Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 1171: Ta Sẽ Đập Đầu Chết Trước Cửa Nhà Ngươi



“Ngu xuẩn, ngươi cho rằng ta muốn đúc văn binh bình thường sao?”

Vẻ mặt Triệu Lập ngạo nghễ, “Nếu ta thật sự muốn trở thành Đúc Binh sư Địa giai, vài thập niên trước đã làm được, nhưng chẳng có ý nghĩa gì! Lần này ngươi xem đi, ta bảo đảm có thể làm vô địch phải chờ mấy ngày, không có tâm tư đi công thẩm.”

Dứt lời, ông nhìn đại sảnh phía sau, đó là nơi ông cất giữ văn binh.

Ông nói: “Ngươi thăng cấp rồi cùng ta đi nguyên khí bí cảnh. Thôi, để ta đi lấy nguyên khí bí cảnh lại đây, lần này cần phải đúc văn binh ở trong nguyên khí bí cảnh! Động tĩnh lớn một chút, tiểu tử ngươi có hi vọng thăng cấp trong lúc đúc binh, mặt khác, chuôi văn binh này đúc thành công sẽ có một ít phản hồi, ngươi sẽ đạt được chút chỗ tốt, đúc thân cũng có thể tiến bộ một ít. Sau đó lấy thân phận Huyền giai cao đẳng thậm chí đỉnh cấp Đúc Binh sư xuất hiện, sẽ không có ai dám tra xét ngươi, ta sẽ khen ngươi vài câu, nói ngươi có hy vọng trở thành Đúc Binh sư Thiên Giai.”

“...” Tô Vũ câm nín.

Triệu Lập lại thản nhiên nói tiếp: “Vậy liền tương đương với vô địch cấp bậc chiến đấu, Đúc Binh sư vô địch còn có danh tiếng hơn vô địch bình thường! Triệu Lập ta không tùy tiện khen người khác, không tin cũng phải tin, tới lúc đó, vô địch sẽ không tùy ý tra xét ngươi, bởi vì địa vị của ngươi cao, tùy ý tra xét bị phát hiện, nếu ngươi thật sự trở thành Đúc Binh sư Thiên giai, về sau có lẽ những người này sẽ phải nhờ đến ngươi!”

Tô Vũ muốn dựa vào thần văn để giấu giếm được vô địch thì rất khó.

Triệu Lập xem ra, thực lực yếu, địa vị thấp, vô địch thoải mái dò la tra xét, ngươi có thể làm gì?

Nhưng thực lực thấp, địa vị không thấp, vậy vô địch cũng phải nể tình.

Ngươi có hy vọng rất lớn trở thành Đúc Binh sư Thiên giai, vô địch không cần binh khí ư?

Mà nay Đúc Binh sư Thiên giai trên toàn Nhân cảnh chỉ có một mình Thiên Đúc Vương.

Tuy rằng Triệu Lập không phải Địa giai, nhưng lần này thành công, ông chắc chắn sẽ là Địa giai, sư huynh của ông còn là Địa giai đỉnh cấp, ông nói Tô Vũ có hi vọng, là người thuộc lĩnh vực này, lời nói của ông vẫn có người tin.

Tô Vũ nghe vậy liền gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Nhưng ta cảm giác mình không thể trở thành Đúc Binh sư Huyền giai cao đẳng nhanh như vậy, dù hiện tại đúc ra 50 đạo kim văn thì ta cảm thấy mình đã tới cực hạn.”

“Tất cả đều có khả năng!”

Triệu Lập không để ý tới hắn, “Ngươi tiếp tục đúc đi, ta đi tìm người chuyển nguyên khí bí cảnh đến, rồi lấy văn binh ra, chỉ chờ tiểu tử ngươi thôi, nói cho ngươi biết, thanh văn binh này bị ta phong ấn, chỉ có thể lấy ra dùng một lần, lần này thất bại, văn binh sẽ hỏng, nếu hỏng, Chủ Thần văn của ta liền hỏng theo, tự ngươi nghẫm cho kỹ!”

