Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 133: Coi Chừng Ta Đánh Cả Hai Ngươi



"Thật là phế vật..."

Tô Vũ mắng một tiếng, lúc này hắn thở hổn hển, huyết đao trong tay lần nữa biến thành chữ "Máu", tên tiểu đệ giống như no rồi, mệt mỏi rồi, hiện tại không muốn xông lên chiến đấu nữa, nó muốn quay về đi ngủ.

Không chịu nổi nữa!

Tô Vũ không biết mình đã đi bao xa, cũng không nhìn thấy các học viên chung quanh, nhưng hắn biết lúc này mình khẳng định không thể đi xa được bằng Ngô Lam. Đồ ngốc kia có khả năng đã vẽ thần văn hoàn chỉnh, lại đạt đến giai đoạn dưỡng tính, chắc chắn nàng sẽ đi nhanh hơn, xa hơn hắn.

"Xem ra phải dùng tới tiểu đệ chữ "Lôi" rồi."

Tô Vũ nhìn về phía trước không ngừng có yêu thú tuôn ra, hắn quả thực rất bất đắc dĩ, chút yêu thú ấy cũng không nguy hiểm, nhưng chúng lại cản đường không cho hắn đi qua.

Ý chí lực tiêu hao cũng không nhỏ, nếu cứ tiếp tục như thế, hắn sắp không kiên trì được nữa.

"Ra đi!"

Sau một khắc, thần văn chữ "Lôi" xuất hiện.

Ầm ầm như tiếng sấm nổ vang, tiểu đệ chữ "Lôi" bùng nổ tia chớp, oanh kích yêu thú, yêu thú chia năm xẻ bảy, phía trước trong nháy mắt bị dọn sạch một mảnh.

Tô Vũ vui vẻ cực kỳ, thứ đồ chơi này có vẻ dùng tốt hơn tiểu đệ chữ "Máu" kia nhiều, chỉ là ý chí lực bị tiêu hao quá nhanh mà thôi.

Tô Vũ cảm giác, ý chí lực của mình đã sắp tiêu hao gần hết.

Bất quá hắn còn có thể kiên trì, gần đây thần văn được uẩn dưỡng tại biển ý chí, bình thường cũng tồn trữ ý chí lực, tự thân chúng có uy năng nhất định, đến bây giờ Tô Vũ còn chưa từng vận dụng tiểu đệ chữ "Lôi" ấy đây.

Mà nháy mắt khi thần văn chữ "Lôi" được sử dụng, vài vị giám khảo dồn dập nhìn về phía Tô Vũ!

"Trong nháy mắt đã tiến lên 3 mét..."

Hiện tại Tô Vũ đã chạy lên khoảng 15 mét, chỉ kém hơn chút xíu so với Ngô Lam.

Tôn trưởng phòng biến đổi sắc mặt một thoáng, "Vừa rồi các ngươi cảm nhận được không? Là đặc tính khác của thần văn, hay là do thần văn thứ hai xuất hiện?"

Tô Vũ chưa thể cụ hiện ra bên ngoài, thời khắc này hết thảy đều là huyễn cảnh dẫn đến.

Các quan chấm thi không nhìn thấy hắn sử dụng mấy cái thần văn, chỉ có thể cảm nhận được đặc tính khác biệt tồn tại.

Tô Vũ nắm giữ thần văn thứ hai hay là vẫn chỉ có thần văn cũ nhưng đặc tính lại không chỉ có một loại?

Ý chí lực của Tô Vũ không tính là mạnh mẽ, ấn theo lý thuyết đi đến khoảng 10 mét cũng đã không tệ rồi, tiểu tử ấy dù sao không thể bằng những học viên đã đến giai đoạn dưỡng tính hoặc đã được đặt nền móng, thế nhưng hiện tại Tô Vũ lại đã sắp bắt kịp Ngô Lam.

Hoàng Thắng cũng không rõ ràng, lắc đầu, nhịn không được hỏi: "Cái tên Bạch Phong kia... làm sao lại nhặt được đồ tốt thế?"

Nam Nguyên đấy!

