"Không có! Hai cỗ thi thể Huyền Khải tộc Sơn Hải cảnh!"
"Thành giao, nhưng nhiều nhất chỉ nửa giờ!"
"Một giờ! Hai cỗ thi thể Sơn Hải mà các ngươi chỉ giúp ta dẫn đi nửa giờ thôi à?"
Muốn cướp của hả?
"Được!"
Tô Vũ không đáp lại, trong lòng hắn thầm mắng, thật xấu xa, ta giết hai vị Sơn Hải, thi thể đều cho các ngươi mà chỉ dẫn dụ Tử Linh đi được có một giờ.
Đệch!
Tuyệt đối đừng để cho ta tìm được cơ hội, không thì Liệp Thiên các các ngươi sẽ gặp phiền phức lớn, món nợ này ta đã ghim chặt.
Một lát sau, một người đeo mặt nạ xuất hiện, chính là bóng trắng trước kia.
"Đồ đâu?"
Tô Vũ ném ra một cái nhẫn trữ vật, bóng trắng kia liền lấy ra cổ thành lệnh, quát khẽ vài tiếng, những Tử Linh theo sau giãy dụa một lúc, bất quá cuối cùng vẫn nhanh chóng đi theo y.
Tô Vũ nhẹ nhàng thở ra!
Đi là tốt, Tử Linh mang tới cho hắn áp lực rất lớn.
Một giờ...
Đám Đạo Thành ắt hẳn còn tưởng rằng Tử Linh sẽ tiếp tục đi theo mình.
Giờ thì đến phiên các ngươi!
Tô Vũ ẩn hình độn thân, bay về phía Thành Khải, có điều trước tiên hắn phải tìm một nơi để thôn phệ một giọt tinh huyết Sơn Hải tam trọng thử một chút, tốt nhất là cả nhục thân hắn cũng đạt đến Sơn Hải tam trọng rồi hẵng đi giết người!
Mà vì liên tục giết nhiều vị Sơn Hải nên cái tên Tô Vũ lúc bấy giờ ở trên Liệp Thiên bảng đã tăng lên một bậc.
Hạng 16 Thiên bảng, Tô Vũ.
Chiến tích là đánh giết nhiều vị Sơn Hải nhất trọng.
Mà ngay lúc ấy, bảng danh sách của nhiều người khẽ rung lên, chờ nhìn thấy tin tức mới này thì không ít kẻ vô lực chửi bậy một tiếng, đồ tể!
Mới đến mấy ngày chứ?
Thế mà ngươi đã xử lý bao nhiêu Sơn Hải rồi?
Thật sự cho rằng Sơn Hải không đáng giá à?
...
Đại bản doanh của Nhân tộc.
Hạ Hầu gia lúc này cũng lấy được một phần bảng danh sách, nhìn thấy thứ tự biến hóa, y nhịn không được mắng: "Tô Vũ chết tiệt, không mau chạy về đi, còn ở đó giết người làm gì?"
Thật đúng là không muốn sống nữa!
Đại Hạ phủ bây giờ không tiện nhúng tay, Đại Minh phủ mà không huy động một vị Nhật Nguyệt đỉnh cấp tới thì rất khó mà đem tên kia trở về.
...
Cùng lúc ấy.
Tin tức cấp tốc lưu truyền.
Nhân cảnh, Đại Minh phủ.
Chu Thiên Đạo thở dài một tiếng, thật đúng là biết gây chuyện, đây là chọc vào tộc nào rồi?
Huyền Khải nhất tộc sao?
Huyền Khải nhất tộc thật to gan, Tô Vũ muốn giết các ngươi thì các ngươi cứ nằm mà chờ chết đi, còn dám phản kháng!
Thật sự cho rằng Huyền Khải vương rất lợi hại à?
"Ám Ảnh!"
"Có!"
"Mang theo Ám Ảnh vệ đi Chư Thiên chiến trường, đón Tô Vũ trở về!"
Chu Thiên Đạo thản nhiên dặn dò: "Kẻ nào cản đường thì giết kẻ đó!"
"Đại nhân, mang theo bao nhiêu người?"
"Toàn bộ!"
Ám Ảnh chấn động, "Đại nhân, mang hết 12 vị Ám Ảnh vệ sao?"
"Đi mau lên!"
"Vâng!"
Ám Ảnh kinh hãi, 12 vị Ám Ảnh vệ công thêm chính hắn thì tổng cộng là 13 vị, trong đó có 6 vị Nhật Nguyệt, 7 vị Sơn Hải đỉnh phong.
Đây là lực lượng hộ vệ hạch tâm của Đại Minh phủ Chu gia!
Phủ chủ điên rồi chắc?
Tất cả đều tiến vào Chư Thiên chiến trường, một khi toàn quân bị diệt... Hắn không dám nghĩ nữa.
Mà Chu Thiên Đạo thì nhìn bảng danh sách một lần lại một lần, khẽ lẩm bẩm: "Mẹ nó, đánh cược một lần thử xem. Hắn đã có thể giết Sơn Hải, có lẽ... hắn chính là Diệp Bá Thiên đời tiếp theo!"
