Tô Long tựa người ở trên tường thành, ngây ngốc toe toét cười.
Bên cạnh, vị Bách phu trưởng họ Lưu thấy thế thì nhịn không được mắng: "Lại cười ngây ngô, Tô Long, gần nhất có phải đầu óc ngươi xảy ra vấn đề không?"
Tô Long mặc kệ hắn, bất quá suy nghĩ một chút, rất nhanh liền đắc ý khoe khoang: "Ngươi thì biết cái gì! Ta nhẫn nhịn mấy ngày, nguyên bản không muốn nói, hôm nay ngươi đã hỏi thì ta đành phải nói một chút! Nghe cho kỹ, con trai của ta, Tô Vũ là trạng nguyên Văn Võ của Nam Nguyên!"
"Nhớ kỹ, nghe cho kỹ, là trạng nguyên Văn Võ! Xếp thứ nhất trong kỳ sát hạch Văn Minh học phủ lẫn Chiến Tranh học phủ, mười mấy vị đại gia của các học phủ đều muốn tranh đoạt con trai của ta, ha ha ha!"
Tô Long trước đó vẫn cố kìm nén, nhẫn nhịn, hiện tại cuối cùng cũng hết nhịn nổi!
Tiếng cười vang vọng đó, trên trăm quân sĩ chung quanh đều có thể nghe được.
Nơi xa xa, thiên phu trưởng đang đi tuần tra cũng nhịn không được bật cười lắc đầu, cái tên này... Đủ a!
Ngày ngày treo tên nhi tử ở bên miệng, Nam Nguyên trạng nguyên... Ai biết thật hay giả!
"Lão Tô, nhỏ giọng một chút, mặc dù không phải đang chiến đấu nhưng cũng khiêm tốn một chút cho ta!"
Thiên phu trưởng quát to một tiếng, Tô Long vội vàng cười nói: "Được được được, ta nhỏ giọng vậy! Thiên phu trưởng, con trai của ta là trạng nguyên Văn Võ a, ngươi đã nghe chưa? Qua mấy ngày nữa được nghỉ ngơi, ta sẽ mời các ngươi ăn cơm... Lão Lưu thì coi như xong, ta không mời hắn, lãng phí!"
"..."
Vị Bách phu trưởng họ Lưu kia thật sự câm nín, hồi lâu sau mới bắt bẻ y: "Tô Long, đừng khoác lác, con của ngươi có thể thi đậu Trạng Nguyên?"
"Thật mà!" Tô Long gấp gáp khẳng định, thậm chí còn có chút nổi nóng nói: "Thật sự chính là Trạng Nguyên! Lão tử sớm biết các ngươi sẽ không tin, cho nên mới không muốn nói, nhưng đây là tin tức mà Long Võ vệ bên kia truyền qua, hiển nhiên không phải giả! Chẳng những là Trạng Nguyên, con trai của ta vừa vào Văn Minh học phủ, không, còn chưa đi thi thì đã có Văn Minh sư sớm thu nó làm học sinh!"
"Thật à?"
Mọi người nghe vậy liền dậy lên hứng thú!
Vị Bách phu trưởng họ Lưu kia không dám tin, vội vàng hỏi lại: "Con ngươi được Văn Minh sư thu làm đồ đệ rồi?"
"Dĩ nhiên là thật!" Tô Long kiêu ngạo hất cằm: "Vị Văn minh sư đó tên là Bạch Phong, nghe nói cậu ta rất lợi hại..."
Y vừa nói xong, trước mắt bỗng nhiên nhiều thêm một bóng người!
Một cỗ ý chí lực lượng trong nháy mắt bùng nổ ra khắp tứ phía, nhưng rất nhanh đối phương lại thu toàn bộ về.
Sau một khắc, một vị lão nhân xuất hiện ngay trước mặt Tô Long, nghi ngờ hỏi: "Ngươi vừa mới nói là người nào?"
Tô Long kinh hãi!
Cường giả!
"Địch..."
"Đừng hô!" Lão nhân tức giận nói: "Bọn hắn biết ta tới, không phải là địch nhân!"
Đám người Tô Long dồn dập hướng nhìn ra xung quanh, quả nhiên, cách đó không xa thiên phu trưởng nhìn thoáng qua, thấy lão giả khoát tay thì liền cung kính khom người lui xuống.
Tô Long nhẹ nhàng thở hắn ra, còn tốt, hù chết ta!
