Nhưng hiện giờ dáng vẻ Ngô Văn Hải đã hiện ra vẻ già nua rõ rệt.
Khi nhìn thấy Tô Vũ, Ngô Văn Hải thực bình tĩnh, làm thành chủ Đại Hạ phủ, thực lực của ông tuy yếu nhưng địa vị không thấp, kể cả khi Nam Nguyên nhỏ yếu.
Gặp Tô Vũ, hoặc là nói Thôi Lãng, chỉ bởi vì đối phương đến từ Đại Minh phủ, tốt nghiệp ở Đại Minh học phủ, là đệ tử ký danh của Ngưu Bách Đạo.
Ngô Văn Hải không khách khí, nói thẳng: “Nếu Thôi huynh đệ tới tìm di tích thì tùy ý, đừng quấy rầy người khác là được! Mặt khác, nếu có cái gì thì cũng chẳng đợi các ngươi tới phân, đều đã bị Đại Hạ phủ lấy đi rồi! Ta gặp Thôi huynh đệ là muốn hỏi, Tô Vũ ở Đại Minh phủ có ổn không?”
Tô Vũ liền đáp: “Tốt lắm, nhưng hắn đang bị thương, khi ta đi, hắn chạy tới địa bàn lão sư ta bế quan, hắn còn dặn dò ta đến nhà hắn nhìn xem, giúp hắn dọn vệ sinh một chút, thành chủ, ta có thể đến đó không?”
“...”
Ngô Văn Hải hoài nghi nhìn đối phương, sau một lúc lâu mới trầm giọng hỏi: “Ngươi chắc chắn không?”
“Khụ khụ... chắc chắn!”
Tô Vũ cười gượng, thái độ kia vừa thấy liền biết là không thật.
Ngô Văn Hải hơi nhíu mày, “Ngươi nói rằng Tô Vũ nhờ ngươi, vậy ngươi muốn đi thì cứ đi, tự gánh hậu quả! Nếu ngươi nhận thức Tô Vũ, vậy cũng biết Tô Vũ không phải hạng người rộng lượng, nếu ngươi giả danh hắn tự tiện xông vào nhà riêng, ta cũng không nói nhiều, tự cân nhắc!”
Tô Vũ cười gượng, “Đương nhiên đương nhiên, không sao, lão sư ta và hắn quan hệ tốt lắm, ta thật sự đi giúp hắn quét tước vệ sinh, đã bao lâu không có người ở rồi, chắc chắn trong nhà bám đầy bụi đúng không?”
Bên cạnh, thanh niên họ Hoàng bội phục, trợn mắt nói dối đến trình độ này cũng không dễ dàng.
Ngô Văn Hải không hứng thú nói nhiều, lại hỏi vài câu về Tô Vũ, sau đó xua tay, trực tiếp đuổi người đi.
Khi Tô Vũ sắp rời khỏi, Ngô Văn Hải đạm mạc nói: “Dù sao Nam Nguyên cũng là địa bàn Đại Hạ phủ, chư vị nên giữ quy củ, nếu gây ra chuyện thì không ai biết điều gì sẽ xảy ra đâu!”
“Nhất định nhất định!”
Tô Vũ vội đáp ứng, đến khi ra khỏi phủ thành chủ, hắn liền cười rộ lên, hào hứng nói: “Đi, đi đến nhà Tô Vũ!”
“Lãng huynh, thật sự đi ư?”
“Đương nhiên! Nhưng ngươi thì thôi đi, ta không mời ngươi, ngươi mà đi, về sau Tô Vũ tính sổ thì không liên quan gì tới ta, ta chỉ phụ trách tự bảo vệ mình!”
“...”
Thanh niên họ Hoàng câm nín, buồn bực nói: “Lúc trước ngươi không nói vậy!”
Lúc trước đã nói là mang ta cùng đi mà!
“Ha ha, đùa thôi, muốn đi cùng cũng được, dù sao ta cũng nghiêm túc, nếu Tô Vũ tính sổ thì ta cũng không sợ, ta chỉ đến thăm nhà hắn, quét tước vệ sinh một chút, lão sư ta và hắn thân nhau, ngươi thì không...”
