Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 190: Tiến Vào Dưỡng Tính Viên



Ngoài cổng học phủ.

Rốt cuộc cũng đến phiên nhóm Tô Vũ tiến vào.

Qua cửa lớn, Tô Vũ đã chính thức bước vào Đại Hạ Văn Minh học phủ.

Cây xanh râm mát, ven đường đều là hoa cỏ xanh đỏ rực rỡ, tô điểm cho toàn bộ học phủ trở nên sáng sủa, diễm lệ cực kỳ, tựa như là một vườn hoa.

Trên bãi cỏ còn có thể thấy một vài động vật nhỏ tung tăng nô đùa.

Nơi xa, có thể thấy hoa sen khoe sắc trong hồ nước nhân tạo.

"Thật là đẹp!"

Lưu Khả thán phục một tiếng, những người khác cũng đều gật đầu, khu chủ giáo của học phủ có không gian rất đẹp, không hề có cảm giác đè nén trước đó.

Chu Tuệ đã sớm nhìn chán rồi, không có cảm giác chờ mong gì nữa.

Chờ các học viên nhìn thêm một hồi, Chu Tuệ mới hắng giọng bảo: "Đi thôi, nhanh tới chỗ báo danh, những thứ này về sau các ngươi sẽ nhìn tới chán ngán luôn."

...

Mấy phút đồng hồ sau, mọi người tới phòng tiếp đón tân sinh.

Họ vẫn phải xếp hàng như trước.

Bất quá lần này mở ra 10 cái cửa sổ, tốc độ cũng không chậm.

Chờ ước chừng hơn mười phút, liền đến phiên nhóm của Tô Vũ.

"Lưu Khả... Thượng đẳng, có vào ở Dưỡng Tính viên không?" Một vị nhân viên phụ trách báo danh ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Khả, đoạn hỏi, "Nếu vào ở Dưỡng Tính viên thì nộp 5 vạn phí ăn ở, hoặc là nộp 1 điểm công huân."

"Vâng!" Lưu Khả liền vội vàng gật đầu, nàng đã nghe Chu Tuệ nói, tám người ở chung một gian phòng thì sẽ rất chật chội!

Đáp xong nàng lại nói: "Ta nộp tiền, không nộp điểm công huân!"

"Được, tổng cộng 6 vạn 7000."

Quét thẻ, đăng ký, quá trình này rất nhanh.

Nháy mắt 6 vạn 7000 đã không cánh mà bay.

Tô Vũ đứng ở đằng sau nhìn mà không khỏi đau lòng, hắn rất thiếu tiền!

Hắn phải xử lý thế nào đây?

Người tiếp theo chính là Tô Vũ, sau khi giao lên chứng nhận, chấp giáo kiểm tra tư liệu một hồi rồi có chút ngoài ý muốn ngẩng đầu nhìn về phía hắn, khẽ hỏi: "Tô Vũ?"

"Vâng!"

"Thì ra ngươi chính là Tô Vũ." Vị nhân viên kia cười nói: "Danh tiếng của ngươi cũng không nhỏ, Dưỡng Tính viên có chia khu vực, khu bình thường và khu cao đẳng, ngươi ở nơi nào?"

"..."

Tô Vũ im lặng, sao ngươi không hỏi ta có ở Dưỡng Tính viên hay không đã?

Bất quá Tô Vũ vẫn có chút hứng thú mà hỏi lại: "Lão sư, hai nơi đó khác nhau ở chỗ nào ạ?"

"Đơn giản thì khu bình thường là nhà trọ nhỏ cho cá nhân, gian phòng không lớn, một người một gian, lầu trên lầu dưới đều là người. Khu cao đẳng thì là tòa nhà biệt thự độc lập, hoàn cảnh rất tốt, tu luyện cũng thuận tiện."

Nói xong, vị kia lại khẽ cười: "Học phủ còn có khu hạng nhất nữa! Cũng là tòa nhà độc lập, bất quá ở đó cũng có điểm tốt, nguyên khí rất nồng đậm, vả lại còn ở gần nguyên khí bí cảnh!"

