Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 203: Vì Sao Lại Cố Ý Chế Tạo Một Chút Trở Ngại?



"Vâng!" Tô Vũ gật đầu, nghiêm mặt đáp: "Ta đã nói mà, bái sư hẳn là học viên chúng ta tặng lễ cho lão sư, sao có thể để lão sư tặng cho chúng ta được! Khẳng định là Liễu lão sư nhớ lầm, ông ấy đưa cho ta một tờ giấy, bên trong có ghi một dãy số, nói là nếu ta đi tìm vị kia bái sư, khẳng định vị ấy sẽ cho ta rất nhiều lễ vật, ta cũng không tiện vạch trần Liễu lão sư..."

"Dãy số gì?" Bạch Phong thầm giật mình, Tô Vũ vò đầu, có chút xấu hổ ngượng ngùng, không dám nói thêm gì nữa.

"Đọc một lần cho ta nghe thử, không có việc gì đâu, ta và sư bá đều là người trong nhà, còn có thể hại ngươi à?"

Tô Vũ nhỏ giọng đọc một lần dãy số, Bạch Phong kinh hãi trong lòng!

Ta thao!

Sư bá, ngươi quá đáng rồi a!

Đây hình như là số liên lạc của Ngô Nguyệt Hoa!

Ngươi thế mà lại bảo Tô Vũ đi bái Ngô Nguyệt Hoa làm lão sư, chúng ta và bà ấy đâu phải chung một phe, mặc dù quan hệ vẫn tính là thân cận, nhưng Ngô Nguyệt Hoa là quan hệ riêng tư của ngài, chứ không phải quan hệ với phe phái của chúng ta!

Xong đời rồi!

Một Triệu Lập thì còn dễ nói, nhưng Ngô Nguyệt Hoa là Phó viện trưởng thần đan học viện đó!

Thần đan hệ cực kỳ có tiền a!

Tô Vũ vừa gọi tới số này, Ngô Nguyệt Hoa biết học sinh của Liễu Văn Ngạn muốn tới bái sư, chắc chắn sẽ không cự tuyệt bao giờ!

Cái gì mà《 Chiến Thần quyết 》bản tiến giai, cái gì mà trăm giọt tinh huyết Vạn Thạch, chừng ấy thì nhằm nhò gì.

Khó trách sư bá nói bái sư sẽ có nhiều lễ vật như thế, hắn nói không phải là ta mà ý là Ngô Nguyệt Hoa.

"Không ngờ... Sư bá lại muốn đưa tiểu tử này cho Ngô Nguyệt Hoa, cố ý nói như vậy với Tô Vũ, khiến cho hắn cảm nhận được ta quá nghèo, ta không bỏ ra nổi những vật này, đến lúc đó tiểu tử này gọi đi một cuộc, bên kia Ngô Nguyệt Hoa khẳng định sẽ đáp ứng, vừa so sánh ra... Tô Vũ còn có thể chịu làm học trò của ta sao?"

Bạch Phong lập tức cảm nhận được ác ý nồng đậm.

Ác ý đến từ sư bá!

Sư bá ngại nói rõ với Tô Vũ, nên mới quanh co lòng vòng mà nói cho Tô Vũ, mình không xứng làm lão sư của hắn.

Bạch Phong có chút miệng đắng lưỡi khô, ta thực sự hết tiền rồi.

Ta rất nghèo!

Những vật này, ta không bỏ ra nổi!

Sau một khắc, trong đầu anh thoáng hiện ra hình ảnh của một người, Lưu Hồng!

Lão Lưu, ngươi có tiền không?

Mấy ngàn điểm công lao đó, ngươi còn muốn diễn kịch chung với ta nữa không?

Tiểu tử Tô Vũ còn chưa phải là học sinh của ta mà đã có khẩu vị lớn đến đáng sợ, ta cũng khổ sở lắm thay!

Bạch Phong nghiêm túc đánh giá Tô Vũ một phen.

Đối với Tô Vũ, giờ phút này anh vẫn còn mang theo một chút hoài nghi, Liễu Văn Ngạn từng nói, Tô Vũ rất thông minh, từ nhỏ đã có tính bền dẻo, tính cách trầm ổn.

Trong lần gặp gỡ trước đó, hai người chỉ gặp mặt trong thời gian rất ngắn, Tô Vũ hoàn toàn là một tiểu tử hết sức vô tri... Nhưng khi ấy chỉ là hắn thiếu hụt về kiến thức.

Vô tri, không có nghĩa là vụng về ngu ngốc.

Đã như vậy, có khi nào Tô Vũ không biết đồ hắn nói ra có giá trị bao nhiêu không?

Hắn tới học phủ hai ngày, không biết tình huống bái sư của những người khác như thế nào sao?

Bạch Phong thầm suy nghĩ một chút rồi lại lần nữa nhìn về phía Tô Vũ, thấy hắn có chút co quắp, có chút bất an...

Anh nhịn không được mà bật cười, mở miệng nói: "Tô Vũ, bái sư thật sự không có nhiều lễ vật như thế, huống chi... ngươi cũng chưa tới Thiên Quân, muốn những món đồ kia cũng vô dụng, những vật này chờ ngươi đến được cảnh giới nhất định, kỳ thật cũng không là gì."

"Có nhiều thứ, giá trị hơn so với ngươi nói nhiều."

"Ngươi hiểu biết quá ít, đừng cảm thấy chỉ có chút đồ đó mới đáng tiền, thông thường trong một số thời khắc, dù cho một cơ hội không có ý nghĩa đều đáng tiền hơn những thứ đồ kia nhiều lắm."

