Cục lông nhỏ tập kích, nó đã giải quyết một đầu yêu thú to lớn, Tô Vũ tiện tay chém một đao khiến đối phương chia làm hai nửa. Lúc này, gã Côn Bằng dừng lại, điên cuồng quát: "Còn chạy thì toàn bộ đều chết, mau liên thủ chém hắn, Lôi Tuyệt đến rồi!"
Lời này vừa nói ra, mấy vị khác cũng là hạng người quả quyết, phút chốc đều dừng lại, dồn dập đánh về phía Tô Vũ!
Một thân ảnh hiển hiện bên dưới Tô Vũ, một kiếm đâm thẳng về chỗ hắn.
Côn Bằng hóa cánh, cánh trảm kích mà tới.
Mấy vị khác cũng đều dồn dập ra tay, trong đó một vị bùng nổ thần văn, kết quả thần văn vừa mới xuất hiện liền biến mất...
Con chồn trắng nọ ngây ngẩn cả người, thần văn đâu rồi?
Sao thần văn của nó lại biến mất rồi?
Nó choáng váng, lúc này là thật sự choáng váng, dù nó biết đang chiến đấu sinh tử mà thất thần thì sẽ chết, nhưng vẫn khó điều khiển được suy nghĩ của bản thân tỉnh táo lại. Chồn trắng đờ đẫn, không có thần văn tấn công, ta phải làm sao bây giờ?
Không cần nó suy nghĩ!
Đúng vào lúc này, một cây đại chùy buông xuống, ầm ầm một tiếng, thân thể nó không có việc gì nhưng biển ý chí trực tiếp bị nện thành mảnh vỡ, thân tử đạo vẫn.
Bốn tên!
Trong chớp mắt, Tô Vũ đã giết 4 tên, còn thừa lại 4 tên.
Mà dưới chân Tô Vũ, tên kia ám sát vọt tới, Tô Vũ giậm chân, bùng nổ “Thời Gian”, phá Sơn Hải, trấn Nhật Nguyệt, chiến vô địch!
Giờ này khắc này, dùng “Thời Gian” để đối phó với đám cường giả tiểu tộc thì hiển nhiên là quá đủ cường hãn.
Giẫm chân một cái, thời gian luân chuyển, chữ "Chậm" bùng nổ, rõ ràng một kiếm kia ngay tại dưới chân nhưng lại làm thế nào cũng giết không được đến thân Tô Vũ. Tên thích khách xuất kiếm giống như bị cái gì đó cô lập, không ngừng bay lên trên nhưng lại luôn giữ khoảng cách với Tô Vũ, vô phương tiếp cận.
"Khai Thiên!"
Tô Vũ quát to một tiếng, một đao đâm xuống, đầu đối phương trực tiếp bị hắn đâm xuyên, có chất lỏng phun ra ngoài, bắn tung tóe lên trên thân Tô Vũ nhưng hắn lại không thèm để ý chút nào.
Trên mặt hắn là vẻ tàn nhẫn kinh người!
Sát khí lay trời!
Chữ “Sát” sau một đao đó tích lũy đã đủ, thuận thế thành chương tấn cấp tứ giai!
5 tên!
Hiện tại, tên Côn Bằng và hai vị cường giả còn lại rốt cuộc không còn can đảm chém giết nữa, đây không phải Đúc Binh sư, đây là sát nhân cuồng!
Bọn chúng đều không nghĩ ra, Thôi Lãng rốt cuộc lấy đâu ra sát tính lớn như vậy!
Quá cường liệt!
Phảng phất như hắn mới từ trong núi thây biển máu đi ra, chỉ xét về riêng sát ý, bọn chúng dám khẳng định hôm nay ở đây không ai có thể so được với tên này. Sát khí của hắn quá nặng, cảm giác như thể đã giết mấy ngàn vạn người!
Sát khí, oán khí, nộ khí, còn kèm theo một chút tử khí!
Tô Vũ quả là không lưu tình chút nào, chiến lực toàn bộ triển khai, giết chóc bốn phương, trong chớp mắt hắn đã chém chết 5 vị cường giả.