Thanh niên họ Hoàng hơi do dự, sau một lúc lâu mới nói: “Vậy ngươi vào đi, ta ở ngoài chờ ngươi, Lãng huynh, nếu phát hiện gì thì phải nhớ huynh đệ a.”
“Đương nhiên!”
Tô Vũ thoải mái đáp ứng, rồi cả hai cùng di chuyển tới cửa tiểu khu nhà hắn.
Giờ phút này, bên ngoài tiểu khu đã có Long Võ Vệ đóng quân.
Người thủ vệ tiểu khu cũng không phải ai xa lạ, mà chính là Hạ Binh.
Thập trưởng Long Võ Vệ trú ở Nam Nguyên trước kia, hiện giờ đã tới Đằng Không tứ trọng, thực lực tiến bộ không ít, nhưng so với người khác thì vẫn yếu hơn rất nhiều.
Thấy Tô Vũ và thanh niên họ Hoàng xuất hiện, Hạ Binh nhíu mày nhìn hai người, vài vị binh sĩ Long Võ Vệ cũng như hổ rình mồi nhìn bọn họ, hai người này vừa thấy đã biết là người ngoại lai.
Có cư dân tiểu khu ra ngoài, liếc mắt nhìn hai người một cái, có lão nhân hùng hùng hổ hổ nói: “Sao tên nào cũng chạy đến chỗ chúng ta vậy, nếu ngày nào đó tiểu tử Tô gia kia thần công đại thành trở về, sẽ kéo tất cả đến Vạn tộc hố chém đầu!”
Tính tình thật nóng nảy!
Chịu thôi, có lẽ thực lực của bình dân Đại Hạ phủ yếu, nhưng tính tình thì không yếu chút nào.
Quân sĩ xuất ngũ nhiều, giết chóc nhiều năm, lại ở địa bàn Đại Hạ phủ, sao phải sợ người ngoài.
Vậy còn chưa tính, Tô Vũ đang hơi nôn nao nhìn mọi người, bỗng nhiên bị thanh niên họ Hoàng kéo ra.
Một lão nhân cụt một cánh tay ngã về phía hắn, Tô Vũ bị kéo ra nên lão nhân không đụng phải.
Lão nhân cụt tay hơi buồn bực, trừng mắt liếc thanh niên họ Hoàng, hùng hùng hổ hổ mắng: “Má nó, dám bắt nạt người khuyết tật, dám đâm lão tử.”
Dứt lời liền bỏ đi.
Tô Vũ thất thần, thanh niên họ Hoàng vội truyền âm: “Cẩn thận một chút, người nơi đây khá căm thù chúng ta, ý tứ của Đại Hạ phủ là đừng quấy rầy bọn họ, không được động đến bọn họ, họ mà đụng phải ngươi thì không sao, mà ngươi đụng chết hắn, ngươi cũng chết chắc, hậu duệ Nhật Nguyệt cũng không được, đám lão nhân lão thái thái khá thâm, đều rất tàn nhẫn, mấy ngày trước, một gia hỏa cưỡi yêu thú không chú ý, một lão nhân tự lao vào bị yêu thú đâm chết, kết quả tên kia bị bắt chém đầu.”
Tô Vũ hơi chấn động.
Đã chết người rồi ư?
Cũng đúng, người Nam Nguyên thực hung hãn.
Thành trì nhỏ, rất nhiều người đều vô cùng quen thuộc.
Tô Vũ chỉ quen vài người ở đây, nhưng phụ thân hắn Tô Long lại quen rất nhiều, ở Nam Nguyên, nhắc tới Tô Long thì gần như không ai không quen biết.
Mà nay trong mắt mọi người, con trai của Tô Long rất lợi hại, có điều hắn sở hữu được thứ gì đó rất ghê gớm, kết quả bị người ghen ghét ám hại, bị đuổi đi, còn có hỗn đản ngoại lai muốn cướp đồ của Tô Vũ, người Nam Nguyên cảm thấy đó chính là phường trộm cướp vào cửa.