Nói xong, Bạch Phong lại chân thành giảng giải: "Hiện tại ta liền cho ngươi một cơ hội, tiến vào công tác tại sở nghiên cứu mà lão sư của ta để lại! Cơ hội như vậy ngàn năm mới có một! Ngươi có thể hỏi thử những người khác khác tiến vào sở nghiên cứu này thì đại biểu cho cái gì?"

Bạch Phong trầm giọng nói tiếp: "Một chút đồ vật chất gì đó thì đúng là có giá trị, có thể cân nhắc! Nhưng tiến vào sở nghiên cứu, hết thảy những gì ngươi lấy được có khả năng đều không cách nào cân nhắc nổi, giá trị chắc chắn vượt qua sự tưởng tượng của ngươi!"

Tô Vũ cười ngây ngô đáp lại: "Bạch lão sư, ta mới chỉ là Khai Nguyên cảnh, ngài nói mấy thứ này thì ta không hiểu nhiều."

"Tiểu tử ngươi..." Bạch Phong bật cười, không thấy thỏ thì không thả chim ưng đúng không.

Anh nghiền ngẫm nhìn Tô Vũ một hồi, sau đó lại hỏi: "Sư bá thật sự bảo ngươi bái chủ nhân của dãy số kia làm lão sư sao?"

"Thật ạ, Bạch lão sư có thể hỏi Liễu lão sư." Tô Vũ gật đầu, dĩ nhiên Liễu Văn Ngạn chưa từng nói qua lời này.

Bất quá theo như những gì Tô Vũ hiểu thì nếu Bạch Phong thật sự đi hỏi, Liễu Văn Ngạn chắc chắn sẽ cho ra câu trả lời khẳng định.

Bạch Phong gãi gãi mái tóc rối bời rồi lại nhìn chung quanh một chút, suy nghĩ mấy giây mới nói: "Tô Vũ, vào môn hạ của ta, ngươi không tình nguyện sao?"

Tô Vũ lắc đầu, "Bạch lão sư là thầy giáo vỡ lòng về Thần văn của ta, sớm từ lâu trước khi tới học phủ ta đã có quyết định, có thể được Bạch lão sư nhận vào môn hạ là vinh dự của ta."

"Thế thì vì sao..." Bạch Phong dừng một chút, cười hỏi: "Vì sao lại cố ý chế tạo một chút trở ngại?"

Giờ phút này, anh mới kịp phản ứng lại.

Triệu Lập, Ngô Nguyệt Hoa gì chứ, đây đều là do Tô Vũ cố ý làm ra.

Nếu thật sự có lòng khác thì hắn đã dứt khoát đi tìm bọn họ từ lâu rồi.

Nhưng Tô Vũ không hề đi!

Chờ đến khi Bạch Phong tới, Tô Vũ mới nói ra lời này, mà trước lúc ấy, Tô Vũ đã ghi danh tại Thần văn học viện.

Nếu đã như vậy thì tức là Tô Vũ chưa gọi điện thoại, cũng không liên hệ gì thêm với Triệu Lập.

Tô Vũ vẫn như cũ duy trì nụ cười thật thà, lắc đầu đáp: "Ta không có ý định chế tạo trở ngại, lão sư hẳn phải biết, ta đến từ Nam Nguyên, tới từ một gia đình bình thường. Ta không có gia tộc để dựa vào, tự thân cũng không có thực lực cường đại... Tại giai đoạn khởi đầu ta cần càng nhiều sự ủng hộ hơn!"

"Ta sát hạch tới thượng đẳng, hẳn được tính là thiên tài, tại giai đoạn đầu nếu có người nguyện ý vì ta mà cung cấp càng nhiều sự ủng hộ, càng nhiều trợ giúp, đối với ta mà nói đây là chuyện đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi!"

"Con đường tu luyện không thể so bì những mặt khác." Tô Vũ nói khẽ: "Trên con đường này, cất bước đằng sau người ta, tụt lại một bước thì càng cần ta phải trả giá càng nhiều nỗ lực để đuổi theo, nhưng nếu tài nguyên theo không kịp, dù ta có bao nhiêu thiên phú thì qua mấy năm nữa ta cũng chỉ là đồ phế đi."

Tô Vũ nhìn về phía Bạch Phong, "Nếu ta đã tới Đại Hạ phủ, nếu đã thi đạt tối thượng đẳng, ta chỉ hy vọng đạt được đãi ngộ dành cho tối thượng đẳng! Ta không cảm thấy ta lợi hại hơn những vị yêu nghiệt khác, cũng không thể mạnh hơn những học viên tối thượng đẳng còn lại, nhưng ta cũng không thấy mình thua kém hơn bọn họ."

"Bọn hắn có thể lấy được đãi ngộ, ta hi vọng ta cũng có thể được như thế."

Tô Vũ chậm rãi tiếp tục: "Mà thực ra... Ta lại càng chú trọng những điều này hơn bọn họ! Bởi vì, ta không có điều kiện bằng họ, tất cả những thứ này chỉ có thể do tự bản thân ta kiếm ra."

Bạch Phong không lên tiếng, mà là như có điều suy nghĩ quan sát Tô Vũ.

Tô Vũ cũng không nói thêm gì, hắn cúi đầu không biết đang nghĩ cái gì.

Một lát sau, Bạch Phong mới lên tiếng: "Ngươi mong muốn đãi ngộ tốt hơn, điều kiện càng cao hơn... Ta rất nghèo, không có những thứ ấy."

Tô Vũ ngẩng đầu, "Vậy ta vẫn sẽ bái Bạch lão sư làm thầy, bất quá Thần văn học viện... ta sẽ phụ tu!"

Ánh mắt Bạch Phong biến ảo một thoáng, "Phụ tu ư?"