Vừa rồi thiên địa ban thưởng bị hắn trực tiếp đánh tan, Thiên Nguyên khí chó má gì chứ, hắn mới không cần.
Mà lúc này, nương theo việc hắn giết chóc, lại có ban thưởng buông xuống, một vệt kim quang hiển hiện, Tô Vũ nhìn lướt qua, mặc cho kim quang nọ chiếu rọi thân thể, trong chớp nhoáng ấy, toàn bộ lỗ chân lông trên người hắn triển khai.
Kim quang chú thể!
Ầm ầm, huyết dịch chảy xuôi tựa như sóng lớn bao phủ, tiếng sóng đánh ra hư không, đó là do khí huyết cường hãn chấn động hư không mới dẫn đến.
Đúc thân!
14 đúc đang ở ngay trước mắt, kim quang nọ giống như vật dẫn chuyên dành cho việc đúc thân, không phải Thiên Nguyên khí, Tô Vũ cũng không biết đó là cái gì. Hiện giờ hắn không có tâm trạng quản nó, hắn hóa thân thành cương phong, tốc độ nhanh vượt quá tưởng tượng.
Trong nháy mắt, cương phong xuyên thấu qua người một tên Đại Yêu đang chạy trốn, thân thể nó nổ tung, Cục lông nhỏ trực tiếp tiến vào biển ý chí của đối phương, răng rắc, cắn cho biển ý chí sụp đổ tức thì.
Cục lông nhỏ thuộc Cổ tộc cường hãn.
Chẳng qua là không lên bảng mà thôi!
Bởi vì tên nhóc này một mực núp trong biển ý chí của Tô Vũ, Liệp Thiên các không lấy được khí tức của nó, cũng cơ hồ không có cách nào rút ra khí tức của nó, bằng không hiện tại Cục lông nhỏ đã sớm lên bảng.
Giết tên này xong lại có một đám mây màu hiển hiện.
Đây là thứ thuộc về Cục lông nhỏ!
Nó không lên bảng, thế nhưng không trở ngại việc nó có ban thưởng, lần này ban thưởng lại là ý chí lực, Tô Vũ không nói hai lời đã nuốt vào, vội truyền âm cho Cục lông nhỏ: "Cho ta mượn, về sau sẽ trả lại cho ngươi!"
"... Không muốn..."
Thanh âm kháng nghị của Cục lông nhỏ vang lên, nó khóc không ra nước mắt.
Của ta!
Đó là ban thưởng của ta mà!
Nó biết đó là của mình.
Thiên địa ban thưởng dĩ nhiên không thể chuyển nhượng, nhưng mà nó rất đặc thù, cơ hồ là hòa làm một thể với Tô Vũ, hóa thành thần văn của hắn, nên lúc này phần thưởng kia mới không gạt bỏ Tô Vũ, cứ như vậy đã bị hắn hấp thu sạch sẽ.
Cục lông nhỏ tức muốn nổ tung rồi!
Đó là của ta mà!
Tô Vũ đâu thèm nghĩ nhiều như vậy, hắn bây giờ rất cần thứ này nên trực tiếp đem toàn bộ ý chí lực đưa vào cho chữ “Lôi”. Tuy nhiên vẫn còn kém một chút, chữ “Lôi” vẫn chưa thể tấn cấp.
Mà 8 vị cường giả đã bị hắn giết 6 tên.
Đến hiện tại, chỉ còn lại gã Côn Bằng cùng một vị Lăng Vân cửu trọng, lúc này tên kia cũng đã hóa về nguyên mẫu để trốn chạy, đó là một con đại điêu to lớn!
Tốc độ bay cực nhanh!
Côn Bằng và đại điêu đều có cánh, chúng thi nhau cấp tốc bỏ trốn.
Không một ai nói chuyện!
Lúc bấy giờ, cũng không ai có thời gian để đối thoại, mà chỉ có giết chóc.
Gặp phải kẻ tàn nhẫn!
Có thể trốn liền trốn, trốn không thoát thì chỉ còn cái chết, đơn giản như vậy thôi.
Mà phía sau, lôi đình cách Tô Vũ không đến ngàn mét.
