Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 287: Trần Khải, Đấu Một Trận Đi!



Giờ khắc này, không ít người nhìn về phía Tô Vũ, dù cho là một vài học viên của Trung cấp ban thì cũng không tránh khỏi nhìn về phía hắn, ai ai cũng không tin, nhưng mà... chẳng lẽ Lâm Diệu vì tránh đi luận võ nên bày ra lời nói dối lớn như vậy, tự mình hại mình sao?

"Ngươi cảm thấy ta sợ thua, cho nên ta mới muốn hãm hại ngươi..." Tô Vũ cười, "Hóa ra cái gọi là thiên tài tối thượng đẳng của Văn Minh học phủ chính là như vậy à? Ta quả là có thêm kiến thức! Ta từ địa phương nhỏ tới, thật sự là hiểu biết quá ít, lần đầu tiên ta biết được thì ra con người có khả năng vô sỉ đến nước này!"

Lâm Diệu hừ lạnh: "Ngươi có giả vờ giả vịt thế nào cũng không che giấu được chuyện ngươi mưu hại ta đâu!"

Tô Vũ khẽ thở hắt ra, cười nói: "Nếu ta có thể chứng minh ta không có hãm hại ngươi, người còn giữ lời đánh cược không?"

"Chứng minh? Ngươi chứng minh thế nào?"

"Ta hỏi lại một câu, người còn giữ lời không?"

"Được!" Lâm Diệu cười lạnh: "Ngươi chứng minh cho ta xem thử đi!"

Tô Vũ mỉm cười, chậm rãi nói: "Muốn chứng minh chuyện này còn không đơn giản sao? Ngươi ở trong mắt ta... chỉ là một con cún giỏi sủa inh ỏi, ngoại trừ lớn họng một chút thì cái gì cũng không biết, ta đối phó với ngươi mà còn phải gài bẫy ư? Còn cần hãm hại ư? Trước ngày hôm nay ta thậm chí còn không biết loạn công tán là cái gì..."

Tô Vũ cười nói: "Thôi thôi, người thua không trả tiền, ta không quan tâm! Chứng minh? Ha ha, ngươi không xứng, bất quá, ta sẽ để cho ngươi thấy!"

Sau một khắc, Tô Vũ nhìn về phía Trần Khải bên kia, thản nhiên nói: "Trần Khải, tinh huyết Phá Sơn ngưu vốn thuộc về ngươi, hiện tại, ta dùng thân phận học viên đứng đầu Trung cấp ban khiêu chiến ngươi! Ngươi thắng ta thì trăm giọt tinh huyết Phá Sơn ngưu sẽ thuộc về ngươi, ngươi thua thì cho ta 1000 điểm công huân!"

Trần Khải sững sờ!

"Thắng ngươi... thì sẽ thuộc về ta? Không còn yêu cầu gì khác nữa?" Y ngây ngẩn cả người, lần trước y và Tô Vũ ước định thì phải trả cái giá thật lớn!

Tô Vũ bình tĩnh nói: "Không cần, thua thì thua! Có vài tên phế vật thua không nổi, Tô Vũ ta thì thua nổi! Trần Khải, ta hỏi ngươi, ngươi mạnh hơn hay là yếu hơn tên đầu chó vô sỉ này?"

Trần Khải nhíu mày, nửa ngày sau mới cười nói: "Tô Vũ, ngươi thú vị lắm, ngươi muốn thắng ta để chứng minh ngươi mạnh hơn hắn sao? Điều này mà còn cần phải chứng minh sao? Lâm Diệu dù cho vào lúc mạnh nhất thì ta chỉ cần ba chiêu đã đánh bại hắn! Ngươi hỏi người ở đây đi, có ai dám phủ định? Lâm Diệu, tự ngươi nói xem?"

Lâm Diệu lộ ra vẻ mặt khó coi, nhưng lại không lên tiếng.

Tô Vũ cười nói: "Vậy thì tốt, nếu như ta thắng ngươi, có phải là đã chứng minh lời tên phế vật này đều là giả dối, sợ bại bởi ta, mong muốn quỵt nợ cho nên mới tự biên tự diễn, làm ra loại trò hề cho thiên hạ gièm pha này?"

Trần Khải cười lớn, chậm rãi đáp: "Dĩ nhiên, nếu ngươi có thể thắng ta, còn cần phải để tâm mà tính kế Lâm Diệu chắc? Nực cười! Tô Vũ, ngươi thật sự muốn khiêu chiến ta?"

