Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 187: Hâm Mộ Cũng Vô Ích, Ai Có Tiền Thì Người Ấy Đi Đốt



Chu Tuệ bình tĩnh đáp cực kỳ nghiễm nhiên: "Chút tiền hoa hồng ấy ai mà thèm để ý, quần áo thì đáng giá mấy đồng chứ! Tại vì đồ ở đó thật sự đẹp mắt, dù cho chúng ta được khấu trừ thì thông thường cũng là những thương hội hợp tác kia mới lời nhiều."

Chu Tuệ dứt lời lại nhìn về phía Lưu Khả cùng Tô Vũ bên này, nói đùa: “Nếu ai trong các ngươi muốn mua công pháp nguyên bản, binh khí, tinh huyết, đan dược, phù lục gì đó thì đều có thể tìm ta, ta sẽ giới thiệu chỗ cho!"

"Còn nữa, nếu không có điểm công lao mà chỉ có tiền cũng có thể tìm ta, ở học phủ có chút tài nguyên nếu không quá hạn chế thì có thể dùng tiền để mua."

"Đúng rồi, nếu có người muốn giao dịch điểm công lao thì cũng có thể tìm ta!"

Lời này vừa nói ra, Lưu Khả liền kinh ngạc thốt lên: "Học tỷ, giao dịch điểm công lao là phạm pháp!"

Chu Tuệ phì cười, "Đó là giao dịch lớn công khai, bí mật giao dịch chút ít thì không có chuyện gì đâu! Có vài học viên chẳng có cơm ăn áo mặc mà chỉ có một chút điểm công lao, hắn muốn đi đổi thành tiền thì ngươi có thể ngăn được chắc?"

"Có vài học viên, gia cảnh, phụ mẫu ở nhà gặp phải phiền toái, cần dùng nhiều tiền, nếu mà không giao dịch điểm công lao thì còn có thể làm sao?"

Chu Tuệ thở dài: "Nếu có thể, cũng không ai muốn giao dịch điểm công lao đâu, hành động ấy chẳng phải là do hết cách rồi à?"

Mọi người không nói gì nữa, Tô Vũ thì có chút hiếu kỳ hỏi: "Học tỷ, vậy thì giao dịch bao nhiêu mới bị cho là giao dịch lớn?"

"Quá nửa trở lên thì hãy cẩn thận bị để mắt tới!" Chu Tuệ nhắc nhở: "Một khi giao dịch vượt quá, thẻ công huân sẽ có một ít cơ chế nhắc nhở, rồi sau đó ngươi sẽ bị giám sát."

"Thế còn tỉ lệ hối đoái thì thế nào?" Chu Tuệ cười tủm tỉm đáp: "Điểm công lao là nhu yếu phẩm, tiền... thật đúng là không đáng tính! Giao dịch điểm công lao vốn là chuyện bí mật, cho nên giá giao dịch chợ đen đồng dạng đều nằm ở khoảng 3 vạn 1 điểm, nhưng cũng phải xem tình huống nữa, gặp được có người nhu cầu kiếm điểm cấp bách thì 5 vạn cũng sẽ có người mua."

"5 vạn!"

Tô Vũ líu lưỡi, thế này thì nhiều lắm.

Quả nhiên là chợ đen, chênh lệch giá cả rất cao.

Lưu Khả tỏ vẻ kỳ quái: "Nhưng dù là lấy được điểm công lao, thì tích lũy công huân cũng không tăng thêm, lại mua không được đồ gì mà."

Chu Tuệ thật sự cạn lời: "Có điểm công lao còn sợ mua không được đồ? Tỉ như ta đây, ta có thể mua Vạn Thạch nguyên bản, học phủ cho chúng ta một tháng một bản, bất quá đây là nhằm vào học viên đã tích lũy đủ công huân, không đạt tới thì không có cách nào mua được..."

"Ta mua rồi thì lại có người muốn dùng tiền mua từ ta, ta dĩ nhiên không thèm để ý tới hắn! Nhưng nếu có người chịu bỏ ra 200 điểm công lao để mua lại từ ta thì liệu ta có bán hay không?"

Chu Tuệ cười tủm tỉm nói: "Đầu cơ trục lợi thì cũng có thể kiếm tiền! Dĩ nhiên, định mức có hạn! Một tháng chỉ có thể làm một lần như vậy, mà lại phải không được quá lớn, một tháng một bản thôi. Trên thực tế nhiều người căn bản không dùng đến, còn nhiều người muốn dùng thì phải tích lũy công huân đạt đủ mức."

Chu Tuệ nói xong, lại cười bảo: "Trong học phủ có một số gia hỏa chuyên kinh doanh kiểu này! Mỗi tháng họ sẽ điều tra học viên thiếu cái gì, cần tài nguyên gì nhiều nhất, sau đó tổ chức mua sắm đầu cơ trục lợi... Học phủ cũng sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt, bất quá lỡ như xui xẻo mà bị phá bỏ, vậy thì ngươi sẽ thua lỗ lớn!"

Chu Tuệ lắc đầu, thở dài: "Lần trước một đám chúng ta tổ chức giao dịch quy mô lớn, kết quả bị học phủ diệt mất, trên trăm học viên, tổn thất gần vạn điểm công lao, khóc đều không có chỗ mà khóc đây!"

Có học viên vội vàng hỏi: "Học phủ sẽ điều tra sao?"

