Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 224: Là Ai Chặt Đứt Tiền Đồ Của Ai?



Tô Vũ ngẩng đầu nhìn, lập tức thay đổi sắc mặt, trong lòng xuất hiện dòng suy nghĩ.

Người cản đường hắn là người trẻ tuổi.

Hắn từng gặp rồi!

Ban ngày vừa gặp đối phương, mặc dù có khả năng đối phương không để ý đến hắn.

Người trẻ tuổi kia thở ra, cuối cùng cũng đợi được Tô Vũ.

Thấy Tô Vũ dừng bước, người trẻ tuổi liền mở miệng: "Xin tự giới thiệu, ta là Trần Khải, học viên khóa trước, học sinh của Hồ Văn Thăng trợ giáo!"

"Hạnh ngộ, Tô Vũ!"

Trần Khải gật đầu, nói thẳng vào vấn đề: "Hôm nay Bạch Phong trợ giáo thắng lão sư của ta, cũng thắng được tinh huyết Phá Sơn Ngưu lão sư chuẩn bị cho ta Trúc Cơ."

Trần Khải trầm giọng nói: "Từ năm trước, ta đã bắt đầu chờ đợi cơ hội Trúc Cơ này! Trước khi đến Đằng Không, Thiên Quân là cơ hội duy nhất để đúc thân thể một lần nữa, trước khi đến Thiên Quân cửu trọng thì vẫn có cơ hội Trúc Cơ."

"Ta muốn vào Bách Cường bảng, cho nên năm nay ta sẽ tranh thủ tiến vào Vạn Thạch cảnh, nhưng nếu thân thể không đủ cường đại, ta sẽ không tranh nổi với những học viên trong Bách Cường bảng kia..."

"Tô Vũ, ngươi mới vừa vào học, cơ hội còn rất nhiều, cho dù đến Thiên Quân cửu trọng thì ngươi vẫn còn cơ hội chú thể, mà ta... Đã sắp không còn cơ hội!"

Trần Khải thành khẩn nói: "Lão sư của ngươi thắng được tinh huyết Phá Sơn Ngưu, bây giờ ta không có cách nào Trúc Cơ, Tô Vũ, chắc chắn những tinh huyết đó là dành cho ngươi, ta hi vọng... Ngươi có thể bán lại cho ta!"

"Ta biết gia cảnh nhà ngươi, ngươi thiếu điểm công huân, ta dùng điểm công huân để mua! Tinh huyết Phá Sơn Ngưu xem như tinh phẩm trong các loại tinh huyết Thiên Quân, thậm chí có thể so với tinh huyết Vạn Thạch, ta nguyện ý dùng giá 5 điểm công huân một giọt để mua lại tinh huyết Phá Sơn Ngưu, tổng cộng sẽ là 500 điểm công huân!"

Trần Khải lại nói: "Giai đoạn của ngươi bây giờ cần nhiều điểm công huân để đặt nền móng, chờ ngươi đến Thiên Quân rồi Thiên Quân cửu trọng cũng mất tối thiểu thời gian một năm, trong thời gian này, ta sẽ nghĩ biện pháp mua giúp ngươi tinh huyết bách cường chủng tộc, như vậy vừa không chậm trễ chuyện Trúc Cơ của ta, cũng sẽ không chậm trễ ngươi, như vậy sẽ có lợi cho cả hai."

Y nói hết sức thành khẩn, cũng nguyện ý dùng nhiều điểm công huân để mua.

Tô Vũ nghe đến 500 điểm công huân thì có chút rung động, nhưng hắn lập tức khổ sở đáp: "Sư huynh nói đùa ư, tinh huyết này là lão sư thắng được, ta không có chúng thì giao dịch với sư huynh như thế nào..."

"Không đâu, Bạch Phong trợ giáo sẽ sớm cho ngươi thôi!” Trần Khải vội vàng nói: "Ngươi đang ở Khai Nguyên cửu trọng, chắc chắn hắn sẽ chuẩn bị để ngươi đúc thân thể Trúc Cơ!"

Tô Vũ hơi nhăn mày, gượng cười đáp: "Sư huynh, hiện tại ta không thấy..."

