Triệu Thiên Binh cảm thấy ngoài ý muốn, “Hạ Tiểu Nhị, khụ khụ, nói sai rồi, xin lỗi, Hạ đại Phủ chủ, có thể chuyển một phần tư liệu của Thôi Lãng cho ta không? Hình như sư đệ ta có tâm thu đồ đệ, ngay cả Khoách Thần quyết cũng truyền thụ, Thôi Lãng này là người phương nào?”
Thực lực Hạ Hầu gia rất mạnh, giờ phút này y trừng mắt liếc nhìn ông một cái, tùy tay vứt ra một viên ngọc phù, khẽ nhíu mày đáp: “Triệu Thiên Binh, ngươi nghe được bao nhiêu tiếng, sư đệ ngươi a, thực lực bình thường nhưng thủ đoạn đúc binh lại là nhất lưu!”
“Đương nhiên!”
Triệu Thiên Binh cười nhạt, “Năm xưa, khi sư phụ ta còn sống, lúc sư đệ còn nhỏ, ông đã nhận xét hắn thiên phú hơn người, không phải bởi vì là con của ông, mà là hắn thực sự có thiên phú cường đại, còn tốt hơn ta, sư phụ ta dạy dỗ hắn không bao lâu thì đáng tiếc đã chết trận ở Chư Thiên chiến trường. Sư đệ theo ta học tập, 18 tuổi đúc binh khí Hoàng giai, 20 tuổi đúc Hoàng giai đỉnh phong, 28 tuổi đúc binh khí Huyền giai, 45 tuổi đúc Huyền giai đỉnh cấp, haizzz!”
Một tiếng thở dài!
Tiếc hận nói không nên lời, 45 tuổi đúc binh khí Huyền giai đỉnh cấp, nhưng những năm tháng còn lại sư đệ ông chạy đi nghiên cứu linh tinh, sau khi sư phụ chết, ông cũng không có quá nhiều thời gian quan tâm.
Sau này, Triệu Lập bắt đầu nghiên cứu《 Khoách Thần Quyết 》, bộ công pháp này tốn vài thập niên của ông, sau đó lại chạy theo tà môn ma đạo, nhân binh hợp nhất đúc pháp, đây không phải đúc thuật chính thống.
Nếu không sư đệ đã sớm đến Địa giai, đáng tiếc.
Không nghĩ tiếp nữa, Triệu Thiên Binh lại nói: “Đúc binh 180 lần, điệp gia mà thành, sư đệ đã tiến bộ, năm xưa thời điểm đúc văn binh chỉ có thể điệp gia đến 144 lần, hiện giờ mạnh hơn ba phần rồi!”
Mấy người Đại Hán vương yên lặng lắng nghe, Diệt Tằm vương nói: “Vẫn là người trong nghề biết nhiều, ta cũng nghe ra 180 lần, nhưng không nghĩ tới Đúc Binh thuật, ta chỉ nghĩ nếu ta có thể dành thời gian điệp gia 180 lần, có phải có thể một chân đá tên Long Tằm vương trở lại thời kỳ thượng cổ hay không.”
Triệu Thiên Binh đáp: “Diệt Tằm vương đại nhân nói đùa, trò trẻ con mà thôi, thực lực hắn yếu, dễ chồng lên, nếu tới vô địch cảnh thì đừng nói là vô địch, dù là ta thì cũng trọng điệp được đến 180 lần, ta chỉ có thể chồng đến 144 lần đã là cực hạn, chủ yếu là ta không biết Khoách Thần quyết, đương nhiên, thủ đoạn đúc binh cơ bản là giống nhau.”
“Khoách Thần quyết...”
Đại Tống vương mở miệng nói: “Là môn thần kỹ rất lợi hại, nhưng yêu cầu hơi cao, nếu có thể chồng nhiều lần như vậy thì thời điểm sử dụng chiến đấu, ta thấy có lẽ Triệu Lập chiến Sơn Hải tam trọng trở xuống cũng không thành vấn đề.”
Triệu Lập mới là Lăng Vân thất trọng mà thôi.
Mà vài vị vô địch lại rất tán dương công pháp của ông.
Đại Hán vương bỗng nhiên nói: “Không biết Tô Vũ Đại Minh phủ được mấy phần chân truyền! Lúc trước hắn chiến đấu cùng người ta, ta đã xem hình ảnh giao thủ với Đan Hùng, hắn mới dừng ở giai đoạn sơ cấp, lúc trước ta cảm thấy Khoách Thần quyết chỉ là thần kỹ hiệu năng không tồi, hôm nay cảm thụ một phen, có lẽ Tô Vũ còn chưa cảm nhận được chân lý.”
Nói thật thì là bôi nhọ uy danh Khoách Thần quyết.
Lúc trước ông đã xem qua, không quá để ý, hôm nay nghe một chút lại cảm thấy công pháp này thật sự không tồi, không kém hơn thần kỹ Thiên giai chút nào, vô cùng tinh diệu.
...
Giờ phút này Tô Vũ không nghĩ gì nhiều.
Hắn chỉ nghe ra 108 lần.
Hơn nữa còn nhờ đang ở gần.
Ở Đúc Binh chi thuật, hắn vẫn kém rất nhiều, không bằng những Huyền giai cao đẳng lâu đời, nhưng hắn có danh sư chỉ đạo nên không hề thua kém Huyền giai trung đẳng.