"Đại nhân..."
"Bớt nói nhảm, ngươi vừa mới nói người nào thu đồ đệ rồi?"
"À?" Tô Long sửng sốt một chút, rất nhanh liền đáp: "Bạch Phong, đại nhân... Ngài nhận biết sao?"
"Dĩ nhiên!" Lão giả cắn răng nói: "Hắn có hóa thành tro ta cũng biết! Phế vật này, còn dám thu đồ đệ? Không ngờ hắn lại dám thu đồ đệ!"
Lão nhân dường như đang cực kỳ tức giận!
Hỗn đản này, rốt cuộc là tình huống như thế nào?
Lão sư ngươi vừa đi, ngươi thế mà liền thu đồ đệ, ngươi đã từng hỏi qua ý kiến của ta chưa?
Ai cho ngươi cái quyền dám thu đồ đệ vào nhất hệ của chúng ta?
Ngươi đã thẩm tra, đã khảo hạch tên đó hay chưa?
Ngươi chờ ta vừa đi liền thu đồ đệ, ngươi có ý gì?
Nghe thấy lão nhân lớn tiếng mắng Bạch Phong, Tô Long rất muốn mở miệng bênh hắn, hơn nữa còn phải lấy lại danh dự cho vị lão sư kia của nhi tử nhà mình, thế nhưng xem xét lão nhân trước mắt đây chính là đại nhân vật, được rồi, y sợ, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, vả lại chính y còn chưa từng trông thấy mặt mũi Bạch Phong tròn méo thế nào.
"Ngươi nói con của ngươi là Trạng Nguyên của Nam Nguyên?"
"Đúng vậy!"
"Ngươi biết Liễu Văn Ngạn sao?"
"Ta biết, là chấp giáo lão sư của con trai ta..."
"Thì ra là thế!"
Lão nhân nghe vậy thì thở hắt ra, không tức giận như mới rồi nữa, xem ra vấn đề không lớn, có thể là sư huynh đề cử tới, nhưng từ khi nào mà sư huynh lại muốn đề cử học viên vào đa thần văn hệ rồi?
Lão nhân liếc qua Tô Long, tuổi tác không nhỏ, thế mà chỉ mới vừa vào Vạn Thạch không lâu!
Trong mắt ông, đối phương chính là phế vật... Cái tên này có thể sinh ra nhi tử là thiên tài ư?
Có chút không dám tin!
Được rồi, làm người thì không thể chỉ xem bề ngoài, biết đâu nhà người ta lại có đột biến?
"Bên này ta còn có việc, không thể ở lại đây lâu, con của ngươi vào môn hạ của Bạch Phong thì coi như cũng có chút quan hệ với ta..."
Dứt lời, lão nhân bèn sờ tay vào túi áo trong, sờ soạng một hồi, tiện tay ném ra một bình tinh huyết, đoạn nói: "Đã gặp thì chính là duyên, về sau sẽ còn cơ hội gặp lại!"
Vứt xuống mấy lời ấy xong, thân ảnh lão nhân chợt lóe lên, sau một khắc liền biến mất không thấy tung tích đâu nữa.
...
Một lát sau.
Lão nhân xuất hiện ở trên rìa một ngọn núi, tức giận lảm nhảm: "Đã không tìm được đồ chơi mà ta mong muốn, lại không dưng lỗ mất một bình tinh huyết, tên phế vật Bạch Phong kia, đợi đó, lão tử về sẽ thu thập ngươi!"
Dứt lời, thân ảnh lão nhân lại lóe sáng lần nữa, trong nháy mắt đã tan biến ngay tại chỗ.
Một khắc sau, lại có mấy bóng người xuất hiện ngay tại chỗ vừa rồi.
Vài vị trung niên thân mang phục sức Văn Minh sư chạy đến, có người nghi ngờ hỏi: "Hồng đại sư làm sao lại tới bên này?"
"Không rõ, nghe nói là ông ấy đuổi theo mấy chủng tộc mới xuất hiện, kỳ lạ quá, chúng ta ở đây cũng chưa từng thấy qua, chẳng biết Hồng sư ở đâu nghe nói?"
"Ai biết được!"
Nói xong, có người cười bảo: "Tên Vạn Thạch ban nãy... Con của y thật sự đã vào nhất hệ của Hồng đại sư?"
