Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 252: Ngươi Dám Dùng Lưu Hồng Để Uy Hiếp Ta?



Bạch Phong thở dài: "Học phủ của chúng ta cũng không phải là học phủ duy nhất trên toàn bộ Đại Hạ phủ, còn có Cửu Thiên học phủ cũng như các Văn Minh học phủ khác, vả lại trong quân cũng có Văn Minh sư, ngươi nói, cuối cùng phân đến chúng ta bên này có thể có nhiều nổi sao?"

Qua nhiều năm như thế, có thể nhận được 10 chuôi địa giai văn binh cũng đã là không tệ rồi.

Bạch Phong lại nói tiếp: "Vả lại thứ như văn binh chính là sản phẩm đặc thù, nó không phải chế thức, cũng chẳng thể truyền thừa..."

“Vì sao lại như vậy?” Tô Vũ hiếu kỳ hỏi.

Bạch Phong không khỏi thở dài, đưa tay xoa xoa thái dương, giải thích cho Tô Vũ hiểu: "Ngươi suy nghĩ một chút đi, thần văn của mọi người đều không giống nhau, làm sao có thể truyền thừa? Cho nên kỳ thật ở Tàng Bảo các vẫn còn bảo quản một ít địa giai văn binh, đó đều là binh khí của các cường giả trước đây từng dùng, hiện tại bọn họ mất rồi thì sẽ đưa về cho Tàng Bảo các phụ trách, tuy nghe thì có vẻ đáng tiếc, nhưng mấu chốt là người khác không có cách nào sử dụng!"

"Nếu phải dùng vũ khí của người khác thì địa giai còn không thuận tay bằng dùng huyền giai!"

Tô Vũ gật đầu, giờ khắc này, cuối cùng hắn cũng hiểu rõ địa giai văn binh trân quý cỡ nào.

Toàn bộ Văn Minh học phủ cũng không tới 10 vị Các lão mới có thứ này.

"Lão sư, sư tổ có không?" Tô Vũ tò mò hỏi.

"Có!" Bạch Phong gật đầu, đắc ý cười nói: "Đó là dĩ nhiên, nói thế nào thì sư tổ ngươi cũng là cường giả sơn hải bát trọng đỉnh cấp, làm sao có thể không được phân cho? Thứ này bình thường đều nằm trong tay các cường giả sơn hải cao trọng, còn các lão nhân ở tầng dưới, nghĩ cũng đừng nghĩ, có tiền cũng mua không được!"

Nói tới đây, Bạch Phong lại quay trở về vấn đề ban đầu.

"Ngươi ném văn binh phôi của ngươi vào tinh huyết trì để uẩn dưỡng đi, nó mới chỉ là Hoàng giai, sẽ không tiêu hao quá nhiều tinh huyết..." Bạch Phong nói xong, rất nhanh bỗng nghĩ tới một chuyện, anh lại dặn dò Tô Vũ: "Nếu như ngươi thật sự có hứng thú với ngành nghề đúc binh, vậy thì chờ ngươi đến Đằng Không lại nói, giai đoạn này ta không khuyến khích ngươi phân tâm đi học đúc binh, quá chậm trễ thời gian, đằng sau còn đang chờ ngươi tới dưỡng tính kia kìa, rất nhiều việc ngươi còn phải làm!"

Tô Vũ nghe thế liền gật đầu, hắn hiểu rõ ý tứ của Bạch Phong.

Thật sự hắn còn rất nhiều việc phải làm.

Bất giác hắn lại nhìn tới Bạch Phong, so với hắn, anh ta còn bận rộn nhiều việc hơn, hiện tại cũng sắp phát điên mất rồi, cả ngày cả đêm cứ một mực nhốt mình ở chỗ này không ra khỏi cửa, trách không được mọi người đều nói tới học phủ rồi thì rất khó gặp được nghiên cứu viên, chỉ là trợ lý nghiên cứu viên mà đã bận phát điên như thế, có thể gặp được nghiên cứu viên mới là lạ.

...

Bạch Phong nói mấy lời này xong liền tạm biệt Tô Vũ, tiếp tục trường kỳ chiến đấu với căn phòng thí nghiệm bên trong.

Mà Tô Vũ còn phải đi học, cũng không có thời gian hỏi nhiều, hắn ném thanh văn binh phôi ấy vào tinh huyết trì rồi mau chóng rời đi.

...

Lên lớp, tu luyện, còn phải bớt chút thời gian ra chạy qua bên Đúc Binh học viện để dự thính chương trình học cơ sở.

Lịch trình của Tô Vũ kín mít!

Thiên tài không phải tự nhiên mà có, đều là do bọn họ nỗ lực đánh đổi càng nhiều hơn so với người bình thường.

Giờ khắc này, Tô Vũ đã sâu sắc hiểu rõ một đạo lý.

