Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 1280: Tiền Hậu Giáp Kích



Đông Liệt cốc.

Giờ phút này có một người đang chạy tới gần Đông Liệt cốc.

Quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau, vẻ mặt Lưu Hồng thổn thức, “Hà tất phải vậy!”

“Ta đã tới chiến trường Chư Thiên, vậy mà các ngươi còn không buông tha ta? Không phải chỉ lừa các ngươi mấy chục vạn điểm công huân thôi sao? Có cần thiết làm vậy không?” Lưu Hồng bất đắc dĩ.

Lừa thì lừa thôi, nhưng ai ngờ bọn người kia tới tìm gã tính sổ, tuy rằng bọn họ không thể giết gã, nhưng rất phiền, suốt ngày đi theo, vậy gã làm sao có thể bế quan tu luyện được?

Đi đến đâu, tên khốn này lại theo tới đó.

Lúc bấy giờ, phía sau có vài vị Sơn Hải đi đến, có người lạnh lùng nói: “Trả tiền là xong! Lưu Hồng, ngươi nghĩ cho kỹ đi, phía trước chính là Dục Hải bình nguyên, ở Đại Hạ phủ ngươi xem như không tồi, nhưng tại đây thì không là gì cả! Muốn tiền không muốn mạng sao?”

“Tiền gì?”

Lưu Hồng buồn bực hỏi: “Các ngươi muốn cướp của ta à? Kẻ muốn cho người muốn nhận, sao lại thành ta nợ tiền các ngươi? Ta bán công pháp, các ngươi mua công pháp, có vấn đề gì không?”

Mấy người không nói gì.

Không có vấn đề!

Nhưng trong lòng không phục.

Huống chi đây là mệnh lệnh của thiếu gia tiểu thư, dù không đòi được tiền thì cũng không thể cho Lưu Hồng sống thoải mái, cho gã có tiền cũng không tiêu được.

Khinh người quá đáng!

Coi hậu duệ vô địch là đồ ngốc ư?

Nhưng đúng là bọn họ bị lừa thật!

Chuyện này không tiện bại lộ, đành phải tuyên bố là Lưu Hồng lừa bọn họ một vố ở chợ đen, bọn họ muốn đòi lại, còn vấn đề bị lừa thế nào thì không cần lộ ra.

Giao dịch chợ đen không được bảo hộ.

Đương nhiên Lưu Hồng cũng không được ai bảo hộ.

Người ta không giết, không đánh, chỉ đi theo ngươi, ngươi có thể làm thế nào?

Lưu Hồng buồn bực, “Đừng đi theo nữa. Mọi người đều là người một nhà. Nếu tiếp tục đi theo ta, ta sẽ tới Dục Hải bình nguyên, ta nói cho các ngươi biết, Dục Hải bình nguyên rất đặc thù, đám Sơn Hải tầm thường các ngươi rất dễ gặp phải hộ đạo giả của kẻ khác, thiên tài gặp thiên tài, tầm thường gặp tầm thường, cẩn thận gặp phải Nhật Nguyệt rồi lại bị người ta xử lý!”

“Ngươi dám đi ư?”

Phía sau, Sơn Hải lạnh lùng nói: “Ngươi đi rồi gặp được thiên tài, cẩn thận chết không có chỗ chôn thây! Lưu Hồng, trả tiền đi, mọi người đều được lợi, đại tiểu thư nói, nếu ngươi không trả tiền thì đi dập đầu bồi tội với đại tiểu thư cũng được, đống tiền kia coi như thưởng cho ngươi!”

Lưu Hồng bất đắc dĩ, “Nói thật, nhiều công huân như vậy mà chỉ cần dập đầu thì cũng không thành vấn đề! Mấu chốt là điện hạ nhà các ngươi quá đáng, còn muốn ghi hình, dù sao ta cũng có mặt mũi mà đúng không? Giữ kín thì thôi, nhưng nếu truyền ra, ta còn dám gặp ai nữa? Ngươi nói đúng không?”

“...”

Sơn Hải kia câm nín, ngươi đáp ứng thật à?

Chỉ cần không ghi hình thì ngươi liền đáp ứng?

Đồ vô sỉ!

Thế này mà ngươi còn gọi là cần mặt mũi?

Ngươi muốn tiền không muốn mạng, cũng không biết xấu hổ.

“Lưu Hồng, ngươi đi Dục Hải bình nguyên mà chết thì nhiều tiền để làm gì?”

Lưu Hồng ngẫm nghĩ, gật đầu, “Cũng đúng, mấu chốt là... Ta không có tiền.”

Gã thở dài, “Các ngươi xem đi, ta mua nguyên bộ trang bị Huyền giai đỉnh phong, tiêu gần 10 vạn điểm công huân! Mua nhẫn trữ vật, mua tinh huyết Thần Ma, mua mấy viên Thiên Nguyên Quả, mua không ít ý chí chi văn, còn mua rất nhiều nguyên khí lột xác đan... Tính ra thì rất tốn kém, thật sự không còn bao nhiêu tiền, các vị đại ca, không bằng ta chia cho các ngươi một chút, các ngươi đừng đi theo ta nữa?”

“...”

Mấy người cạn lời, tên kia dám tiêu thật kìa!

Nhiều tiền như vậy, ngươi đã tiêu bao nhiêu?

Cầm tiền của hậu duệ vô địch đi mua mấy thứ này, ăn xài phung phí, không nương tay chút nào, gia hỏa này lớn mật hơn biểu hiện bên ngoài nhiều.