“...”

Tô Vũ muốn mắng người. Ngài đây là đang uy hiếp ta, nhưng ta thật sự không nắm chắc mà.

Nếu thất bại, Chủ Thần văn rách nát, Triệu Lập bị thương nặng, tuổi cũng không còn trẻ, vậy thì liền phiền toái lớn.

Ngài có cần thiết phải làm tới mức độ như vậy không?

...

Triệu Lập không quan tâm đến suy nghĩ của hắn, ông nhanh chóng rời viện nghiên cứu, đi thẳng đến khu bí cảnh.

Nguyên khí bí cảnh.

Nhiếp lão tọa trấn.

Triệu Lập vừa đến, Nhiếp lão vội vàng nói: “Lão Triệu, sao ngươi lại tới đây?”

“Đưa Nguyên khí kính cho ta, ta muốn dịch chuyển bí cảnh, mặt khác, bảo người bên trong đều ra ngoài đi, ta muốn dọn về...”

Nhiếp lão sợ ngây người, vội cắt ngang: “Lão Triệu, này... Này... Nếu không ngươi nghĩ lại đi, có cái gì không hài lòng, ngươi có thể nói với chúng ta, hiện tại các học viên đều cần bí cảnh...”

“Ta muốn đúc binh!”

“Hả, đúc binh?”

Nhiếp lão sửng sốt một chút, ngay sau đó, ánh mắt khẽ động: “Đúc thanh văn binh kia của ngươi?”

“Đúng vậy!”

Nhiếp lão nhíu mày, “Ai làm trợ thủ cho ngươi? Triệu phủ trưởng sao?”

“Không, là một kẻ ngoại lai, thiên tài Đúc Binh sư trợ thủ giúp ta, người khác không được, thực lực quá mạnh cản trở địa vị chủ đúc của ta, ta cần người yếu hơn.”

Ông mặc kệ Nhiếp lão, nhíu mày nói: “Nhanh lên, ta muốn dùng, dùng xong sẽ đưa lại!”

“Lão Triệu, ngươi quá mạo hiểm, ngươi tìm người ngoại lai giúp ngươi đúc binh, đối phương còn yếu hơn ngươi, vậy thì sẽ rất dễ thất bại.”

“Thất bại thì thất bại, liên quan gì đến ngươi!”

Triệu Lập mắng một câu, Nhiếp lão bất đắc dĩ, chỉ đành giao nguyên khí kính cho ông, đó là chìa khóa mấu chốt để khống chế nguyên khí bí cảnh.

Triệu Lập không chần chờ, thao tác nguyên khí kính, nhanh chóng đánh ra từng đạo thủ quyết với nguyên khí bí cảnh, sau đó hư không rung động một chút, một lát sau, phòng nhỏ bí cảnh trực tiếp bị phá hủy!

Một không gian bán trong suốt hiện ra, ngay sau đó, nó biến mất trong nguyên khí kính.

Chỉ chốc lát sau, Nguyên Khánh Đông và vài vị Các lão đã nhanh chóng chạy tới bên này.

Thấy một màn như vậy, có Các lão giật mình hô: “Lão Triệu, ngươi muốn làm cái gì? Chuyện gì cũng phải từ từ, nguyên khí bí cảnh là của ngươi, nhưng hiện tại học phủ đang rơi vào thời kỳ gian nan, lão Triệu, ngươi làm như vậy có phải hơi quá đáng hay không?”

Triệu Lập liếc mắt nhìn gã, tức giận nói: “Liên quan rắm gì đến ngươi, đây là đồ của ta, ta muốn lấy đi, ngươi quản được à?”

“...”

Không còn lời gì để nói.

Nguyên Khánh Đông nhíu mày, “Triệu lão sư, ngươi muốn mang nguyên khí bí cảnh đi ư?”

Nếu thứ này bị mang đi, các học viên lại đến làm ầm ĩ!

Từ khi gã chủ quản sự vụ tới nay, chưa từng gặp thuận lợi chuyện gì.

