Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 181: Nghe Lão Sinh Kể Chuyện Về Học Phủ (2)



Nghe nàng ta nói thê thảm đến như vậy, tất cả mọi người đều không khỏi cảm thấy âu sầu trong lòng.

Quá thảm rồi!

Tô Vũ cũng là quỷ nghèo, nghe thế liền cực kỳ hoang mang: "Vậy không có cách nào kiếm điểm công huân sao?"

"Có chứ!" Chu Tuệ buồn bực đáp: "Không phải ta đã nói rồi sao? Nhiệm vụ thì có rất nhiều, ví như trợ giúp Đan sư luyện đan, hỗ trợ Tuần thú sư nuôi yêu thú, giúp Thần văn sư làm việc, đều có thể kiếm điểm công huân."

"Thậm chí nếu thực lực ngươi đủ mạnh, có tự tin thì cứ việc đi khiêu chiến học phủ Bách Cường bảng, vào được Bách Cường bảng, mỗi tháng đều có điểm công huân để đền bù tổn thất!"

"Bách Cường bảng?" Tô Vũ hơi ngẩn ra.

Bên cạnh hắn, nữ sinh thấp bé vội vàng nói: "Ta biết, học tỷ, có phải là bảng xếp hạng của giai đoạn dưỡng tính không?"

"Cũng có thể xem là như thế đi." Chu Tuệ giải thích: "Bảng xếp hạng ấy chỉ có dưỡng tính mới có thể được đề tên, hơn nữa còn là cường giả trong đó thì mới được! Qua 30 tuổi thì không cho tiến vào bảng, Đằng Không đã tốt nghiệp cũng không cho vào bảng, chính là vì dành để ban thưởng cho các học viên có tiềm năng mới."

Nữ sinh thấp bé lại nói: "Học tỷ, ta đã từng nghe dì của ta nói qua cái này, nhưng ta chuẩn bị theo Đan sư, thực lực khẳng định không mạnh, vậy làm sao mới lên bảng được?"

"Cái này thì đơn giản!" Chu Tuệ tủm tỉm cười, "Bách Cường bảng chủ yếu là cho phái thực chiến, kỳ thật Đan sư, Phù sư, Binh sư đều có bảng riêng của chính mình, Ngươi cũng có thể tiến vào các bảng xếp hạng này, chỉ là chúng không nổi tiếng bằng Bách Cường bảng mà thôi."

Dứt lời, nàng bèn nhìn về phía đám tân sinh đang hừng hực rực lửa trên bàn, rồi cười ha hả nói: "Các ngươi đừng suy nghĩ nhiều! Cũng không nghĩ thử xem Văn Minh học phủ có bao nhiêu người, hằng năm tốt nghiệp lại chỉ có một chút xíu, người dưới 30 tuổi thì một năm tối thiểu còn có hơn nghìn người lưu lại mà chẳng thể tốt nghiệp, trừ đi những người khác rời khỏi học phủ... Tính ra thì hơn mười năm tích lũy cũng phải lên đến hơn vạn học viên!"

Chỉ riêng học viên dưới 30 tuổi liền có trên vạn người.

Trong đó còn có không ít người chịu không được mà đã rời khỏi học phủ, bằng không nhân số sẽ càng nhiều.

Chu Tuệ tiếp tục thong thả giảng giải: "Ban dưỡng tính không phải chỉ có một cái, các đại hệ đều có, tính toán ra thì học viên dưỡng tính dưới 30 tuổi trong học phủ có chừng 5000 người, trong đó chỉ 100 người lên bảng... Đám tân sinh như các ngươi vẫn là đừng nghĩ nhiều thì hơn!"

"Nhiều dưỡng tính như vậy sao?" Trên bàn, một nam sinh kinh ngạc lên tiếng hỏi: "Thế này thì cũng là quá nhiều rồi đi?"

"Thế mà là nhiều à?" Chu Tuệ xem thường bĩu môi: "Dưỡng tính có nhiều lắm, đó là chưa tính học viên trên 30 tuổi đó! Ý chí lực đi đến độ chưa đầy 50% thì sẽ là dưỡng tính, tân sinh tốn một hai năm là sẽ đạt được. Bất quá tại giai đoạn dưỡng tính thì thường người ta sẽ dừng lại trong thời gian rất dài, học phủ còn có một nhóm học viên tầm 70-80 tuổi vẫn còn đang trong thời kỳ dưỡng tính đấy!"

Chu Tuệ lắc đầu, giận dữ nói: "Đằng Không quá khó khăn, năm ngoái học phủ tốt nghiệp 62 vị, dưới 30 tuổi thì chỉ có 16 người, còn lại đều là trên 30 tuổi! Đó là còn khá tốt đấy, rất nhiều người cả một đời cũng chẳng có hi vọng đột phá Đằng Không đâu."

Mọi người trong nháy mắt trở nên trầm mặc.

Chu Tuệ thì rất nhanh đã lấy lại dáng vẻ tươi tỉnh, nàng ta tốt bụng an ủi các học viên xung quanh: "Đừng lo lắng, cùng lắm thì đổi nghề thôi, giống như ta nè, nếu 30 tuổi còn không có cách nào Đằng Không, ta sẽ rời khỏi học phủ tự kiếm đường mưu sinh!"

"Chúng ta có ý chí lực mạnh mẽ, chuyển sang tu Chiến giả thì sẽ thành Thiên Quân, Vạn Thạch rất nhanh, đến Vạn Thạch thì tùy tiện đến đâu cũng có thể tìm công việc không tồi."

Có học viên nhịn không được, ngập ngừng hỏi: "Học tỷ, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

Ánh mắt Chu Tuệ liếc ngang nhìn cô bé kia, nheo mắt lại, đáp: "Hỏi vấn đề này rất nguy hiểm, có biết không?"