Ở Văn Minh học phủ này, cơ hồ khó mà nhìn thấy những vị yêu nghiệt kia, ngay cả tối thượng đẳng học viên cũng vậy, chân chính có thời gian rảnh rỗi đi dạo lòng vòng tại học phủ thì đều là những học viên gà mờ, nói thẳng ra là sống chỉ tổ uổng phí thời gian.

Mấy ngày kế tiếp, Tô Vũ hoàn toàn không thấy bóng dáng Ngô Lam, không thấy Hạ Thiền, cũng không thấy mấy kẻ có duyên gặp mặt hồi mới nhập học như Hồ Tông Kỳ hay Lưu Khả.

Mới vừa vào học, tất cả các học viên thiên tài đều cực kỳ bận rộn nhiều việc!

Bận tới choáng váng đầu óc!

Ngay trong lúc Tô Vũ đang bận rộn học hành và tu luyện.

Thì ở bên phía khu nhà hạng nhất bên kia.

Lâm Diệu mất kiên nhẫn, đứng dậy đi ra mở cửa, tức giận quát: "Ai vậy? Không thấy ta đã treo tấm biển ‘đang tu luyện, chớ quấy rầy’ sao?"

Gã đã vài ngày không ra khỏi cửa!

Gã đang rất cố gắng khai khiếu, chờ đợi cơ hội tiến cấp Thiên Quân, làm gì có thời gian rảnh rỗi ra ngoài.

Cửa mở ra, Trần Khải mặt âm trầm xuất hiện ở trước mặt Lâm Diệu.

"Lâm sư đệ, tu luyện hết sức dụng công a, ta đã tới mấy lần rồi mà vẫn không gặp được ngươi."

"Là Trần sư huynh à, có việc gì không?"

Lâm Diệu hơi mất kiên nhẫn, quấy rầy người khác tu luyện là việc làm cực kỳ thiếu đạo đức, ngươi có biết không?

Thế nhưng tuy rằng rất khó chịu, nhưng dù sao cũng là người cùng một hệ, vả lại sư phụ của đối phương là Hồ Văn Thăng, dù cho Hồ Văn Thăng đã bị Bạch Phong đánh bại nhưng vẫn không phải là người mà Lâm Diệu có thể tùy tiện đắc tội.

Lâm Diệu miễn cưỡng gượng cười, mang theo mấy phần khách khí, lặp lại câu hỏi: "Sư huynh tìm ta có việc?"

"Đúng vậy!" Trần Khải nghiêm mặt, mở miệng nói: "Lâm sư đệ, chủ nhân của trăm giọt Phá Sơn Ngưu tinh huyết kia, ta nghĩ hẳn ngươi biết là của ai, vốn dĩ là thứ mà sư phụ chuẩn bị cho ta để..."

Lâm Diệu trong nháy mắt liền biết đối phương muốn nói cái gì!

Gã khẽ nhíu mày, cắt ngang lời Trần Khải: "Sư huynh, ngươi cũng nói là vốn dĩ, hiện tại thì đã không còn là của ngươi, bây giờ nó thuộc về Tô Vũ!"

"Ta biết, cho nên ta mới đang cùng Tô Vũ hiệp thương, chuẩn bị mua lại." Trần Khải có chút tức giận nói: "Sư đệ, ngươi làm như vậy là cực kỳ không thỏa đáng! Ngươi bức bách Tô Vũ cùng ngươi giao thủ, này là công bằng sao? Ngươi đã tiến vào giai đoạn dưỡng tính, nhưng hắn thì không phải, ngươi cùng hắn đối chiến thì không phải là luận võ, mà là ỷ mạnh hiếp yếu."

"Ta bức bách hắn?"

Lâm Diệu sửng sốt hỏi lại, là Tô Vũ chính mình đáp ứng mà, không, không đúng, là hắn chủ động đề nghị quyết đấu với ta mà, sao qua miệng ngươi lại thành ta bức bách Tô Vũ rồi?

Thế nhưng Lâm Diệu cũng không quá để ý, chỉ cho là Trần Khải nói năng vớ vẩn, gã bất mãn đáp: "Sư huynh, nếu Tô Vũ đủ thực lực tiến vào ba vị trí đầu khi sát hạch và chủ động khiêu chiến ta, thì đó cũng là làm theo quy tắc cho phép, cái này không có quan hệ với ta, có công bình hay không, đó là do chính hắn lựa chọn."

"Nực cười, nếu ngươi không bức bách Tô Vũ, hắn sẽ khiêu chiến ngươi chắc?" Trần Khải cả giận nói: "Lâm sư đệ, đoạt món đồ sở ái của người khác là chuyện chẳng hay ho gì đâu, vả lại ngươi còn chưa tới Thiên Quân cảnh, thời gian để Trúc Cơ còn dài, hà cớ gì cứ phải tranh đoạt cùng sư huynh?"