"Khu bình thường thì tốn 1 công huân một năm, khu cao đẳng tốn 10 công huân một năm, còn khu hạng nhất rất đắt, cần tốn rất nhiều điểm." Nhân viên nọ kiên nhẫn giải thích cho Tô Vũ hiểu, "Ta kiến nghị ngươi nên tới khu cao đẳng, khu hạng nhất đối với ngươi thì áp lực quá lớn, khu bình thường cũng không quá tốt. Học viên tối thượng đẳng ở học phủ thì mỗi tháng còn có ban thưởng 3 điểm công huân, nếu chi ra 10 điểm công huân một năm cũng không tính là quá nhiều."

"Đây cũng không phải là nơi ai cũng có thể đi, ngươi là tối thượng đẳng nên mới mở ra quyền hạn này, những học viên hạ đẳng dù có điểm công huân thì nhiều nhất cũng chỉ có thể tới khu bình thường, khu cao đẳng và khu hạng nhất trừ phi điểm công huân tích lũy đủ, bằng không sẽ không thể tới ở."

Tô Vũ cười khổ, hắn không có tiền.

Không, nên nói là không có điểm công huân.

Trước đó toàn bộ điểm công huân đã xài hết rồi, điểm thu được trên đường thì còn chưa về tay.

"Lão sư, ta ở ký túc xá bình thường đi."

"Hả?" Nhân viên phụ trách ghi danh ngạc nhiên mà nhìn hắn, sau đó thẳng thắn khuyên: "Chàng trai, đừng tiếc dùng tiền, bằng không thì ngươi sẽ hối hận đó!"

Tô Vũ bất đắc dĩ đáp: "Ta không tiếc, nhưng ta không có điểm công huân..."

"Không sao, ta đã tra giúp ngươi trước rồi, sáng nay người vừa có thêm 42 điểm công huân, bằng không ta cũng chẳng đề cử ngươi tới khu hạng nhất!"

"..."

Tô Vũ dở khóc dở cười, không ngờ ngươi đã thấy được.

Trách không được vừa đến đã đề cử khu cao đẳng và khu hạng nhất cho mình!

Xem bộ dáng là bên quân đội đã phát điểm công huân xuống, hiệu suất này cũng không chậm.

Tô Vũ nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng không khẩn trương như trước nữa, suy nghĩ một chút bèn nói: "Vậy cho ta ở khu bình thường đi."

1 điểm công huân thì hắn vẫn bỏ ra được.

Còn về khu cao đẳng... thôi được rồi, quá đắt.

Chu Tuệ nói tám người một gian đã khiến Tô Vũ bỏ đi tâm tư tới ký túc xá chung, quá nhiều người thì hắn căn bản không có cách nào tu luyện tốt được, thôn phệ tinh huyết tu luyện cũng dễ dàng bị người phát hiện.

"Ta vẫn kiến nghị ngươi tới khu cao đẳng..." Nói là nói như vậy, nhưng vị nhân viên kia vẫn giúp hắn làm thủ tục, còn căn dặn thêm: "Xế chiều đi nhận sách vở cùng trang phục, cụ thể quá trình thế nào thì nơi các ngươi ngủ lại sẽ có sắp xếp."

"Tạ ơn lão sư."

Tô Vũ nói lời cảm ơn, trong tay hắn hiện tại đã có nhiều thêm một chiếc chìa khoá.

...

Trong đại sảnh, Chu Tuệ chờ Tô Vũ đến liền hỏi: "Ngươi ở Dưỡng Tính viên à?"

"Ừm."

"Thật khéo, ta cũng ở bên đó."

Chu Tuệ cười nói: "Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, ngươi và Lưu Khả đi cùng với ta đi, vừa vặn tiện đường."

Tô Vũ còn đang lo lắng tìm không thấy nơi ở, nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra, nói lời cảm tạ: "Làm phiền học tỷ."

"Đừng khách khí!"

Chu Tuệ không để ý tới những học viên còn đang xếp hàng nữa, những người này báo danh xong sẽ được sắp xếp ký túc xá, trước đó khi trên đường tới, Chu Tuệ đã nói vị trí ký túc xá cho họ rồi, nàng không cần bận tâm thêm.