Dứt lời, nàng lại khôi phục nụ cười tươi tắn muôn thuở: "Đừng tùy tiện hỏi tuổi người khác trong học phủ, may mà ngươi gặp ta, hỏi ta thì không sao nhưng nếu dám hỏi những lão học tỷ đã ở lại học phủ mấy chục năm... Các ngươi chắc chắn sẽ gặp xui xẻo! Ta vào học phủ 6 năm, năm nay 24 tuổi."

Các học viên nghe vậy thì đều nở nụ cười, bầu không khí cũng hòa hoãn hơn rất nhiều.

Trước đó tất cả mọi người đều rất khẩn trương, bất quá Chu Tuệ có vẻ rất hoạt ngôn, cũng không có vẻ cao ngạo của học trưởng cho nên họ có thể trò chuyện rất vui vẻ.

Tô Vũ trộm quan sát tình huống trong phòng, nhìn thấy bầu không khí ở mấy bàn chung quanh an tĩnh đến dọa người.

Có học trưởng chỉ lo ăn cơm, căn bản không để ý tới những học sinh mới.

Rõ ràng, đây chỉ là nhiệm vụ, bọn hắn chỉ phụ trách dẫn đường, những thứ khác thì không cần phải để ý đến, nếu họ muốn nói mới nói, không muốn nói thì căn bản không cần để ý tới đám người mới kia làm gì.

Tô Vũ quan tâm nhất vẫn là điểm công huân, ngập ngừng một lát, cuối cùng hắn lại đặt câu hỏi: "Học tỷ, nghe nói chúng ta lên lớp cũng phải trả điểm công huân đắt lắm sao?"

"Dĩ nhiên!" Chu Tuệ gật đầu đáp: "Không phải tất cả đều cần đâu, một vài ngành học cơ sở thì không thu điểm công huân, chỉ khi nào dính đến kiến thức chuyên ngành, nhất là ý chí chi văn thì điểm công huân liền đắt đến dọa người!"

Giọng điệu Chu Tuệ đầy vẻ đớn đau: "Ví dụ như chương trình học của trợ giáo, viết ý chí chi văn ngay tại chỗ, một tiết ít nhất 5 điểm công huân! Nghiên cứu viên sơ cấp viết thì sẽ là 10 điểm! Trung cấp cao cấp, trên căn bản sẽ không thể thấp. Nhưng trên thực tế họ cũng rất ít lên lớp cho tân sinh, dưỡng tính đều phải xem có phải thiên tài hay không, bằng không bọn họ sẽ không lãng phí thời gian dạy chúng ta."

"Các ngươi tới thư viện, Tàng Thư các thì cũng đều cần dùng điểm công huân."

Tô Vũ kinh ngạc hỏi ngay: "Thư viện và Tàng Thư các cũng không giống nhau ạ?"

"Dĩ nhiên không giống nhau, thư viện đều là tư tịch bình thường, Tàng Thư các mới là tinh hoa, đều là vạn tộc nguyên bản, hoặc là một số ý chí chi văn do cường giả Nhân tộc viết, có bản đã hết tác dụng, thế nhưng vẫn trân quý hơn thư tịch bình thường nhiều."

Chu Tuệ thở dài: "Thư viện, Tàng Thư các, lên lớp, tu luyện, đan dược, binh khí, phù triện... Cái nào cũng đều cần điểm công huân, đó là chưa kể đến việc vào bí cảnh. Học phủ có mấy chỗ bí cảnh mở ra, đi vào một lần tốn điểm công huân đến dọa người, ta ở chỗ này sáu năm, mới chỉ dám đi vào một lần..."

Chu Tuệ nghiến răng nghiến lợi nói: "Chỉ một lần mà còn phải bỏ ra hết mấy năm dự trữ, lập tức trở lại nghèo như khi vừa nhập học, bằng không ta mới lười tới đón những học sinh mới như các ngươi."

Mọi người âu sầu trong lòng, thật là quá bi thảm.

Sống ở đây nếu như không có điểm công huân, đơn giản là không có cách nào sinh tồn, thật là đáng sợ.

Có học viên thấp giọng nói: "Còn may, khi ta tới cha ta đã cho 30 điểm công huân..."

Cậu ta vừa nói ra, Chu Tuệ trong nháy mắt liền nhìn về phía người kia, ánh mắt phát sáng như đèn ô tô: "Đồng học, cho ta mượn đi?"

"..."

Mọi người đều cạn lời, vị học tỷ này thật đúng là không chút kiêng kị, người nào cũng có thể mở miệng ra mà mượn.

Chu Tuệ thấy cậu học viên kia không nói lời nào bèn thở dài: "Được rồi, quỷ hẹp hòi! Cũng chỉ có mỗi 30 điểm công huân... Không có tác dụng gì! Qua mấy tháng nữa ngươi sẽ phát hiện, chút điểm công huân như thế là quá ít!"

Chu Tuệ lắc đầu, lại nói tiếp: "Mà nếu không phải điểm của chính ngươi, đẳng cấp công huân không tăng lên, có nhiều thứ ngươi căn bản không có cách nào đổi được, có điểm thì cũng chẳng thể dùng. Ngay như tư cách để vào bí cảnh, ngươi có điểm công huân thì cũng chưa chắc có thể vào."

"Cho dù là bí cảnh bình thường nhất mở ra, tích lũy công huân cũng phải vượt qua 30 điểm mới có thể vào. Những bí cảnh cao đẳng thì thậm chí phải tích lũy công huân trên trăm điểm mới được, các ngươi ngẫm lại xem, không đến Đằng Không, đào đâu tích lũy trên trăm điểm công huân cơ chứ!"