Bản tính Lâm Diệu có chút kiệt ngạo, nghe thế liền lạnh lùng đáp: "Sư huynh, lời này của ngươi quả thật là không có đạo lý! Nếu đã không phải là đồ vật của ngươi, việc ta và Tô Vũ trao đổi như thế là chuyện của ta và hắn, liên can gì tới ngươi?"

"Ngươi..." Trần Khải tái mặt.

"Sư huynh, ta cũng không phải là Tô Vũ!" Thanh âm của Lâm Diệu cực kỳ lạnh lùng, "Vả lại Hồ lão sư hiện đang bế quan, sư huynh vẫn là nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn, lão sư của ta vẫn đang ở đây, ngài ấy không có bế quan đâu!"

"Ngươi!"

Trần Khải giận dữ!

Ngươi dám mang Lưu Hồng ra uy hiếp ta?

"Tốt, rất tốt!"

Trần Khải giận đến khó kiềm chế, mấy ngày nay y càng nghĩ càng khó chịu, Tô Vũ cự tuyệt y coi như xong, y còn chuẩn bị thông qua thủ đoạn khác, bảo Tô Vũ lưu tinh huyết lại đó một đoạn thời gian.

Nào biết được, người ngay trong nhất hệ phe mình lại nhanh chân chạy tới, ý muốn nẫng tay trên của y.

Trần Khải liếc mắt nhìn đối phương, thấy không thuyết phục được Lâm Diệu bèn âm u quay đầu rời đi!

Lâm Diệu, ngươi hãy đợi đấy!

...

Lâm Diệu nhìn Trần Khải rời đi, đầy mặt khinh thường, ta tự dựa vào bản thân để lấy được tinh huyết, dựa vào cái gì phải nhường cho ngươi?

Ngươi cho rằng ta sẽ sợ ngươi?

Nằm mơ đi!

Lâm Diệu đóng cửa, không thèm để ý tới gã, tiếp tục quay lại tu luyện.

...

Trần Khải vừa đi vừa nổi giận.

Gã chắc chắn Tô Vũ sẽ thất bại trước một Lâm Diệu đã bước vào giai đoạn dưỡng tính từ trước khi nhập học.

Cho nên số lượng tinh huyết kia coi như đã định chủ nhân mới.

Nếu thật sự thuộc về Lâm Diệu thì y khó mà đoạt lại được, nói thế nào cũng là người cùng một hệ, thủ đoạn dùng để đối phó với Tô Vũ hiển nhiên không thể áp lên người Lâm Diệu!

"Ta nhất định phải đoạt về tay trước khi Lâm Diệu quyết đấu với Tô Vũ!"

"Khiêu chiến sao?"

"Ta cũng là học viên lớp cao cấp, nếu Tô Vũ đủ thực lực để xếp hạng ba vị trí đầu trong kỳ khảo hạch sắp tới, hắn có thể khiêu chiến Lâm Diệu, vì sao lại không thể khiêu chiến ta?"

Quy củ của học phủ thì đương nhiên vẫn phải có.

Nhưng nếu biết cách thì chẳng phải không thể lách luật hoặc lợi dụng sơ hở trong đó.

Lớp cao cấp không phải chỉ có một!

Theo lý thuyết, Tô Vũ chỉ có thể khiêu chiến học viên ban cao cấp, nhưng quy tắc của học phủ cũng không giới hạn ban cao cấp nào.

"Nếu Tô Vũ khiêu chiến ta, thì ta mới có cơ hội danh chính ngôn thuận lấy số tinh huyết đó về."

"Nghe nói hắn đã đặt cược phần thưởng khiêu chiến với Lâm Diệu, nếu Lâm Diệu thua thì phải đưa cho Tô Vũ 300 điểm công huân. Mặc dù là Lâm Diệu bức ép Tô Vũ, nhưng nếu tiểu tử kia không động tâm thì cũng chẳng ai có thể ép hắn đáp ứng!"

"Nói như vậy, kỳ thật là tự Tô Vũ cũng đáp ứng, bằng không thì cũng không có chuyện khiêu chiến này xảy ra."

"Điểm công huân!"

Giờ khắc này, Trần Khải cảm giác rốt cuộc mình đã hiểu rõ vấn đề rồi.

Tên Tô Vũ kia là một quỷ nghèo, lão sư hắn cũng thế, vì điểm công huân nên khó trách hắn lại đáp ứng Lâm Diệu khiêu khích, dù sao coi như thua, tên kia cũng chỉ tổn thất Phá Sơn ngưu tinh huyết, bù lại hắn còn nhận được tinh huyết Long Tằm và trăm điểm công huân nữa.

"Thua thì không tổn thất cái gì, thắng thì lại được không 300 điểm công huân, Tô Vũ đáp ứng cũng không kỳ quái!"