Giờ khắc này, trong lòng của Trần Khải cực kỳ xúc động.

Tô Vũ vì để chứng minh chính mình, thế mà lựa chọn đấu với y trước!

Mà điều kiện cũng đã thay đổi!

Thua thì trả giá tinh huyết, thắng lại 1000 điểm công huân... Nếu như mình thắng thì những thứ hứa hẹn trước đó đều không cần phải bỏ ra nữa!

Kế hoạch hãm hại Lâm Diệu thất bại, nhưng Tô Vũ thế mà chủ động mắc câu rồi, đây chẳng lẽ là trời trợ giúp ta sao?

Y tính kế Lâm Diệu, rõ ràng là muốn sáng nay xảy ra chuyện, ai biết đâu lại bị Lâm Diệu phát hiện, giờ phút này, Trần Khải cũng không lo được nhiều thế nữa!

Y chỉ biết là, mình hình như nhặt được món hời rồi!

Trên mặt Trần Khải lộ ra ý cười nồng đậm, mà bốn phía các học viên cũng đổi sắc mặt.

Học viên của Trung cấp ban có người hô lớn: "Lớp trưởng, đừng xúc động, bọn hắn là cùng một phe, cố ý kích thích ngươi..."

"Vô sỉ, bọn hắn chính là vì tính kế tinh huyết Phá Sơn ngưu của lớp trưởng!"

Không ít học viên tức giận không thôi, xem xét một chút liền biết đây là cố ý tính kế Tô Vũ, đáng tiếc Tô Vũ giờ phút này bị phẫn nộ làm choáng váng đầu óc, hắn thế mà khiêu chiến Trần Khải đã đột phá Thiên Quân thất trọng, dưỡng tính trung kỳ. Đây là lựa chọn khác nào tự chịu chết!

Tô Vũ giơ tay lên một cái, bình tĩnh nói: "Không sao đâu, ta rất tỉnh táo! Đám vô sỉ này chọc giận ta! Tô Vũ này luôn luôn lấy chân thành đối đãi với người, hôm nay lại bị người khác vu oan, nếu ta thắng Trần Khải, Lâm Diệu lại không cho ta một lời tử tế... Ta sẽ tính sổ với gã."

Tô Vũ nhảy bật lên, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trên lôi đài.

"Thiên Quân!" Có người hô nhỏ một tiếng!

"Trần Khải, lên đài!"

Trần Khải cũng hơi hơi ngưng tụ, Tô Vũ đã tiến vào Thiên Quân, tiểu tử này tiến bộ quá nhanh rồi đi!

Sắc mặt Trần Khải biến đổi một thoáng, cũng trong nháy mắt nhảy lên lôi đài.

Lúc này, vài vị nghiên cứu viên từ trên trời giáng xuống.

Lưu Hồng và Hoàng Thắng đều có mặt.

Hoàng Thắng nhìn về phía Tô Vũ, nghiêm mặt nói: "Sự tình vừa rồi chúng ta đều đã nghe, ngươi xác định ngươi phải dùng loại phương thức này để chứng minh chính mình?"

"Đúng, ta muốn nói cho Lâm Diệu, thế giới của ta, gã vĩnh viễn sẽ không hiểu! Thế giới của thiên tài, gã mãi mãi sẽ không rõ! Cường giả khinh thường tính kế kẻ yếu, nhất là loại người gà đất chó sành này!"

"Ngươi..."

Hoàng Thắng nhíu mày, quá vọng động rồi!

Trong lòng anh khẽ thở dài một tiếng, Hoàng Thắng cất lời: "Ta không có lời nào để nói, khiêu chiến có thể thành lập, đánh đến khi nào nhận thua mới thôi!"

Tô Vũ không nói gì.

Trần Khải cũng yên lặng không lên tiếng.

Lưu Hồng thấy thế, thản nhiên hỏi: "Nếu như các ngươi không có ý kiến, ta và Hoàng trợ giáo sẽ là trọng tài, hai vị khẳng định muốn khiêu chiến đúng không?"

"Xác định!"

"Xác định!"

"Vậy thì... Khiêu chiến bắt đầu!"

Vừa dứt lời, Tô Vũ trực tiếp nuốt vào tinh huyết Thiết Dực điểu!

Khí thế tăng vọt!

Sau một khắc, một thanh hắc đao thoáng hiện, phía trên lan tràn sát khí, rung động lòng người!

Lôi đình lấp lánh, sát cơ bùng nổ!

