Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 221: Xếp Dưới Đệ Nhất Thì Đều Là Phế Vật!



Biệt thự của Lưu Hồng.

Lưu Hạ choáng váng há to miệng, vẻ mặt rung động.

Sắc mặt Lưu Hồng cũng ngưng trọng!

"Bạch Phong giỏi thật... vậy ra mấy năm này hắn chỉ chơi đùa với ta!"

Lưu Hồng thầm mắng, sau đó nhíu mày, hắn ta mạnh như vậy, làm sao lão tử địch nổi?

Lão tử còn không đến Đằng Không bát trọng, ở trong mắt mọi người, rõ ràng không có tư cách đấu với hắn ta mà!

"Ca... Vì sao hắn… hắn mạnh như vậy..."

Lưu Hạ vẫn khó mà tin nổi, một chiêu miểu sát Hồ Văn Thăng, làm sao có thể?

Lưu Hồng nghiêm giọng đáp: "Không sao, tập kích mà thôi, Hồ Văn Thăng không chuẩn bị kỹ càng, có chút coi thường. Sau một chiêu này Bạch Phong cũng là nỏ mạnh hết đà, đừng thấy hắn đi nhanh như vậy mà lầm, nếu còn không đi thì hắn sẽ mất mặt!"

Nói xong, Lưu Hồng hít sâu một hơi, đoạn bảo: "Cường giả giao thủ đừng nhìn bao nhiêu chiêu, thua thì thua, thắng thì thắng, Bạch Phong một chiêu không đắc thủ thì sẽ thua, nếu Hồ Văn Thăng biết hắn có thể dung hợp mười tám thần văn, sớm có chuẩn bị, thì người thua sẽ là Bạch Phong! Cho nên đừng cảm thấy Bạch Phong mạnh..."

...

Biệt thự Ngô gia.

Sắc mặt Ngô Kỳ vẫn vô cùng bình tĩnh, Ngô Lam và Lâm Thanh thì ngược lại, không thể bình tĩnh nổi.

Lâm Thanh ngơ ngác hỏi: "Sư phụ, không phải Bạch trợ giáo mới là Đằng Không thất trọng thôi sao?"

Ngô Kỳ bình thản đáp: "Đằng Không thất trọng cũng là Đằng Không hậu kỳ, khoảng cách với cửu trọng không lớn! Hồ Văn Thăng... Tầm thường mà thôi! Bạch Phong là thất trọng, y lại thật sự xem thường Bạch Phong, thật hài hước!"

Ngô Lam không cố kỵ, hỏi thẳng: "Tỷ, ngươi đánh thắng được Bạch Phong không?"

Ngô Kỳ liếc mắt lườm nàng, lộ ra nụ cười thản nhiên, "Bạch Phong dám tới tìm ta sao?"

"..."

Ngô Lam trừng mắt nhìn, ý gì vậy?

"Hắn chỉ dám bắt nạt Hồ Văn Thăng mà thôi, nếu hắn dám tới tìm ta... Hôm nay trở về cứ nằm nửa năm đã rồi nói!"

Tuy Ngô Kỳ có vẻ bình thản, nhưng lời nói lại cực kỳ ngông cuồng.

"Hồ Văn Thăng..." Ngô Kỳ lộ vẻ khinh thường rồi quay đầu rời đi, thanh âm nhàn nhạt truyền đến: "Đứng thứ hai Bảng Bách Cường ư? Nực cười! Hạ Ngọc Văn chiếm thứ nhất, ta và Bạch Phong căn bản không muốn đi tranh cái gọi là vị trí thứ hai... chỉ hận sao lại tiến vào trăm vị trí đầu!"

Xếp dưới đệ nhất thì đều là phế vật!

Nếu không thắng nổi Hạ Ngọc Văn thì còn gì hay để tranh giành!

...

Mọi người xung quanh nói gì, Tô Vũ đều không để ý.

Giờ khắc này hắn đang kịch liệt rung động, khiếp sợ, ngơ ngác, không dám tin vào mắt...

Rất rất nhiều cảm xúc tràn ngập trong đầu hắn!

Bạch Phong... là thiên tài?

Không, đây phải là yêu nghiệt.

Vượt cấp chiến, một đòn định thắng thua!