Lưu Hồng bất đắc dĩ, “Thôi, có vẻ các ngươi vẫn muốn đi theo ta, vậy cùng đi chịu chết đi, ta vào Dục Hải bình nguyên đây!”

Dứt lời, gã nhanh chóng lướt qua Đông Liệt cốc.

Vài vị Sơn Hải liếc nhìn nhau, vẻ mặt bất lực, ngươi đi thật à?

Dục Hải bình nguyên rất kì quái!

Càng là cường giả, càng dễ dàng gặp phải bất trắc.

Có đôi khi Nhật Nguyệt cảnh vào đó đi một vòng là có thể gặp được cường giả Nhật Nguyệt cảnh khác, mà Đằng Không cảnh có khả năng nghênh ngang đi lại không gặp được Nhật Nguyệt.

Mấy người bất đắc dĩ nhìn đối phương, sau đó có người nói: “Chúng ta chờ ở đây, Lưu Hồng không dám đi sâu vào Dục Hải bình nguyên đâu, sẽ ra sớm thôi!”

Mấy người liếc nhìn nhau, ngầm hiểu ý, quyết định không đi vào!

Bên kia thật sự rất nguy hiểm!

...

Giờ khắc này, vô số thiên tài dũng mãnh lao vào Dục Hải bình nguyên.

Tô Vũ vẫn không buông bỏ truy sát.

Ta nhắm chết các ngươi!

Đám Huyền Khải nhất tộc khốn kiếp!

Dám bắt nạt lão tử!

Hắn tiếp tục đuổi theo, cùng lúc đó, cách đó không xa, một Kim Long ẩn thân trong đám mây, thỉnh thoảng lại thò đầu ra nhìn chằm chằm đám người phía trước.

Có đôi khi nó còn tra xét khắp nơi một chút.

Nó hơi nghi hoặc, kẻ giết người lúc trước là Nhân tộc sao?

Vì sao nó cảm ứng thấy hơi giống ngũ hành tộc?

Đáng tiếc tên kia không chịu hợp tác với nó, cùng ra tay xử lý đối phương không tốt hơn à?

Còn rồng này cũng lấm lét tra xét khắp nơi.

Phải cẩn thận.

Đám gia hỏa Huyền Khải tộc kia không dễ chọc.

Dưới mặt đất, Tô Vũ vẫn luôn đi theo bọn chúng, dần dần kéo gần khoảng cách.

Đột nhiên, một trận gió thổi qua.

Giọng Hồng Khải biến đổi, không dùng ngôn ngữ thông dụng nữa mà là ngôn ngữ Huyền Khải nhất tộc, quát: “Cẩn thận, đáng chết, mọi người chuẩn bị tinh thần!”

Gã cảm giác có người tới!

Đột nhiên gã thấy hoa mắt, thoáng chốc đã lâm vào trong ảo cảnh!

Ầm!

Một tiếng vang lớn, nguyên khí cường hãn của gã phóng ra, chấn động ảo cảnh.

Thần văn chữ “Máu” của Tô Vũ đã là thần văn tứ giai.

Ảo cảnh càng ngày càng cường đại!

Dù bọn họ bùng nổ nguyên khí thì cũng không thể phá tan ảo cảnh trong chốc lát, Hồng Khải quát to: “Khải hóa!”

Mọi người đồng loạt Khải hóa!

Ầm ầm ầm!

Màu sắc áo giáp biến đổi, trở nên thâm trầm hơn rất nhiều, nguyên khí càng cường đại hơn, ầm vang một tiếng, ảo cảnh bị phá tan!

Cùng lúc đó, Hồng Khải nện một quyền xuống mặt đất dưới chân!

Oanh!

Mặt đất vỡ ra, lộ ra thổ nhưỡng màu đen.

Ánh mắt Hồng Khải biến ảo, nhìn khắp nơi, lạnh lùng nói: “Vị bằng hữu Nhân tộc, lúc trước chỉ là hiểu lầm, sao cứ phải dây dưa mãi? Huyền Khải nhất tộc không phải là địch nhân của Nhân tộc...”

Đang nói, Hồng Khải đột nhiên cả kinh!

Nhanh chóng tránh đi, đâm ra một thương!

Trong không trung, một cây búa lớn đập xuống chỗ gã vừa đứng.

Trong nháy mắt cây búa rơi xuống, thân ảnh Tô Vũ hiện lên, xuất hiện phía sau một vị giáp chiến sĩ, hắn đá ra, thần văn chữ “Chậm” bùng nổ, giáp chiến sĩ cảm thấy hoa mắt, không gian thời gian đều chậm lại.

Ý chí gã cực kỳ hoảng hốt!

Lúc này, thần văn chữ “Lôi” bùng nổ, ầm vang một tiếng, sấm sét nổ tung, trên áo giáp bị cháy đen một vùng, Tô Vũ lại đá áo giáp một cái, phanh một tiếng, áo giáp bị hắn đá cho vỡ tung.

Một kích mất mạng, Tô Vũ không dừng lại giây nào mà nháy mắt trốn vào lòng đất, biến mất vô tung vô ảnh.

Trong đám mây, Kim Long mới vừa ngoi đầu muốn đi xuống, Tô Vũ đã chạy.

Ngay sau đó, Hồng Khải rống to một tiếng, ném một thương về phía Kim Long, quát: “Giết con rồng kia!”

Một người một rồng tiền hậu giáp kích, quá phiền.

Giết một kẻ trước rồi mới dễ giải quyết một kẻ khác!

Tô Vũ chạy quá nhanh, gã tra xét vài lần mà không phát hiện được tung tích đối phương, nhưng con rồng này đã bị gã phát hiện vài lần.