"Không sao, đến khi ngươi lấy được rồi thì hãy bán cho ta!" Trần Khải thiết tha đề nghị: "Chúng ta có thể ký hợp đồng, ta dùng 500 điểm công huân để mua, chỉ cần ngươi lấy được thì hãy bán cho ta, 500 điểm công huân thật sự không ít chút nào!"

Tô Vũ miễn cưỡng cười cười, nói đùa à!

Đó còn là chưa tới tay, mà hắn có lấy được thật thì cũng không thể bán!

Chưa nói đến việc mình có cần hay không, dù không cần thì đây cũng không phải là đồ của mình.

Nếu Bạch Phong cho hắn thì nghĩa là anh ta hi vọng hắn có thể cường đại hơn, nếu hắn lại bán đi thì Bạch Phong sẽ nghĩ thế nào?

Như vậy sẽ khiến Bạch Phong cảm thấy ác cảm!

Vì mấy trăm điểm công huân mà khiến Bạch Phong chán ghét... Thậm chí đuổi mình đi, không thể vào phòng thí nghiệm nữa, biện pháp trừng phạt đó không chỉ rất nặng! Mà thanh danh của hắn cũng không dễ nghe!

Lão sư đưa tinh huyết cho ngươi dùng để Trúc Cơ mà ngươi lại bán đi, nếu truyền ra ngoài, Tô Vũ sẽ có kết cục tốt được sao?

Bạch Phong đuổi hắn đi rồi, chỉ sợ trong học phủ không còn ai khác nguyện ý nhận hắn nữa!

Chuyện này tương đương với dùng 500 điểm công huân mua tương lai của Tô Vũ hắn, tương lai của hắn chỉ đáng giá 500 điểm công huân thôi ư?

"Trần sư huynh, rất xin lỗi."

Tô Vũ cự tuyệt!

Trần Khải đổi sắc mặt, trầm giọng nói: "Tô Vũ, ngươi cự tuyệt thì chính là đoạn tiền đồ của ta, ta vốn có hi vọng trùng kích Bách Cường bảng trong hai năm, nếu không có tinh huyết, ta sẽ không còn hi vọng vào được bảng xếp hạng đó... Ngươi có biết đoạn tiền đồ người khác nghĩa là sao không?"

Tô Vũ nhíu mày, không giữ thái độ thân thiện nữa, hơi bất mãn nói: "Trần sư huynh nói quá lời rồi! Lão sư của ngươi thua mất tinh huyết, đó là có chơi có chịu, liên quan gì đến ta? Nếu ngươi thật sự muốn mua lại thì hãy đi tìm Bạch lão sư mà không phải tới tìm ta!"

"Ngươi chỉ là hạng người hiếp yếu sợ mạnh mà thôi, cảm thấy Bạch lão sư sẽ không bán cho nên mới tới tìm ta, nếu ta thiếu hiểu biết mà thật sự bán cho ngươi, vậy thì kẻ bị chặt đứt tiền đồ chính là ta!"

"Ngươi muốn cắt đứt tiền đồ của ta còn đòi ta đáp ứng, bằng không sẽ coi ta là kẻ thù... Nếu đã vậy, mối thù này chúng ta kết rồi!"

Sắc mặt Tô Vũ trở nên cực kỳ lạnh lẽo!

Nực cười!

Ta đoạn tiền đồ của ngươi ư?

Rõ ràng là ngươi tới đòi đoạn tiền đồ của ta!

Thật sự nghĩ Tô Vũ ta là kẻ ngớ ngẩn chắc?

500 điểm công huân tuy nhiều, có lẽ học viên bình thường sẽ vội vàng đáp ứng, nhưng hắn là Tô Vũ, hắn cũng có hùng tâm tráng chí, sao lại nguyện ý dừng bước chỉ vì 500 điểm công huân?

Tô Vũ đi vòng qua, sau lưng hắn, thanh âm âm u của Trần Khải truyền đến, "Có lẽ ngươi không sai, nhưng ta nói thật, ngươi vẫn còn cơ hội, mà ta... Qua giai đoạn này sẽ không có cơ hội nữa! Tô Vũ, ngươi thật sự không thể thành toàn cho ta hay sao? Ta nguyện ý trả thêm 500 điểm công huân..."