Lôi đình, huyết sắc, sát khí...

Giờ khắc này chúng trộn lẫn làm một thể!

Nguyên khí sôi trào, khí thế Vạn Thạch bùng nổ!

"Phá Thiên Sát!"

Một tiếng gầm thét vang vọng bốn phương!

"Giết!"

Trần Khải đã là Thiên Quân thất trọng nhưng sắc mặt thoáng chốc đã đại biến!

Đâu chỉ riêng y mà hiện tại cả Lưu Hồng và Hoàng Thắng đều đổi sắc mặt!

Đao xuất ra!

Nhanh, vô cùng nhanh!

Văn binh Hoàng giai đỉnh cấp!

Ba thần văn!

Chiến lực Vạn Thạch!

Hết thảy nhanh không gì sánh kịp!

Thổi phù một tiếng, tiểu đao màu đen xuyên thủng cánh tay Trần Khải, gắt gao ghim chặt y ở trên lôi đài.

Sắc mặt Tô Vũ có chút trắng bệch, hừ lạnh một tiếng, không nhìn Trần Khải mà là quay đầu nhìn về phía Lâm Diệu ở dưới đài.

"Phế vật, hạng gà đất chó sành mà cũng đòi tranh phong với Tô Vũ này!"

"..."

Toàn trường tĩnh lặng.

Trên lôi đài chỉ có Trần Khải bị đóng ở trên mặt đất, ánh mắt y đờ đẫn, không khác biệt lắm so với Hồ Văn Thăng ngày đó.

Giờ khắc này, mấy người Lưu Hồng cũng không nhịn được nghĩ đến tình cảnh khi mà Bạch Phong một kích đã đánh gục Hồ Văn Thăng.

Quá giống nhau rồi.

...

Trên lôi đài, Tô Vũ nói xong lời này thì bốn phương trở nên cực kỳ tĩnh lặng.

Trần Khải, một học viên đã Thiên Quân thất trọng, dưỡng tính trung kỳ có hi vọng tranh đoạt Bách Cường bảng lại bị một chiêu đánh cho tan tác, miểu sát!

Một màn này nằm ngoài sự liệu của tất cả mọi người.

Không ai nghĩ đến Tô Vũ sẽ thắng dứt khoát và bá đạo như vậy.

Sau một khắc, tầm mắt mọi người dồn dập rơi vào trên người Lâm Diệu.

Ánh mắt Lâm Diệu đờ đẫn, vẻ mặt trắng bệch.

Tô Vũ sẽ tính kế gã sao?

Hắn mạnh mẽ như thế, một chiêu đánh tan Trần Khải lại sẽ đi tính kế một Lâm Diệu mới vừa vào Thiên Quân ư?

Còn hạ dược nữa chứ...

Sẽ có ai tin gã chắc?

Không ai tin hết!

Tự biên tự diễn!

Y như một thằng hề!

Hài hước nực cười!

Tô Vũ căn bản không cần bất cứ chứng cớ gì, bởi vì đây là minh chứng tốt nhất.

Đánh bại ngươi còn chẳng cần tới một chiêu.

Yên lặng trong nháy mắt, sau một khắc, học viên của Trung cấp ban trong cơn rung động, bỗng nhiên có người hô lớn: "Lớp trưởng uy vũ!"

"Lớp trưởng quá ngầu!"

"Lớp trưởng..."

Xúc động, máu nóng dâng trào.

Các học viên kích động không thôi, vừa rồi có vài người là thật sự có chút hoài nghi, sinh ra một chút dao động không rõ Tô Vũ có thật sự mưu hại Lâm Diệu hay không.

Nhưng giờ khắc này, bất cứ nghi vấn gì cũng đã bay đi mất.

Dao động gì cũng mất sạch.

Tô Vũ có thể một chiêu hạ gục Trần Khải hiển nhiên sẽ khinh thường hành vi mưu hại Lâm Diệu, ô uế tay của mình.

Chính như Tô Vũ nói, hạng phế vật như Lâm Diệu, hắn sao lại phải phí tâm phí sức đi mưu hại làm gì.

...

Dưới đài.

Vài vị yêu nghiệt của năm nay lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng, từng người đều nghiêm túc nhìn về phía Tô Vũ.

Sắc mặt của một vài vị cường giả khóa trước tới xem náo nhiệt cũng hết sức nặng nề.

Thậm chí có vài vị cường giả trên Bách Cường bảng lúc bấy giờ cũng phải nổi lên lòng cảnh giác.