"Đại khái là vậy, bằng không thì Hồng lão sư cũng không tùy tiện cho y chỗ tốt, đúng là có chút ý tứ, tên Bạch Phong đó thế mà lại thu đồ đệ, không biết học phủ bên kia có trò hay để xem hay không..."
"Đừng suy nghĩ, trong thời gian ngắn chúng ta cũng không thể quay về! Khỏi phải quản bọn họ, bọn họ đấu là chuyện của mấy người đó, chúng ta ở đây làm việc của chúng ta, đã lên Chư Thiên chiến trường thì còn quản mấy cái phe phái kia làm gì, đến đây đều là nhất hệ, đấu một trận cũng tốt, lại không đấu một trận, đều thành rác rưởi!"
Vài vị Văn Minh sư trò chuyện phiếm một hồi, một lát sau, lần lượt cả đám đều rời khỏi.
...
Bên tường thành.
Tô Long một mặt ngốc trệ, đây là tình huống gì vậy, sao lại tặng đồ cho ta?
Vị Bách phu trưởng họ Lưu kia cũng ngốc trệ theo, lão dè dặt hỏi: "Con của ngươi thật sự là Trạng Nguyên?"
"Nói nhảm!" Tô Long gãi đầu một cái, rất nhanh đã tươi tỉnh trở lại: "Lão đầu ban nãy... Khụ khụ, vị đại nhân ban nãy nhận biết lão sư của con trai ta sao? Xem ra là có quan hệ không tồi? Ông ta lợi hại như vậy, thế thì lão sư của Tô Vũ khẳng định cũng rất lợi hại!"
Dứt lời Tô Long lại nhe răng trợn mắt cười nói: "Nhìn một chút, nhìn một chút đi! Ta đã nói ta không có khoác lác mà, các ngươi còn không tin, hiện tại đã có người vừa chứng minh cho ta rồi đó thôi! Họ Lưu, con gái của ngươi chính mình giữ đi, con trai của ta mới không thèm, ở Văn Minh học phủ không chừng đang có rất nhiều nữ sinh truy Tô Vũ đấy!"
Vị Bách phu trưởng họ Lưu lần này thật sự có chút động dung, nhưng vẫn ráng chống đỡ khẽ phản bác: "Có gì đặc biệt hơn người đâu, cũng không phải lão sư mạnh thì con của ngươi liền mạnh, chờ khi nào con ngươi chính thức trở thành Văn Minh sư hẵng đến nói những lời này!"
Mà ở đằng xa, tuy thiên phu trưởng không tới gần nhưng vẫn có thể nghe được rõ ràng rành mạch cuộc đối thoại của hai người.
Giờ phút này, ông cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Không nghĩ tới a!
Tô Long cái tên kia bình thường còn tưởng rằng y chỉ toàn khoác lác, không nghĩ tới con của y lại thật sự thi đậu vào Văn Minh học phủ, hơn nữa còn bái Văn Minh sư làm sư phụ.
Mấy người xung quanh không rõ, nhưng ông thì biết, Văn Minh sư thu đồ đệ đều hết sức nghiêm cẩn!
Xem ra tiểu tử Tô Vũ đó thật đúng là một thiên tài.
Vị Văn Minh sư mới nãy xuất hiện, tuy rằng ông không biết danh tính của đối phương, bất quá vài vị Văn Minh sư khác trong quân đều cảnh giác đến cực hạn, thế mà trong chớp mắt nhìn thấy người nọ lại khôi phục như thường, hiển nhiên là nhận biết đối phương, rất có thể đó chính là đại nhân vật.
"Tô Long cái tên kia... Xem ra còn nhận biết không ít đại nhân vật!"
Thiên phu trưởng dở khóc dở cười. Tô Long dù sao cũng cao tuổi rồi, thế nhưng cứ nhất định phải chạy tới đây tòng quân, thôi vậy, về sau trong phạm vi giới hạn của ông, vẫn nên chiếu cố y hơn một chút mới được.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trong lòng thiên phu trưởng vẫn thật lòng có chút bội phục.
Khi vừa tới đây, Tô Long chỉ là Thiên Quân cửu trọng, vả lại cũng sắp tròn năm mươi tuổi, đã qua nhiều năm như thế mà y vẫn còn không bỏ xuống được những chiến hữu cũ... Có đôi khi ngẫm lại, trong lòng cũng cảm giác kính trọng.