Hiện giờ, Tàng Thư các bị Hồng Đàm chiếm cứ, trực tiếp đóng cửa, các học viên và các lão sư đều sắp bùng nổ, nếu nguyên khí bí cảnh lại bị dọn đi mất, vậy không phải sẽ nổ luôn sao?

Triệu Lập không để ý tới gã, trong mắt Nguyên Khánh Đông chợt lóe lên vẻ tức giận rồi biến mất, gã là Nhật Nguyệt, nhưng ở địa phương quỷ quái này không có ai nể sợ một Nhật Nguyệt như gã.

Lăng Vân cũng có thể làm lơ gã!

“Triệu Lập lão sư, dù muốn mang nguyên khí bí cảnh đi thì cũng nên thông qua hội nghị Các lão đã.”

Nguyên Khánh Đông thản nhiên nói: “Nguyên khí bí cảnh do Tứ Đại phủ trưởng lưu lại, nhưng mấy năm nay, học phủ và cả Cầu Tác cảnh đều dồn rất nhiều tài nguyên vào đó thì mới có nguyên khí nồng đậm như hiện giờ.”

Triệu Lập ngẩng đầu nhìn gã một cái, ông vốn có thể giải thích, sau đó ông sẽ đưa về, nhưng ông không muốn, giờ phút này nghe vậy ông trực tiếp mắng: “Thế nào, lão tử mang đi đấy, ngươi muốn cướp à? Thử xem! Ngươi cướp nguyên khí bí cảnh của lão tử, lão tử đâm đầu chết ở cửa thành Đại Nguyên phủ các ngươi! Lão tử muốn nhìn xem Đại Nguyên vương sẽ nói thế nào? Đồ phụ thân của lão tử để lại không phải của lão tử sao? Có ai cứu cha ta mà mất mạng không? Lão tử nợ các ngươi chắc?”

Triệu Lập mắng: “Các ngươi cút cmn đi! Cho rằng ông đây dễ bắt nạt à? Nguyên gia thì có thể cướp đồ của lão tử chắc? Triệu Thiên Binh tên cứt chó kia, đồ vật của sư phụ hắn sắp bị cướp rồi mà hắn còn giả vờ làm Đúc Binh sư đệ nhị cái gì! Phế vật! Đập vỡ đầu chết ở Đại Nguyên phủ cho xong!”

“...”

Nguyên Khánh Đông lập tức câm miệng, không hé răng, chuyện này không quan hệ với ta, ngươi mang đi đi.

Không phải gã sợ Triệu Lập, mà gã thật sự không muốn bị dính dáng đến phiền phức, coi như gã vừa lắm miệng đi.

Đúc Binh sư đệ nhị... Đúng vậy, lời này không phải khoác lác, Triệu Thiên Binh đích thật là Đúc Binh sư đệ nhị trên toàn Nhân cảnh.

Nếu ông ta mà tự sát ở Đại Nguyên phủ, Đại Nguyên vương chắc sẽ giết Nguyên Khánh Đông để bồi tội, cướp bí cảnh nhà người ta, Đúc Binh sư đệ nhị còn đâm đầu chết ở cửa nhà, nếu không đưa ra công đạo, vô địch cũng không thể nào nói nổi.

Gã cũng không cần nguyên khí bí cảnh, chỉ sợ học viên bạo loạn mà thôi, nhưng hiện tại Triệu Lập đã nói vậy, gã còn gì để nói chứ.

Những Các lão khác cũng lập tức câm miệng.

Được!

Ngươi đem đi đi!

Dù trong lòng một vạn lần không muốn, nhưng tính tình Triệu Lập cổ quái, nếu ông ta thật sự đâm đầu chết ở Đại Nguyên phủ thì Triệu Thiên Binh chắc chắn sẽ nổi điên lên, bọn họ cũng chịu xui xẻo, đừng nhìn thực lực Sơn Hải không yếu, một vị Đúc Binh sư đệ nhị Nhật Nguyệt cảnh muốn gây phiền toái cho ngươi thì có rất nhiều biện pháp.