu chiến hắn làm gì, không đúng, là tên Chu Phá Long kia rảnh rỗi nhắm vào Đại Minh phủ mới đúng.

“Để giảm bớt độ nổi bật của Đại Hạ phủ sao? Hay là vì tính kế Đại Minh phủ? Nháy mắt thăm thăm hư thật... Lần này tên kia không đến đây chứ?”

Chu Thiên Đạo bĩu môi, má, y mà tới, mình chưa chắc đã là đối thủ.

Nếu đấu võ, chẳng lẽ phải mách cha ư?

Nhưng lão cha mình không ở Nhân cảnh!

Thật đau đầu!

.....

Tô Vũ không xuất quan, mặc kệ mọi chuyện.

Hắn đang tập trung đúc thân! Đồng thời cũng đang xem sách, hiện giờ hắn đọc rất nhiều sách, cái gì cũng xem, không đơn thuần chỉ vì phác họa thần văn, ý chí chi văn, xem một lúc, nghỉ ngơi một lúc, rồi đọc sách khác. Rèn hệ, ngôn ngữ, du ký.

Tô Vũ có một ít lĩnh ngộ, ngươi thiếu kiến thức, thiếu tri thức dự trữ, kỳ thật không hiểu rất nhiều thứ, chỉ biết kết quả không biết nguyên nhân thì cũng vô dụng!

Truyền thừa chi hỏa yêu cầu phải có tri thức thì mới có thể lĩnh ngộ, không phải vô duyên vô cớ mà biết được, ngươi biết nhiều tri thức, đợi đến khi ngươi cần dùng, tác dụng của truyền thừa chi hỏa là chỉnh hợp lại tri thức ấy.

Có nghĩa không phải là phải trời sinh biết vạn sự.

Tất cả lĩnh ngộ, thể hồ quán đỉnh, tất cả tiền đề đều là kiến thức, là lượng tri thức dự trữ của ngươi.

Giờ phút này Tô Vũ đang thiêu đốt truyền thừa chi hỏa, xem quyển sách mang đến từ Bạch gia, hai ngày nay, thứ hắn xem nhiều nhất không phải ý chí chi văn, mà là cái này và bản cảm ngộ《 Thời Gian 》.

Diệt Tằm Vương đã cho hắn bản cảm ngộ về công pháp《 Thời Gian 》của ông.

Một vị vô địch sau khi sáng tạo công pháp, rất nhiều năm sau, căn cứ theo kinh nghiệm của chính mình để viết ra chú giải.

Không chỉ vậy, Tô Vũ phát hiện, kỳ thật còn rất nhiều thứ hắn chưa hiểu.

Hai ngày qua, nếu nhàn rỗi, hắn còn xem ngọc phù Liễu Văn Ngạn đưa hắn lúc hắn rời đi ngày trước, đó là lý giả về tu luyện cả đời của ông.

Liễu Văn Ngạn không mạnh, đến tận hôm nay ông cũng mới chỉ là Đằng Không.

Tô Vũ đã sắp đuổi kịp ông!

Nhưng thân là đỉnh cấp thiên tài ngày xưa, dưỡng tính cảnh đánh chết Đằng Không, một vài kiến thức, một ít kinh nghiệm của Liễu Văn Ngạn đều khiến Tô Vũ cảm thấy đáng giá để học tập.

Tỉ như thủ đoạn Liễu Văn Ngạn uẩn dưỡng thần văn, vị này ở giai đoạn dưỡng tính phác họa rất nhiều thần văn, giai đoạn trước ông thông qua hấp thu ý chí lực để uẩn dưỡng, nhưng sau này ông không có nhiều ý chí chi văn, ông chọn dùng cách hấp thu lực lượng thần văn của Ngũ Đại.

Cái này rất thú vị!

Thần văn của Ngũ Đại là Nhật Nguyệt cảnh, hẳn là chưa đến Vĩnh Hằng cảnh.

Nhưng bởi vì độ xứng đôi cao, Liễu Văn Ngạn có thể thu nạp thần văn, cuối cùng lấy thần văn của Ngũ Đại để uẩn dưỡng cho thần văn của chính mình.

Vậy hắn thì sao?

Kỳ thật Tô Vũ cũng có thần văn Nhật Nguyệt, trước đó chém giết 5 vị Nhật Nguyệt, Chu Thiên Đạo đáp ứng cho hắn, hiện tại thần văn đã bị tróc ra, tổng cộng có 3 cái, nhưng nó đều đang tồn tại trong phòng thí nghiệm, Tô Vũ tạm thời chưa dùng đến.

Hắn chuẩn bị dùng để chế tạo bí cảnh.

Nhưng dựa theo ý tưởng của Liễu Văn Ngạn, khi ngươi có thể dung hợp thần văn là có thể chủ động hấp thu lực lượng thần văn, cường hóa thần văn chính mình.

“Nếu mình dung hợp thần văn Nhật Nguyệt, vậy có thể hấp thu lực lượng thần văn, cường hóa thần văn của chính mình hay không?”

Còn hấp thu phá toái thì cũng có thể, nhưng như vậy chỉ mất một lúc là dư vị thần văn liền tiêu tán.

Tồn trữ nó trong biển ý chí, dùng thần văn chính mình chậm rãi hấp thu, có thể lợi dụng lực lượng thần văn với hiệu suất cao hơn.

“Cái này có thể thử xem sau.”

Tô Vũ nghĩ vậy rồi tiếp tục xem sách họa mà Bạch gia mang đến.

Trước phá nguyên khiếu, rồi đi tìm dương khiếu mà Tô Vũ định nghĩa.

“Phá toái... Chưa chắc nhất định phải phá đúng không?”

“Mục đích của phá toái là để tụ hợp, lôi kéo dương khiếu ra, nói như vậy, có khả năng dương khiếu không tồn tại ở mặt ngoài, mà là sâu bên trong, lực lượng cũng phải cường đại thì mới có thể lôi kéo khiếu huyệt này ra.”

“Phá toái... mục đích phá toái hẳn là để tụ hợp năng lượng, nguyên khiếu phá toái, mượn lực bạo phát để lôi kéo.”

“Một vị Lăng Vân cửu trọng cũng chỉ có thể dùng bạo lực lôi kéo, nói như vậy, lực kéo có lẽ phải đạt tới Sơn Hải mới được!”

“...”

Từng ý tưởng lóe lên trong đầu Tô Vũ.

Cùng lúc đó, Tô Vũ cũng không quên đúc thân.

5 đúc, chỉ sợ còn cần một chút thời gian.

Hắn không vội!

Đan Hùng tới hay không cũng không sao cả, nếu tới, Tô Vũ vừa lúc có cơ hội lĩnh ngộ, hắn lười phản ứng gã, chờ được thì chờ, không thể chờ cũng kệ, ngươi khiêu chiến ta, ta gấp cái gì.

Người ta khiêu chiến ngươi, ngươi liền lao lên tiếp chiến, không nhất thiết phải vậy.

Địa vị không bình đẳng!

Hắn là Các lão danh dự, phải trọng mặt mũi một chút, không phải loại trợ giáo như Đan Hùng có thể so sánh.