"Nói nhảm, dĩ nhiên là sẽ điều tra rồi!" Chu Tuệ nghiến răng nghiến lợi: "Mà học phủ cũng hết sức âm hiểm! Ai biết mà báo cáo thì sẽ ban thưởng một phần trăm số công huân bị tra ra! Lần trước khẳng định là có người âm thầm tố cáo, kẻ đó lập tức có thể được ban thưởng gần trăm điểm công huân! Tuyệt đối đừng để ta biết là ai chơi bẩn như thế, bằng không... hừ, hãy chờ những gia hỏa bị tổn thất nhiều đánh chết hắn đi!"

Nàng rõ ràng cũng bị tổn thất một chút, bất quá hẳn là không nhiều, thoạt nhìn thì nàng cũng không giống kẻ có tiền.

Tô Vũ âm thầm lắc đầu, chỉ nghe cho biết chứ không nhiều lời thêm nữa.

Mối làm ăn này có vẻ rất khó thực hiện!

Học phủ mặc kệ thì không sao, nhưng khi tra một cái vậy thì sẽ tổn thất lớn rồi.

Ngươi trao đổi tài nguyên trong học phủ, chẳng lẹ học phủ có thể không biết sao?

Chẳng qua là bình thường không thèm để ý tới thôi, chờ ngươi giao dịch với số lượng quá lớn, học phủ chỉ tới rút củi dưới đáy nồi, lập tức đánh cho đám học viên ấy tơi tả, lúc này thì quả thực quá thê thảm.

Trong lúc nói chuyện phiếm, Tô Vũ đã thấy được khu chủ giáo.

Sở dĩ biết xe đã đến khu chủ giáo là bởi vì bên này còn có một cánh cổng.

Nói là cổng thì cũng không thích hợp lắm, đó là một cổng chào rất rộng lớn được xem như cửa ra vào, bên cạnh có một nhóm binh sĩ mặc áo giáp đứng canh.

Tô Vũ biết đó không phải là Thành Vệ quân, không phải phủ quân, mà là quân hộ vệ của học phủ.

Văn Minh học phủ là có quyền xây dựng quân hộ vệ.

Đại Hạ Văn Minh học phủ bên này có quân hộ vệ 1000 người, bảo vệ toàn bộ học phủ, trong đó có không ít cường giả.

Ở bên cổng có tám thủ vệ, ai cũng đều mang đến cho Tô Vũ cảm giác sáng lóa chói mắt.

Đây là những người đã bước sang Vạn Thạch, thậm chí là trên cả Vạn Thạch.

"Xuống xe!"

Chu Tuệ hô một tiếng, sau đó tự mình nhảy xuống trước, những người khác liền dồn dập theo chân nàng.

Mọi người bắt đầu xếp hàng tiến vào.

Đám Tô Vũ đứng xếp hàng, phía sau lại có một đám người chen chúc tới.

"Xin nhường đường một chút!"

Nương theo tiếng hò hét, một đám thiếu nam thiếu nữ ăn mặc đẹp đẽ chói mắt đi tới.

Dẫn đội đi đầu là một người khoảng hơn ba mươi tuổi, người nọ nhìn thẳng phía trước không chớp mắt, nhắm thẳng đến cửa lớn mà đi.

"Mở cửa!"

Vốn nhóm Tô Vũ đang xếp hàng đi về phía cổng chính, giờ phút này, bên cạnh cửa lớn lại có một cửa nhỏ được mở ra.

Trong đội ngũ, có tiếng xôn xao náo động truyền đến.

"Bọn họ không cần xếp hàng sao?"

Những thiếu nam thiếu nữ kia có vẻ như cũng đều là học viên mới, có vài người còn cầm rương hành lý, tuổi tác cũng không lớn, còn có người đang tò mò nhìn ngó chung quanh, đây không phải tân sinh sao?

Đám Tô Vũ bên này thấy vậy thì cũng có học viên không vừa lòng, dò hỏi: "Học tỷ, sao lại thế này vậy?"

Chu Tuệ không cảm thấy kinh ngạc, mở miệng khẽ đáp: "Khỏi phải để ý, đó là người mới của Bắc Phong! Học phủ có những hiệp hội địa phương, các ngươi hẳn là cũng từng nghe đến, mấy hiệp hội ấy giao tiền, dĩ nhiên có ưu đãi, có thể đi lối đi đặc biệt."

Có người bất mãn nói: "Thế này cũng được sao? Sao tiền gì học phủ cũng đều thu thế!"

Chu Tuệ cười đáp: "Ngươi có tiền ngươi cũng có thể chen ngang, bọn hắn có tiền để đốt, người quản được bọn họ chắc! Có tiền thì nhất định phải phô trương thanh thế chứ sao, ngươi nên biết để mở lối đi đặc thù ấy, một lần phải giao nạp tối thiểu trăm điểm công huân! Ngươi có tiền hay có điểm không?"

"..."

Mọi người không nói gì nữa!

Thật sự là không theo nổi người ta!

Xếp hàng chờ đợi cũng được, ai có tiền thì cứ đi mà đốt, bọn họ không có thì đành đợi mà thôi!

Tô Vũ cũng bật cười, học phủ vì kiếm tiền nên đúng là có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.

Mở cửa hết trăm điểm công huân, giao dịch chợ đen giá bị đẩy lên đến 300 - 500 vạn, thế mà hết lần này tới lần khác còn có người tự vui lòng mà gom góp, học phủ có thể không đáp ứng sao?

Trong lòng mọi người cũng không thấy bất bình gì nữa, có tiền đốt thì cứ đốt thôi!

Hâm mộ thì hâm mộ, người ta nộp tiền người ta đi, lại không ai cản ngươi, nếu ngươi nộp tiền thì ngươi cũng không cần xếp hàng.