Ở bên cạnh, Lưu Khả kéo hai cái rương lớn, cũng theo sau.

Vừa đi nàng vừa tò mò nhìn về phía Tô Vũ rồi hỏi: "Tô Vũ đồng học, vừa nãy… là người nhà ngươi gửi điểm công lao tới cho người sao?"

Nàng đã nghe thấy hôm nay Tô Vũ có thêm 42 điểm công huân.

Thật sự là rất có tiền!

Đương nhiên, thượng đẳng học viên như nàng kỳ thật cũng không quá thiếu điểm công huân, chỉ là nàng có chút hiếu kỳ, Tô Vũ không phải tới từ Nam Nguyên sao?

Nghe nói gia cảnh ở bên đó bình thường, ở đâu ra nhiều điểm công huân đến vậy?

Tô Vũ cười đáp: "Đúng, là cha ta cho."

"Thúc thúc thật là hào phóng!" Lưu Khả bày tỏ sự hâm mộ, "Lúc cha ta tới nói ta phải dựa vào bản thân nên chỉ chuyển cho ta 30 điểm công huân mà thôi."

"..."

Tô Vũ không phản bác được, đám gia hỏa này đều giàu có như vậy à?

Động một chút thì là mấy chục điểm công huân!

Bất quá cũng có thể hiểu được, con cái tới trường, sống trong học phủ sẽ tốn hao nhiều, trong nhà chẳng lẽ lại tận lực tiết kiệm?

Ví dụ như tiểu tử Trần Hạo kia, cậu ta cũng vụng trộm nói cho Tô Vũ biết, khi tới trường thì cha đã chuyển cho cậu ta 20 điểm công huân.

Vừa trò chuyện vừa đi, rất nhanh, họ đã tới một tòa cư xá theo kiến trúc cũ.

Ngoài cửa có quân hộ vệ canh gác, còn chưa tiến vào đã thấy từng cây từng cây đại thụ cao vút xông thẳng lên trời.

Chu Tuệ giới thiệu sơ lược: "Dưỡng Tính viên rất lớn, bất quá bây giờ chỉ cho phép học viên dưới 30 tuổi ở lại, bằng không căn bản ở không đủ đâu. Học viên mới thượng đẳng có khả năng vào ở, học viên cũ nhất định phải dưỡng tính mới được, đại bộ phận học viên tới giai đoạn dưỡng tính đều sẽ ở đây, có lẽ đã lên tới gần 5000 người."

"Bên này có tổng cộng 50 tòa nhà bình thường, đều là kiến trúc 6 tầng, một tầng 20 hộ, nếu ở kín toàn bộ thì có thể ở lại 6000 người, ngoài ra còn có khu cao đẳng, nhưng không cùng chỗ với chúng ta."

50 tòa nhà, đặt ở nơi nào cũng đều được xem là cư xá rất lớn.

Chu Tuệ cười bảo: "Các ngươi chắc sẽ ở trong tòa nhà số 3 và 4, tân sinh ở bên ấy, trước đó có một số học viên cũ trên 30 tuổi đã dọn đi rồi, học phủ để trống ra hai tòa nhà đại khái là chuẩn bị cho các ngươi."

Tô Vũ nhìn số hiệu trên chìa khóa chốc lát rồi gật đầu đáp: "Phòng 609 tòa nhà số 3."

"Vậy là Lưu Khả ở tòa nhà số 4, tòa 3 của nam sinh rồi, tòa số 4 sẽ là chỗ ở của nữ sinh."

Lưu Khả cũng nhìn thoáng qua chìa khoá, vội vàng nói: "Đúng vậy, ta ở phòng 303 tòa nhà số 4."

Chu Tuệ chỉ vào mấy khu nhà phía trước: "Chính là ở đằng kia, ta ở tòa nhà 28, các ngươi không có việc gì có thể tới tìm ta để trưng cầu ý kiến một chút, không hiểu gì cũng đều có thể tới hỏi ta."

Mang theo hai người đi đến phía trước, trên đường cũng có một ít học viên cũ đi ngang qua, bất quá mọi người tới lui vội vàng, không ai để ý tới bọn họ.