Thất trọng chiến cửu trọng, cuộc chiến không quá ba giây!

Thần văn dung hợp, mười tám thần văn hợp nhất, lực bộc phát mạnh mẽ đáng sợ, một kích phá vỡ tất cả phòng ngự và công kích của Hồ Văn Thăng, đây là đa thần văn dung hợp hệ ư?

Thật mạnh!

Giờ khắc này, Tô Vũ bỗng hiểu được nói lời của Bạch Phong ban nãy, thiên tài... Không tính là gì!

Hồ Văn Thăng vinh dự là trợ giáo thiên tài của học phủ, xếp thứ hai, kết quả thì sao?

Khó trách Bạch Phong vẫn luôn nói, thiên tài không tính là gì, anh không quan tâm.

Hôm nay rốt cuộc Tô Vũ đã hiểu!

Tô Vũ hít sâu một hơi, trong lòng vô cùng xúc động, trước đó hắn còn cảm thấy Bạch Phong lãnh đạm với mình, mà hiện tại trong đầu Tô Vũ chỉ có một ý niệm, đó là Bạch Phong có tư cách cuồng vọng!

Dù mình có thiên phú, nhưng thực lực quá yếu, có tư cách gì để được Bạch Phong coi trọng?

"Ta muốn trở nên mạnh hơn!"

Tô Vũ hít sâu một hơi, siết chặt nắm đấm, ta muốn trở nên mạnh hơn, giống như Bạch Phong hôm nay, một kích đánh bại một thiên tài, học phủ lớn như vậy, kể cả những Lăng Vân Sơn Hải kia, ai dám nói Bạch Phong không mạnh?

Quá tiêu sái!

Khiến cho người ta cực độ ngưỡng mộ mà hướng tới!

Nhưng... anh ta đã mạnh như vậy, thế thì bộ dáng một đi không trở lại, hơn nữa còn nói ra những lời bi quan kia trước khi đến đây là có ý gì?

Tô Vũ dở khóc dở cười! Thật sự không sao hiểu nổi lão sư của mình.

....

Bạch Phong mạnh mẽ ngoài dự liệu.

Một kích đánh bại trợ giáo thiên tài Hồ Văn Thăng, tin tức này nhanh chóng lưu truyền trong giai cấp cao tầng tại học phủ.

...

Sau khi Bạch Phong rời đi không lâu.

Khu vực Tu Tâm các.

Trong một tiểu viện nho nhỏ, phó phủ trưởng Chu Minh Nhân đột nhiên than nhẹ một tiếng, ánh mắt lộ vẻ hoài niệm, nói khẽ: "Văn Thăng không bằng Bạch Phong... đúng như dự liệu."

Trong tiểu viện, ngoại trừ Chu Minh Nhân ra thì còn một vị lão nhân khác.

Ông là học sinh của Chu Minh Nhân, học sinh rất nhiều năm trước, bây giờ cũng đã vào Tu Tâm các, mới đến Sơn Hải cảnh.

"Lão sư, Văn Thăng sư đệ..."

"Để y tự vượt qua chuyện này đi.” Chu Minh Nhân nói khẽ: "Tu tâm, nếu vượt qua không được chướng ngại nhỏ như vậy thì còn tu tâm thế nào? Năm đó đa thần văn nhất hệ luôn áp chế chúng ta, mặc dù không có nhiều tinh anh, nhưng mỗi người đều là cường giả, đây là chuyện bình thường."

Dứt lời, ánh mắt Chu Minh Nhân lạnh lùng hơn rất nhiều, "Ta biết, hệ bọn hắn đào tạo ra nhiều tinh anh! Nhưng không có nghĩa là có thể truyền thừa! Nếu không phải như thế, đa thần văn nhất hệ sẽ không xuống dốc!"

Lão giả quay đầu nhìn về phía học sinh của mình, sắc mặt kiên định nói: "Dễ phổ cập và có thể truyền thừa xuống mới là thích hợp nhất! Không phải ai ai cũng là Hồng Đàm hay Bạch Phong, có khả năng bồi dưỡng thiên tài, thế nhưng muốn biến học phủ thành sân sau của đa thần văn nhất hệ vốn là một chuyện sai lầm!"