Lúc này Tô Vũ đang không ngừng thử điệp gia.
Một lần, hai lần, ba lần...
Hắn bắt đầu nhập môn.
Một khi nhập môn, khó khăn liền bớt đi hẳn. Mấy giờ sau, Tô Vũ đánh ra một búa, tiếng ong ong không ngừng, liên tiếp vang lên 9 lần, Triệu Lập mở miệng nói: “Thuần thục một chút, điệp gia 9 lần, đại khái kém không nhiều, quả nhiên thiên phú rất tốt!”
“Không so được với lão sư, chênh lệch quá lớn, lão sư một lần chồng lên 108 lần, ta mới 9 lần, còn không thể vô thanh vô tức.”
Tô Vũ lắc đầu, Triệu Lập không giải thích, tiếp tục chế tạo.
108 lần?
Tạm được!
Nhưng, đại gia ngươi vẫn là đại gia ngươi, lão tử một lần đánh 180 tiếng, ngươi nghe ra sao?
Đương nhiên, nếu có thể nghe ra được, nghe đủ, ở bên ngoài, sau khi bị bí cảnh suy yếu, không phải Địa giai cao giai thì rất khó nghe ra.
Nháy mắt đã tới ngày 28.
Triệu Lập đã hơi cạn sức.
Giờ phút này, ông đã đúc tới 36 đạo khắc văn.
“Tìm điểm thiết nhập gia nhập vào đi!”
Tô Vũ hết sức chăm chú, hắn nghe vậy liền không hề chần chừ, nhìn không chớp mắt, thần văn truyền thừa chi “Hỏa” vận dụng tới cực hạn, thần văn chữ “Tĩnh” cũng không ngừng chấn động, ngay sau đó, hắn cầm búa nện xuống!
“Đương!”
“Đông!”
Hai tiếng vang đồng thời truyền ra, Triệu Lập quát: “Theo tiết tấu của ta, cùng nhau chế tạo, đừng loạn!”
“Vâng!”
Tô Vũ khẽ đáp, nhanh chóng đuổi kịp tiết tấu của Triệu Lập, hai người đồng thời chế tạo.
...
Giờ khắc này, ngoại giới, vài Đúc Binh sư Địa giai và cường giả Nhật Nguyệt cao trọng đều cảm thấy khác thường.
Không còn là một người nữa!
Lúc này là hai người.
Hai người đang đồng thời chế tạo!
Thanh âm có chút bất đồng, nhưng những người khác gần như không nhận thấy được.
Ánh mắt Hồ Kỳ biến ảo, Trần lão lẩm bẩm: “Thôi Lãng, Huyền giai cao đẳng!”
Nghe vậy, vài người xung quanh liền kinh ngạc, sao lão biết?
Trần lão không giải thích, không muốn nói, lão cảm thấy có chút ngoài ý muốn, có chút tiếc hận, không phải người Đại Hạ phủ ta, hình như Đại Hạ phủ không có thiên tài Đúc Binh đạo, Đại Minh phủ lại có thêm một thiên tài rồi!
Tô Vũ đã rời đi đến đó, hiện tại Đúc Binh đạo Thôi Lãng lại nổi lên!
...
Trong đại điện.
Triệu Thiên Binh ngoài ý muốn, “Thôi Lãng này có trình độ không tồi! Có thể đuổi kịp tiết tấu của sư đệ ta, hẳn là mới vào Huyền giai cao đẳng, sau trước đây chưa từng nghe nói đến hắn?”
Đại Tống vương cũng góp vui: “Ta đã nghe nói một lần, không phải bởi vì đúc binh, mà là Đại Đường phủ bên kia, Trình Mặc đuổi giết hắn vài lần, tiểu tử này từng chạy tới Đại Tống phủ trốn tránh nên ta mới nghe người ta nói.”
“Trình Mặc?”
Đại Hán vương tò mò hỏi: “Trình Mặc xuất quan chưa?”
“Không đâu, lão Trình muốn chứng đạo, mà hơi khó.” Đại Tống vương tiếc nuối: “Không có di tích vô địch, nếu không thì lão Trình đã có hi vọng rồi.”
Đây là nhân vật cùng thời đại.
Diệt Tằm vương cười nói: “Tên Trình Mặc kia đúng là không biết xấu hổ, chạy theo qua bao phủ chỉ để đuổi giết một đứa nhỏ, cũng không sợ mất mặt.”
Đại Hán vương và Đại Tống vương mặc kệ, ngươi thì có mặt mũi chắc?
Nếu da mặt ngươi mỏng thì ngươi đã chẳng đánh nhau mấy trăm năm với Long Tằm vương người ta rồi!
Đánh không chết, lại ngày nào cũng đánh, có ý nghĩa gì sao?
Hàn huyên vài câu, bọn họ không quá để ý đến Thôi Lãng, Huyền giai cao đẳng không tồi, nhưng gần đây thiên tài cũng nhiều, Tô Vũ, Đan Hùng, Tần Phóng, Hoàng Đằng... Ai mà không phải là thiên tài?
Đều cực kì trẻ tuổi!
Thôi Lãng 35 tuổi, đến Huyền giai cao đẳng, đáng giá bồi dưỡng, còn nói là kinh diễm không thì không đến mức, hắn mà tới Địa giai thì mới có thể kinh diễm một chút.