Đại Hạ phủ không giết bọn họ, người Nam Nguyên nhất định phải tìm cơ hội xử lý bọn họ.
Dùng mạng lão nhân lão thái đổi mạng mấy cường giả, mấy thiên tài, đưa dao cho Đại Hạ phủ... Việc này mọi người rất thuần thục.
Tô Vũ trầm mặc một hồi, thấp giọng đáp lại: “Ý ngươi là người Nam Nguyên tàn nhẫn lắm ư?”
“Ngươi nói xem.”
Thanh niên họ Hoàng buồn bực: “Vừa tới đây, còn chưa rõ tình huống, có vài người bị những người này đụng phải, ngươi biết hậu quả như thế nào không? Dù sao tại đây cũng phải cẩn thận một chút, dù thế nào thì cũng là địa bàn Đại Hạ phủ, ngươi không gây chuyện thì thôi, nếu gây chuyện, Đại Hạ phủ cũng không ngại giết gà dọa khỉ.”
Lời y nói là với góc độ một người ngoại lai.
Mà Tô Vũ chỉ biết, có người Nam Nguyên đã chết.
Vì hắn mà chết.
Đúng vậy, không quan tâm người đó đã lớn tuổi thế nào, thực lực nhỏ yếu bao nhiêu, không quan tâm có phải vì sự kiêu ngạo của người Nam Nguyên hay không, đối phương đều vì hắn mà chết.
Có người đã chết!
Giờ khắc này, trong lòng Tô Vũ có chút phức tạp.
Kỳ thật hắn không thèm để ý có người tới tìm tòi, chính hắn cũng không biết Nam Nguyên có di tích hay không, hắn vừa trở về, chỉ muốn nhìn nhà mình một chút, thăm người quen một chút.
Mà nay nghe được có người Nam Nguyên vì hắn mà chết, giờ khắc này... Hắn bỗng nhiên cảm thấy vô cùng thống hận đám gia hỏa ngoại lai kia.
Người Nam Nguyên cảm thấy những người này chính là cường đạo!
Đồ nhà ta, các ngươi dựa vào cái gì tới tìm, tới kiếm, tới cướp đoạt?
Rất có thể người bên ngoài cảm thấy, di tích này không thuộc về bất cứ ai, Tô Vũ có thể kế thừa, vì sao chúng ta không thể?
Thượng cổ Nhân tộc lưu lại, không phải là của tổ tông nhà ngươi!
Hai bên có cái nhìn bất đồng, ý tưởng không giống nhau.
Tô Vũ không nghĩ nữa, hắn khôi phục dáng vẻ tươi cười, nhìn về phía Hạ Binh nói: “Vị trưởng quan này, ta là bằng hữu của Tô Vũ, thành chủ đại nhân đã đáp ứng cho ta đến thăm nhà hắn, trưởng quan cho ta vào đi!”
Hạ Binh lạnh lùng liếc nhìn hắn, sau đó trầm giọng nói: “Thôi Lãng Đại Minh phủ? Ngươi có thể vào, Hoàng Hạc, ngươi thì không thể!”
Thanh niên họ Hoàng cứng người, bất đắc dĩ, thôi, không vào thì không vào.
Tô Vũ cười cười, cất bước đi vào tiểu khu.
Vừa đi hắn vừa vờ lẩm bẩm: “Là khu nào, gian nào vậy?”
Hạ Binh không đáp, còn may Hoàng Hạc lại biết, vội vàng hô: “Tòa 4, phòng 302.”
“Đã biết!”
Tô Vũ đi vào, trong tiểu khu, vài bác gái đang nói chuyện phiếm, nhìn thấy Tô Vũ thì đều lạnh mặt nhìn hắn.
Tô Vũ cười ha hả, cũng không thèm để ý.
Đến dưới lầu nhà mình, nụ cười vẫn như cũ, nhưng trong lòng lại có chút phẫn nộ.