Tại địa phương quỷ quái này cũng có thể nhặt nhạnh được chỗ tốt, Hoàng Thắng thực sự phục rồi. Phải biết Đại Hạ phủ lớn như vậy, nhân khẩu nhiều như thế, Nam Nguyên chẳng qua chỉ là thành nhỏ, rất rất nhỏ, thế mà lại có thể nhặt được nhân tài, Bạch Phong ôm vận khí may mắn cỡ nào chứ!

Tôn trưởng phòng không cho là đúng, vui vẻ đáp: "Ai bảo người nào nhặt được thì chính là của người đó!"

"..."

Lời này vừa nói ra, Hoàng Thắng hơi sững sờ, sau một khắc, anh nhịn không được nhìn về phía Tôn trưởng phòng, "Tôn Xử... Ngươi muốn hớt tay trên à?"

"Không phải ta, ta có không ít đồng học trong học phủ, thậm chí lão sư ta cũng còn ở trong đó mà!" Tôn Xử lạnh nhạt đáp: "Bạch Phong nhặt được thì sẽ là của hắn? Người nào quy định như vậy? Trên đầu Tô Vũ có khắc tên Bạch Phong à?"

Hoàng Thắng nhếch nhếch miệng, muốn cười nhưng rồi lại thôi, không thể cười.

Dẫu sao chuyện của Bạch Phong có liên quan gì tới mình đâu.

Hoàng Thắng cũng không định nhận Tô Vũ, xếp loại tối thượng đẳng thì anh ta căn bản không có cơ hội để nhận, cũng chỉ mỗi Bạch Phong có tư cách này, một mặt là hắn còn rất trẻ, là thiên tài của học phủ, một mặt là bởi vì lão sư của Bạch phong cực kỳ lợi hại.

Các trợ lý nghiên cứu viên khác nào ai có tư cách đi nhận học viên thượng đẳng, mà học viên cũng sẽ không lựa chọn những người đó, trừ khi đấy là người nhà.

...

Tiểu đệ chữ "Lôi" vừa ra, gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ.

Lôi đình vạn quân!

Thần văn này dường như chỉ có một đặc tính, đó chính là sẽ đánh chết ngươi!

Hoàn toàn là thần văn mang tính công kích.

Hết sức thuần túy!

Lần trước lúc Tô Vũ thu phục nó thì đã bị giật điện gần chết, đây là lần đầu tiên Tô Vũ điều khiển chữ "Lôi", cảm giác tên này giết chóc thật sự là thoải mái vô cùng.

Thời khắc này, ý chí lực của Tô Vũ còn yếu, chữ "Lôi" mới uẩn dưỡng trong thời gian ngắn, đợi một thời gian nữa, đây tất nhiên sẽ là một thần văn có tính công kích vô cùng cường đại.

"Tiêu hao ý chí lực quá lớn..."

Tô Vũ tự lẩm bẩm, bỗng nhiên hắn có chút ý tưởng đột phát, nếu hắn dùng chữ "Máu" làm đao rồi dung nhập chữ "Lôi" vào trong đao, bùng nổ Lôi Nguyên đao, như vậy sẽ là kết quả như thế nào nhỉ?

Nhìn bầy yêu thú giống như vô cùng vô tận trước mắt, Tô Vũ cảm giác mình đã sắp đến cực hạn.

"Chi bằng cứ thử một lần xem sao?"

Lúc này trong đầu hắn đã sắp chìm vào hôn mê, ý chí lực tiêu hao quá lớn, nếu tiếp tục như thế thì sẽ thất bại trong gang tấc.

Không bằng trước cứ thử một lần!

Sau một khắc, chữ “Máu” vừa tiêu hao rất nhiều năng lượng lại lần nữa bị Tô Vũ gọi ra, nó mau chóng hóa thành một thanh huyết đao.

Thần văn chữ "Lôi" dưới sự điều khiển của Tô Vũ muốn dung nhập vào trong thanh đao kia.

Nhưng cả hai lại bài xích lẫn nhau!