"Sư huynh nên tự nghĩ biện pháp mua tinh huyết khác đi, có lẽ 1000 điểm công huân đã đủ..."

"Vậy cũng phải cần thời gian!" Trần Khải tức giận quát: "Bình thường một lần thu thập chỉ được mấy giọt, nếu muốn trăm giọt thì cần tối thiểu là nửa năm, thậm chí một năm mới thu thập đủ, cho nên ngươi còn thời gian, ngươi dùng điểm công huân đi thu thập cũng không muộn, mà ta... Ta không có thời gian!"

"Sư huynh có thể đến chợ đen tìm mà!"

Tô Vũ không để ý, ngươi không có thời gian chẳng lẽ ta có chắc?

Ta còn muốn tiến vào Bách Cường bảng trong vòng một năm đây!

Hắn không để ý đến Trần Khải nữa, Tô Vũ cất bước rời đi.

Phía sau lưng, Trần Khải nắm chặt nắm đấm, trong mắt tràn đầy tức giận.

Ta thành tâm tới mua, thậm chí nguyện ý trả ngàn điểm công huân, cái giá này đã vượt quá giá trị tinh huyết, thế mà ngươi vẫn muốn đoạn tiền đồ của ta sao?

...

"Hình như mình đắc tội người kia rồi..."

Tô Vũ vừa đi vừa nghĩ.

Lần này hắn chắc chắn đắc tội với Trần Khải.

Trần Khải nói Tô Vũ chặt đứt tiền đồ của y là không chính xác, có lẽ nên nói là... Hồ Văn Thăng chặt đứt tiền đồ của đối phương?

Hồ Văn Thăng quá tự tin!

Đương nhiên tinh huyết là do Hồ Văn Thăng thu thập, Tô Vũ suy đoán, hẳn là Hồ Văn Thăng đã dùng điểm công huân của chính mình, cho nên không tính là Hồ Văn Thăng có ác ý với y.

Chỉ có thể nói rằng, nhiều khi tu luyện cũng phải xem vận khí.

Trần Khải muốn mua lại, nếu là Tô Vũ thì có lẽ hắn cũng sẽ có ý tưởng này, nhưng không mua được thì giận chó đánh mèo, Tô Vũ cảm thấy không nên làm thế.

"Nếu là ta..." Tô Vũ suy nghĩ, bỗng nhiên nói: "Nếu là ta thì sẽ nhẫn nhịn, sau đó làm chết Bạch Phong mới đúng!"

Nói tới nói lui, đáng lẽ nên tìm Bạch Phong mới đúng.

Nếu lão Bạch không đi khiêu chiến Hồ Văn Thăng, vậy sẽ không có chuyện này xảy ra, mà Hồ Văn Thăng mất mặt, y lại mất đi tinh huyết dùng để Trúc Cơ, y không tìm Bạch Phong thì tìm ai?

"Hiếp yếu sợ mạnh!"

"Nhân chi thường tình!"

Tô Vũ cũng không khinh bỉ khi đối phương không đấu lại Bạch Phong thì tìm quả hồng mềm là mình mà bóp.

Nếu đã biết không phải là đối thủ mà còn đòi trả thù Bạch Phong, thì chắc cái tên Trần Khải kia đã tu luyện nhiều đến mức ngu đần luôn rồi.

"Chuyện này không phải việc lớn, con đường tu luyện vốn đã đắc tội với người khác!"

Tô Vũ quen rồi.

Từ khi còn ở Nam Nguyên học phủ, Liễu Văn Ngạn coi trọng hắn, trong học phủ có không ít học viên không vừa lòng, ghen ghét hay hâm mộ đều có.

Nhưng hắn vẫn nhớ, Chu Trùng phát ngôn bừa bãi bị hắn xui Trần Hạo đánh mấy lần.

Tô Vũ không phải người đại khí đại lượng, nếu người khác ghen ghét hắn, hắn sẽ không cắn răng ra vẻ thuần khiết rồi không đến chỗ Liễu Văn Ngạn nữa, mà là ngược lại, những năm qua, hắn cực kỳ cung kính Liễu Văn Ngạn, cũng có đôi khi dựa vào ông để âm thầm vả mặt những kẻ ghét bỏ mình.