Chu Minh Nhân thở dài, trầm giọng nói: "Ngọc Minh, ngươi theo ta nhiều năm như vậy, hẳn ngươi phải biết vì sao lão sư muốn tranh với bọn hắn! Ta không hy vọng bi kịch năm mươi năm trước tái diễn lần nữa! Đa thần văn nhất hệ có thể tồn tại, thế nhưng tuyệt đối không thể lớn mạnh!"

"Năm mươi năm trước, bao nhiêu thiên tài, bao nhiêu yêu nghiệt... Tất cả đều bị phế đi!"

Dường như Chu Minh Nhân đang thương tiếc, lão tức giận nói: "Liễu Văn Ngạn, Triệu Minh Nguyệt, Hạ Vân Kỳ, Hồ Bình... Thế hệ kia, đó là thế hệ hoàng kim! Quần anh hội tụ, thiên tài tụ tập, một đám người giai đoạn Dưỡng Tính có thể uẩn dưỡng bảy tám thần văn, Liễu Văn Ngạn còn uẩn dưỡng được những 20 thần văn, Dưỡng Tính chiến Đằng Không..."

"Kết quả, tất cả đều bị hủy!"

Chu Minh Nhân càng nói lại càng tức giận, "Khi đó hại bao nhiêu yêu nghiệt, bao nhiêu thiên tài? Bằng không, năm mươi năm sau, trong bọn họ sẽ sinh ra bao nhiêu Sơn Hải, thậm chí là trên Sơn Hải cảnh?"

Hồi lâu sau, Chu Minh Nhân mới khôi phục lại sự bình tĩnh, nhẹ hít sâu một hơi, "Cho nên, ta không có ý kiến với việc bọn hắn tồn tại! Thế nhưng, tuyệt đối không thể cho bọn hắn cơ hội lớn mạnh, bằng không lòng người sẽ lại dao động, bi kịch năm mươi năm trước tái diễn, cục diện Đại Hạ Văn Minh học phủ vất vả lắm mới thay đổi được sẽ rung chuyển lần nữa!"

Ngọc Minh gật đầu, đáp khẽ: "Lão sư, ta hiểu! Bọn hắn sẽ không có cơ hội lớn mạnh. Nhưng lão sư không đủ cứng rắn, nếu không... Năm đó không nên để Hồng Đàm tiếp tục ở lại học phủ..."

Chu Minh Nhân phất tay, không cho là đúng, "Đa thần văn nhất hệ vẫn có giá trị tồn tại, thế nhưng phải bị hạn chế, một giới thu một hai học viên, phát triển khiêm tốn, mà không phải gióng trống khua chiêng đòi phát triển rộng, đòi chủ đạo toàn bộ học phủ!"

Chu Minh Nhân bỗng nhiên hỏi lảng sang chuyện khác: "Ta nghe nói Bạch Phong nhận học viên?"

"Vâng, tên là Tô Vũ, người Nam Nguyên, xếp hạng tối thượng đẳng học viên, là học sinh của Liễu Văn Ngạn."

"Liễu Văn Ngạn vẫn chưa từ bỏ ý định!" Chu Minh Nhân thở dài, "Hắn vùi hơn nửa đời người ở Nam Nguyên, thật sự cho rằng có người có khả năng đưa đa thần văn nhất hệ lên đỉnh cao lần nữa ư? Ngay cả hắn cũng hoàn toàn bị hủy, không lâu trước vừa mới tiến giai Đằng Không, những năm qua chưa từng ra tay, mặc dù hắn được dung hợp thần văn, dù là 20 thần văn dung hợp một thể... nhưng hắn vẫn là thiên tài, có thể hạ gục Đằng Không cửu trọng, thậm chí vượt cấp mà chiến, chiến Lăng Vân... Thì tính sao?"

Chu Minh Nhân dùng ngón trỏ khẽ xoa bóp huyệt Thái Dương, "Nếu hắn đi theo đơn thuần thần văn nhất đạo thì đã sớm trở thành cường giả Sơn Hải cảnh, thậm chí là Sơn Hải đỉnh phong! Nếu may mắn thì còn đi tới cấp bậc trên Sơn Hải, ngươi nói xem, có đáng giá không?"