Chữ "Máu" gạt bỏ không cho chữ "Lôi" tiến vào, mà tiểu đệ chữ "Lôi" này lại giống như cũng không muốn dung hợp với đối phương, cả hai mạnh mẽ gạt bỏ đối phương, điều này khiến chúng chiếm giữ riêng phần mình một vùng không chênh lệch lắm bên trong biển ý chí của Tô Vũ, dẫu sao cũng không chịu hòa vào nhau.

"Nghe lời, nghe lời, không là sẽ ăn đòn!"

Tô Vũ dùng ý thức uy hiếp hai tên tiểu đệ này, bắt chúng phải ngoan ngoãn dung hợp, mọi người chung tay làm đại sự.

Hai ngươi đều là nỏ mạnh hết đà, hiện tại không hợp lại thì sao có thể đi càng xa hơn?

Mà không đi xa hơn thì sao ta có thể lấy được danh hiệu số một?

"Mau hỗ trợ ta kiếm tiền đi, lấy được 20 điểm công huân thì ta mới có thể đổi được đồ tốt nuôi sống các ngươi, hai ngươi đều là thú nuốt vàng, không kiếm tiền cho ta thì hai ngươi chờ đợi ngày tiêu vong đi!"

Tô Vũ không ngừng uy hiếp, nếu hai đứa vẫn không dung hợp, có tin hiện tại ta đánh các ngươi ngay tại đây hay không?

Hai thần văn vẫn không vừa mắt lẫn nhau như trước, bất quá dường như chúng cảm nhận được ý chí của chủ nhân nên dần dần chậm rãi bắt đầu dung hợp lại.

Thời khắc này Tô Vũ không hề biết rằng đây cũng không phải là thứ mà hắn có thể điều khiển, thần văn dung hợp ở Văn Minh học phủ được xem là một môn học cao thâm, mà còn không phải là chương trình học của các học viên bình thường, nói một cách khác, đều là do Đằng Không trở lên mới có thể thử nghiệm.

Con đường Văn Minh này phát triển nhiều năm như vậy, Văn Minh sư không ngừng sửa cũ thành mới, thần văn chính là một thứ cực kỳ quan trọng của Văn Minh sư, tự nhiên là có vô số người nghiên cứu.

Thần văn dung hợp đều là do những thần văn có đặc tính tương đối thân cận mới có thể dung hợp, hoặc là có tác dụng phụ trợ lẫn nhau.

Giống như chữ "Máu" cùng với chữ "Lôi" đây dung hợp, cả hai đặc tính kỳ thật không hề liên quan gì, khả năng thất bại là cực lớn, một khi thất bại, thần văn sụp đổ là chuyện nhỏ, cắn trả biển ý chí mới là vấn đề nghiêm trọng.

Tô Vũ không biết rằng Liễu Văn Ngạn và Bạch Phong căn bản đều không ngờ tới hắn sẽ tự nghĩ đến chuyện dung hợp thần văn vào lúc này.

Tô Vũ nắm giữ thần văn bằng tốc độ quá nhanh, hai thần văn đều được nắm giữ trong vòng gần hai tháng.

Bọn họ lại càng không nghĩ tới, Tô Vũ sẽ có ý tưởng đột phát, hiện tại lại muốn để cho thần văn tiến hành dung hợp phụ trợ tác chiến lẫn nhau.

Đây là ở trong phạm vi tại xương cốt Văn Minh Chí bao phủ, trên thực tế chưa đến Đằng Không, thần văn sẽ chưa cụ hiện ra bên ngoài, cũng cơ hồ không có khả năng dung hợp.

Mà trong phạm vi Văn Minh Chí bao phủ thì lại đã tạo cho Tô Vũ cơ hội, nơi đây có chút đặc thù, hắn cũng không phải là chân chính cụ hiện, cũng không phải chân chính dung hợp, mà là hình chiếu của thần văn trong biển ý chí đang dung hợp.

Vấn đề này hết sức phức tạp, Tô Vũ không hiểu, những người khác hoàn toàn không rõ hắn đang làm cái gì, dù cho là đám người Tôn trưởng phòng ở bên ngoài kia kỳ thật cũng không cách nào cảm ứng được việc mà hắn đang làm.