Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 160: Nam Nhân Tốt Không Đánh Nhau Với Nữ Sinh



Không gian bên trong xe buýt không nhỏ, bất quá cũng có chút chen chúc.

Các gia trưởng vẫn đang đứng bên ngoài xe, không ngừng hướng bên trong nhìn quanh, gương mặt đầy vẻ lo lắng.

Trần Hạo ngồi trong xe, nhìn về phía Lưu Nguyệt, hiếu kỳ hỏi: "Lưu Nguyệt, gia đình ngươi không phải vẫn luôn hợp tác cùng Hạ thị thương hội sao? Sao ngươi không đi theo Hạ thị thương hội cho thoải mái, đi cùng bọn ta làm gì cho chen chúc chật chội?"

Lưu Nguyệt chỉ khẽ cười nhưng không đáp lại.

Trần Hạo vò đầu, thấy nàng không có ý định trả lời thì cũng thôi không hỏi nữa.

Trên xe nam nữ đều có.

Tổng cộng 20 người, nam nhiều nữ ít.

Ngoại trừ mấy người đã sớm quen biết từ trước đang nhỏ giọng xì xào bàn tán, thì đa phần những người khác đều lựa chọn bảo trì trầm mặc, không ít tầm mắt len lén có, công khai có nhìn về phía Tô Vũ, bất quá cũng không ai chủ động nói chuyện phiếm với hắn, dĩ nhiên, ngoại trừ Trần Hạo.

"Lên đường!"

Nương theo hiệu lệnh của Hạ Binh, những chiếc xe buýt chậm rãi thổi còi khởi động.

Hơn mười chiếc xe chầm chậm lăn bánh rời khỏi học phủ, thành vệ quân cùng Long Võ vệ đều ngồi xen kẽ ở trong đó, trước sau bao bọc lấy các học viên.

...

Bên trong phòng phủ trưởng học phủ.

Lão phủ trưởng một mặt thổn thức, "Lại một nhóm học viên nữa đã rời đi, Đại Hạ phủ... Ai!"

Nam Nguyên a!

Một năm rồi lại một năm, hằng năm đều có hàng loạt học viên tiến quân hướng về phía Đại Hạ phủ.

Nhưng kết quả cuối cùng thì chẳng được tươi sáng lắm, có người chết, có người phế đi, có người định cư luôn tại Đại Hạ phủ, cũng có người từ bỏ tu luyện về lại quê nhà...

Chân chính trở thành một người có tài, ra sức phục vụ quê hương lại không có mấy người.

Lão phủ trưởng đã ở đây từ rất lâu, tận mắt nhìn thấy từng đám học viên hùng tâm tráng chí hướng về Đại Hạ phủ, cũng tận mắt nhìn thấy bọn hắn hoặc đồi phế, hoặc mất hết hy vọng, trở thành một kẻ lụn bại trong cuộc sống… Tuy rằng đã chứng kiến nhiều như vậy, trong lòng vẫn luôn dặn bản thân phải nghĩ thoáng ra, nhưng rốt cuộc vẫn còn có chút thổn thức cùng bất đắc dĩ.

Liễu Văn Ngạn nhìn từng chiếc xe lăn bánh rời đi, bình tĩnh nói: "Đây là con đường của bọn hắn, cần phải trải qua thì mới biết được bản thân mình đang ở đâu, mình có thể làm gì và mình cần làm gì."

Lão phủ trưởng không đáp lại lời ông, chỉ khẽ hỏi: "Ngươi thật sự không muốn trở về Đại Hạ Văn Minh học phủ sao?"

"Tô Vũ đi rồi, những năm qua ngươi đã từng chỉ dạy cho không biết bao nhiêu học sinh, xuất sắc như Tô Vũ thì chẳng có ai, những kẻ nổi bật còn lại, ta nói thật, chỉ sợ còn so ra kém hơn cả Lưu Nguyệt. Một vị Văn Minh sư Đằng Không như ngươi lưu lại nơi này, thật là quá phí phạm."

"Không vội, cảnh giới của ta vẫn còn kém, bây giờ đi đâu cũng thế thôi."

Liễu Văn Ngạn đã nói như vậy, lão phủ trưởng bèn thôi không khuyên nữa, nhưng vẫn hiếu kỳ hỏi: "Ngươi đang dùng tinh huyết gì để chú thể?"

Liễu Văn Ngạn bấy lâu không tìm tới ông để xin tinh huyết, rốt cuộc lão gia hỏa này lấy tinh huyết ở đâu ra để chú thể?