...
Thiên Diệt cổ thành.
Sát khí nổi lên bốn phía!
Tử khí ngút trời.
Một đêm này, Tử Linh không ngừng xuất hiện khắp nơi trong thành, dọa cho vô số sinh linh run rẩy, không ai dám ra ngoài dù cho bên ngoài náo động đến long trời lở đất.
Mỗi một vị cường giả quật khởi đều là đạp lên thi cốt.
Chỉ xem là vị nào!
Tô Vũ có thể quật khởi sao?
Hay là sẽ ngã xuống?
Không ai biết được!
Năm đó, Ma Đa Na quật khởi cũng là như thế, sát lục bốn phương, bằng không thì cũng không có chiến tích đánh giết Sơn Hải thất trọng, thậm chí là vô địch tự thân ra tay vì gã.
Năm đó, Diệp Bá Thiên quật khởi cũng là quét sạch tứ phương, sát lục chúng sinh, nhiều vị vô địch Nhân tộc đã ra tay vì ông.
Đại Hạ vương vì ông mà chinh chiến nhiều lần, nhưng không ngờ cuối cùng lại rơi vào kết cục ảm đạm.
Có một vài thiên tài có thể một đường đi đến đây, có kẻ thì lại nửa đường chết yểu.
Hồng Khải cũng tốt, Thanh Khải cũng thế, Lôi Tuyệt cũng vậy, có thể leo lên Liệp Thiên bảng thì ai mà không có bản lĩnh thật sự.
Người nào mà không từng giết chóc?
Kết quả, cũng liên tục chết trong vài ngày qua.
Đây chính là Chư Thiên chiến trường!
Vạn giới chi tranh!
Ngươi không chết thì chính là ta vong.
Luôn có một phương giẫm lên một phương khác để quật khởi.
...
Giờ phút này, trong thành sát cơ tứ phía.
Tiên tộc Đạo Thành đang hoành hành trên không, khẽ cười nói: "Tô Vũ, không bằng tới đánh với ta một trận thì thế nào? Ta thành tâm mời ngươi! Nếu ngươi thắng, ngươi có thể đi ra khỏi cổ thành, nếu ta thắng, ta sẽ mời ngươi trở về làm khách, được không? Hà tất lại liên lụy tới Nhân tộc vô tội trong thành."
Tử Linh bị dẫn đi, tử khí theo đó bị áp chế bớt rất nhiều.
E là Liệp Thiên các đã dùng cổ thành lệnh áp chế.
Lúc này bên trong cổ thành rất hỗn loạn, đám Thành Khải vẫn một đường truy tung, nhưng họ vẫn mất dấu Tô Vũ, Đạo Thành không thể không đứng ra khiêu khích Tô Vũ lộ diện.
"Chỉ mấy ngày mà ngươi đã bước vào Thiên bảng, chẳng lẽ lá gan để đấu một trận cũng không có sao?"
Thần văn trong tay y không ngừng xoay tròn, cố gắng định vị, dò xét.
Tô Vũ mang đến cho y cảm giác rất nguy hiểm, sát tính như Hạ Long Võ, thiên phú như Diệp Bá Thiên, mà bản thân hắn lại càng giống sự kết hợp của cả hai người trên.
Một Diệp Bá Thiên liền khiến vạn giới ăn ngủ không yên, vì đánh giết ông ta mà vạn tộc đã bỏ ra tính mạng của hai vị vô địch.
Bây giờ, Hạ Long Võ còn chưa chứng đạo mà đã có vô số Nhật Nguyệt chết trong tay y, chứng đạo thành công cũng tốt mà thất bại cũng được, hẳn vẫn sẽ có vô địch bởi vậy mà ngã xuống.
Vạn tộc có khả năng khoan dung cho Tần Phóng, khoan dung cho Hoàng Đằng, nhưng lại không muốn có thêm một Diệp Bá Thiên hoặc là Hạ Long Võ tái xuất.
Im ắng.
Trong âm thầm.
Tô Vũ tiếp tục ẩn núp.
Đấu con mẹ ngươi!
Ngươi là lão tiên nam Lăng Vân cửu trọng lại còn khích tướng ta?
Ta từng “nhận thua” tới bảy, tám ngàn lần trước mặt vô vàn người. Từ nhỏ đến lớn còn bị vạn tộc giết mấy ngàn lần, ta còn bị lừa vào trò này hay sao?
Khích tướng ta có hữu dụng à?
Nếu ngươi để cho tiểu tiên nữ của các ngươi ra mặt thì ta còn dám đánh, ngươi thì dẹp đi.
Cái tên này quá sức tà dị!
Tô Vũ nhìn về phía Đạo Thành, chữ “Kiếp” vẫn điên cuồng nhảy nhót. Thôi, tốt hơn hết là đừng nhìn, kiểu gì cũng sẽ nguy hiểm.