Nháy mắt, đối phương sẽ có thể đuổi kịp Tô Vũ.
Côn Bằng và đại điêu đều thấy mừng như điên, quá gần, nếu Thôi Lãng đuổi giết bọn nó thì tất nhiên sẽ kéo chậm tốc độ, một khi chậm lại, Lôi Tuyệt liền có thể chạy tới.
Đến lúc đó, Lôi Tuyệt cũng không phải thứ mà đại điêu có thể so.
Lôi Tuyệt với thực lực Lăng Vân cửu trọng lại còn mạnh mẽ hơn cả Sơn Hải thông thường.
Tô Vũ cũng nghiến răng nghiến lợi!
Tên hỗn đản này!
Thật sự cho rằng ta sợ ngươi à?
Hắn đã bại lộ nhiều lắm, không thể để cho hai tên Côn Bằng cùng đại điêu kia sống sót, mặc dù không biết chúng nó có thấy hay không, nhưng Tô Vũ liên tục bại lộ đa thần văn chiến kỹ. Cục lông nhỏ thì chưa chắc hai gia hỏa kia đã thấy, thế nhưng cũng không thể yên tâm được.
Sớm muộn cũng phải bại lộ, Tô Vũ đã không còn bất cứ do dự nào.
Hắn lần nữa quát lên một tiếng lớn!
"Khai Thiên!"
Hết thảy khiếu huyệt bộc phát lực lượng, Khai Thiên đao, một đao tối cường, từ bốn phương tám hướng những đao khí của Đại Hạ vương cũng cấp tốc bám vào.
Cùng lúc đó, đại chùy nện về phía Côn Bằng, mà Cục lông nhỏ cũng vội vàng đánh úp về phía biển ý chí của đại điêu.
Biển ý chí của Côn Bằng và đại điêu đều hơi chấn động một chút!
Trong thoáng chốc chúng nó khựng lại, Khai Thiên đao đã hạ xuống!
Oanh!
Một vệt ánh đao chiếu rọi vài trăm mét, đao khí bốn phía xung quanh hẻm núi đều bị rút sạch, núi đá phá toái, đại địa rạn nứt!
Trong Thiên Đoạn cốc, toàn bộ sinh linh đều bị động tĩnh dữ dội thu hút tầm mắt nhìn về phía bên này.
Rất nhiều người hoang mang kinh ngạc.
Ai là Hoàng Đằng?
Lực lượng của một đao kia không hề yếu hơn đao của Hoàng Đằng trước đó.
Một trái một phải, rốt cuộc ai mới là Hoàng Đằng?
Không chạy tới hiện trường thì căn bản không phân biệt được.
Mà ngay một khắc này, Côn Bằng cùng đại điêu to lớn đều phá toái như pha lê, két một tiếng, thân thể nổ tung thành vô số mảnh vụn.
Ầm ầm!
Thiên địa ban thưởng lại một lần nữa buông xuống, lần này lại là thiên địa thần văn, liên tục chém giết nhiều vị cường giả, bao gồm cả một vị Lăng Vân cửu trọng, lần thiên địa ban thưởng này phá lệ hậu hĩnh!
Viên thần văn nọ mau chóng tiến vào biển ý chí của Tô Vũ, mới vừa gia nhập... Bịch một tiếng, nó lại bị sách họa màu vàng kim đánh nát.
Lần này Tô Vũ đã kịp thấy được là cái gì.
Kém chút hắn đã chửi mẹ nó!
"Không!"
“Không” của không gian, nhưng không phải Nhân tộc mà là thần văn của Thần tộc.
Má nó.
Thứ này ta muốn mà, cho dù là Thần tộc thì cũng là thiên địa thần văn a, đậu má, ngươi thế mà lại đánh nát!
Xót ruột quá!
Không kịp nghĩ nhiều, hắn mới dùng một đao chém giết hai vị Đại Yêu, bản thân cũng tiêu hao lớn vô cùng, nhất thời khó mà tiếp tục oanh kích được nữa. Đã vậy một tia chớp từ phía sau như thể đợi không kịp, liên tục đánh tới!