"Dùng cái gì là việc của ta, ta tự lo được!" Liễu Văn Ngạn tiêu sái nói: "Ta là Văn Minh sư, sao lại cần phải dùng tới vạn tộc tinh huyết mới có thể chú thể, dựa vào nguyên khí là đủ!"

Lão phủ trưởng có chút hồ nghi, thật hay giả thế?

Nguyên khí mà cũng có khả năng chú thể, ngươi xác định ngươi đang không gạt ta?

"Lão Liễu, vài ngày trước, có người nói y từng trông thấy có một người phụ nữ xuất hiện ở nhà ngươi, trông dáng vẻ thì không giống người Nam Nguyên lắm..."

"Nói bậy!" Liễu Văn Ngạn cả giận ngắt lời: "Người nào dám nói hươu nói vượn? Liễu Văn Ngạn ta thanh bạch, đường đường chính chính, sao lại để nữ nhân bước vào cửa?"

Lão phủ trưởng thấy đối phương nổi giận thì biết điều không gặng hỏi nữa.

Chẳng qua là vẫn không nhịn được tò mò, rốt cuộc tình huống của lão Liễu là như thế nào, chú thể mà không cần tới máu tươi? Này, không phải là... Có tình nhân đưa tinh huyết tới đấy chứ?

Không phải người Nam Nguyên mà lại đến tìm Liễu Văn Ngạn, thế thì tám chín phần mười là người từ Đại Hạ phủ rồi.

"Lão Liễu, ngươi nói xem, nhóm học viên năm nay của chúng ta, cuối cùng có thể tiến giai Đằng Không được mấy người?"

"Khó nói." Liễu Văn Ngạn thấy lão phủ trưởng không gặng hỏi vụ kia nữa thì nhẹ nhàng thở hắt ra, đoạn đáp: "Ba tới năm người đã xem như nhiều, một hai người thì cũng đã được coi là vận khí không tê, nếu như không tính Tô Vũ... Một người cũng khó chắc."

Đã nhiều năm như vậy, bọn họ gửi từng nhóm từng nhóm học sinh tới Đại Hạ phủ, nhưng cuối cùng có thể đi đến Đằng Không thực sự quá ít!

Đại Hạ Văn Minh học phủ hằng năm tuyển nhận gần 2000 người, nhưng tốt nghiệp thì đại khái khó vượt qua con số 50, thật sự rất ít, tỷ lệ chỉ khoảng một phần bốn mươi.

Trên thực tế, học viên Nam Nguyên có thể tốt nghiệp được còn thấp hơn, chân chính là Đằng Không cũng chỉ có đúng 3 người.

Hơn bốn mươi năm, ba vị Đằng Không, kỳ thật cũng không tính quá ít.

Bất quá một người đã chết trận, một người thì vẫn đang ở trong quân đoàn dẫn đội, người cuối cùng thì ở lại học phủ bên kia làm chức trợ giáo, đã mấy thập niên trôi qua nhưng y vẫn là Đằng Không trợ giáo, rõ ràng là đã đi đến cuối con đường nhân sinh của mình rồi.

Nam Nguyên là một tòa thành nhỏ, những năm qua cũng chưa từng có diễm phúc xuất hiện Phượng Hoàng cất cánh từ đây.

Đằng Không ở trong mắt người Nam Nguyên đã rất mạnh, nhưng tại Đại Hạ phủ, thật sự không tính là cái gì.

....

Trong tầm mắt không còn bóng dáng của phụ huynh.

Con đường quen thuộc dần dần trôi xa.

Có người thương cảm, có người hưng phấn.

Trong chiếc xe đơn sơ, chỗ ngồi rất nhỏ, không có cách nào để nằm xuống, chỉ có thể ngồi thẳng tắp như tượng.

Ngồi một hồi, có người nhịn không nổi.

Đằng trước, Chu Trùng quay đầu nhìn về phía Trần Hạo, ánh mắt mang theo ý đồ khiêu khích, mở miệng nói: "Trần Hạo, nghe nói Long Võ học phủ rất gần với Đại Hạ Chiến Tranh học phủ, lần này đi Đại Hạ phủ, về sau hai ta gặp nhau, ngươi cũng đừng nói ngươi là bạn học của ta."

Trần Hạo ngẩng đầu, quét mắt nhìn cậu ta một cái, cười gằn đáp: "Chắc chắn rồi! Ta gánh không nổi cái danh ấy, ngay cả nữ sinh ngươi đều đánh không lại, ngươi tuyệt đối đừng nói cho ai là có quen biết ta."

"..."

Trong xe vang lên tiếng cười nhỏ xíu.

Sắc mặt Chu Trùng đỏ lên, nổi nóng: "Ai bảo ta đánh không lại? Đó là ta không so đo với nữ sinh, nam nhân tốt không đánh với phụ nữ!"

"Ta không tin!" Trần Hạo lắc đầu, "Trừ phi bây giờ ngươi đánh cho ta xem thử, trên xe có nữ nhân kìa!"

Nghe thấy thế, vài nữ sinh bắn ánh mắt khinh bỉ về phía hai người này.

Hai tên ngu ngốc!

Chu Trùng một mặt phiền muộn, ý của ta nói là khác, ngươi có hiểu hay không, ta là học viên của Đại Hạ Chiến Tranh học phủ, ngươi là học viên của Long Võ học phủ, ngươi không cảm thấy thấp hơn ta một bậc sao?

Hai người lời qua tiếng lại với nhau, trong xe không còn bầu không khí nặng trĩu nữa, đã có vẻ sôi nổi hơn một chút.

Bên cạnh Tô Vũ là một nữ sinh xinh xắn, nàng nhịn không được nhìn về phía Tô Vũ, nhỏ giọng hỏi: "Tô Vũ đồng học, ngươi đã là Khai Nguyên cửu trọng rồi sao?"

Tô Vũ khẽ gật đầu, hắn không quen cô bé này, hình như cũng chưa từng thấy ở Nam Nguyên học phủ, có thể nàng là học viên của các học phủ khác trong Nam Nguyên.

Nam Nguyên không chỉ có một trung đẳng học phủ, chẳng qua là Nam Nguyên trung đẳng học phủ thì lớn nhất và nổi danh nhất mà thôi.

"Khai Nguyên cửu trọng, quá lợi hại!" Tiểu nữ sinh cực kỳ ngưỡng mộ, "Nghe nói ngươi là thủ khoa của cả Văn minh cùng Chiến Tranh học phủ, vì sao ngươi lại đi Văn Minh học phủ vậy?"

"Ta thích đọc sách."

Tô Vũ trả lời, đưa ra một đáp án cực kỳ qua loa.

Nữ sinh nọ thật ra cũng không hoài nghi, chỉ có chút tiếc nuối nói: "Thế thì thật là đáng tiếc, ngươi đã là Khai Nguyên cửu trọng, nếu đi Chiến Tranh học phủ thì khẳng định rất nhanh sẽ có thể đột phá Thiên Quân Vạn Thạch, ta nghe nói Văn Minh học phủ bên kia căn bản không coi trọng tu luyện."

"Không sao, ở hậu phương góp sức vì nhân tộc cũng được."

Hai người đối thoại đơn giản vài câu, Tô Vũ cũng là đối tượng mà những người khác một mực chú ý, đúng lúc đó, có một nam sinh đầu đinh ngồi bên phải cũng mở miệng nói: "Tô Vũ, nghe người ta nói, lần trước ở trường thi, ngươi đã đối đầu với người tới từ Đại Hạ phủ, đến Đại Hạ phủ rồi họ sẽ không tìm ngươi gây phiền toái chứ?"

Lời này vừa nói ra, không ít người đều nhìn về phía Tô Vũ.

Lần trước các thí sinh Đại Hạ phủ đến đây, trong đó vài thiên tài bị Tô Vũ làm cho chật vật khổ sở, mai này Tô Vũ có thể bị người trả thù hay không?

Tô Vũ phì cười: "Hẳn là không đến mức ấy đâu, chỉ đấu khẩu mấy câu thôi mà.."

Hắn nói rất đơn giản, nhưng những người khác đều biết trong đám người kia có rất nhiều kẻ không trúng tuyển.

Mọi người mượn đối thoại của Trần Hạo cùng Chu Trùng làm cái cớ, bắt đầu hàn huyên bàn tán.

Đối với Đại Hạ phủ, bọn họ đều tràn đầy ước mơ.

Đó là hạch tâm của Đại Hạ phủ, nơi đó cường giả như mây, nơi đó có rất nhiều cơ duyên...

Tô Vũ lẳng lặng lắng nghe, rất ít khi phát biểu câu nào.

Học viên của Văn Minh học phủ phần lớn đều là như thế, lặng lẽ mà nghe, cũng chỉ có học viên Chiến Tranh học phủ mới ưa thích trò chuyện một chút tin tức bát quái.