Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 331: Rốt Cuộc Ai Là Người Của Đa Thần Văn Nhất Hệ?



"Còn chưa thấy kết quả đâu!" Chu Bình Thăng mở miệng nói: "Hiện tại chẳng qua là tiểu bối tranh chấp, nói thật, lãng phí nhiều công huân và tâm sức như thế trên thân đám tiểu bối này cũng có chút không đáng giá!"

Lưu Hồng ủy khuất đáp: "Bạch Phong bế quan, Trần Vĩnh không ra khỏi Tàng Thư các, ta cũng không có cách, có thể sử dụng tiểu bối để liên lụy đến bọn họ là ta đã tận lực! Lần này một khi xử lý không tốt, bọn họ và Trịnh gia liền kết thù lớn..."

"Trịnh phủ trưởng và Hồng Đàm chưa chắc sẽ vì một bản《 Phá Thiên Sát 》mà kết thù..."

Lưu Hồng vội vàng nói: "Cho nên ta cần nhiều sự ủng hộ hơn nữa."

"Nói sau đi!"

"..."

Máy thông tin bị dập!

Trong mắt Lưu Hồng lóe lên vẻ âm u, nói sau mụ nội ngươi!

Nhẹ nhàng gõ mặt bàn, suy nghĩ một chút, Lưu Hồng lấy ra một cái máy truyền tin khác, bấm một dãy số.

"Gì hả?" Thanh âm khó chịu của Bạch Phong truyền tới.

"Đồ đệ ngươi và tiểu tử Trịnh gia tranh đấu!"

"Ồ..."

Lưu Hồng cũng chỉ là thuận miệng nhắc một câu, rất nhanh gã lại nói: "Các ngươi cũng mau phản kích a! Các ngươi hiện tại co đầu rút cổ quá mức thì giá trị của ta liền không cao, Bạch Phong, có cần để Trần Quán trưởng triển lộ thực lực không, ít nhiều gì biểu hiện cảm giác tồn tại chút chứ, các ngươi ai ai cũng co đầu rút cổ bất động, ta rõ ràng cảm nhận được bọn hắn đã không quá hứng thú với kế hoạch của ta nữa rồi..."

Bạch Phong im lặng, nổi bão thì làm sao để bộc phát?

"Chờ đi, qua mấy hôm nữa lại nói!"

"..."

Lưu Hồng tức giận quát: "Qua mấy hôm nữa? Qua bao lâu? Đệch, lão tử còn quan tâm chuyện của các ngươi hơn chính các ngươi, rốt cuộc thì ai là đa thần văn nhất hệ? Các ngươi yếu như vậy, hiện tại lại là một bộ chờ chết, ai sẽ coi trọng các ngươi? Không coi trọng thì lấy đâu ra sự ủng hộ?"

Đa thần văn nhất hệ mạnh hay yếu sẽ liên quan đến tình cảnh của Lưu Hồng.

Kẻ địch không mạnh, làm gì còn ai đầu tư quá nhiều cho gã, đây là ý nghĩ của những người kia.

Gần đây Lưu Hồng có thể cảm nhận được thái độ của bọn họ có biến hóa.

Trước đó Bạch Phong phát uy đánh bại Hồ Văn Thăng, mấy ngày sau đó đãi ngộ của gã rõ ràng tăng lên, bởi vì mọi người đều hi vọng gã đứng vững trước Bạch Phong.

Bạch Phong cũng tức giận nói: "Trong thời gian ngắn ta có biện pháp nào! Chờ ta xong chuyện trong tay, Tô Vũ trưởng thành, thực lực của ta mạnh hơn, đến lúc đó tự nhiên có chỗ tốt của các ngươi, gấp cái gì!"

"Ngươi..." Lưu Hồng vô lực chửi bậy, bất đắc dĩ nói: "Đáng tiếc là Tô Vũ vẫn quá yếu, bằng không, nếu hắn đánh bại Trịnh Vân Huy, vậy liền đại biểu hắn hiện tại ắt có niềm tin tiến vào Bách Cường bảng, cho những tên kia một chút áp lực, tốt nhất là ngược chết mấy gia hỏa trên Bách Cường bảng đi, đến lúc đó các ngươi mới có thể lại được coi trọng..."

"Nào có nhanh như vậy!" Bạch Phong vô lực thở dài, "Hắn tiến bộ đã rất nhanh rồi. Nội tình của hắn kém hơn Trịnh Vân Huy quá nhiều, cho hắn thêm một chút thời gian, tốc độ phát triển của hắn cũng rất nhanh. Lưu Hồng, ta không gấp thì ngươi gấp cái gì."

"Nói nhảm!"

Lưu Hồng mắng một tiếng, ta có thể không vội sao?

Ta vất vả lắm mới chiếm được lợi từ phía trên, hiện tại sắp mất sạch rồi, khôi phục lại như trước, ta có thể không vội vã?

Từ khi tin tức lão sư đại nạn truyền tới, đãi ngộ của gã càng ngày càng tệ.

Lão sư đóng cửa tử quan không ra, hiện tại phe phái của gã không có tiếng nói lớn, có đồ tốt đều cúng bái những người khác trước, tỉ như tên phế vật Hồ Văn Thăng kia, sau đó mới có thể cân nhắc tới Lưu Hồng.

Bằng không, Hồ Văn Thăng lấy ở đâu ra tư cách cưỡi trên đầu trên cổ gã.

"Bạch Phong, ngươi chớ không coi là việc to tát như thế... Được rồi, tùy ngươi, hệ của các ngươi đáng bị tiệt đường truyền thừa, các ngươi cứ giữ thái độ hờ hững, mẹ nó, còn không có để bụng bằng người ngoài như ta!"

Lưu Hồng nổi giận rồi!

Bạch Phong cũng hết sức phiền muộn, anh cũng muốn để ý mà, nhưng thực lực có cho phép sao?

"Vậy... hay là chờ ta xuất quan, hạ gục ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?"

"..."

Lưu Hồng không phản bác được, hình như đúng là thế, nếu Bạch Phong thật sự xuất quan, người đầu tiên phải tìm là chính mình, nói tới nói lui, giống như thật sự không có biện pháp gì tốt.

"Ai... Cũng không biết để cho các ngươi đối địch với Trịnh gia là nước cờ đúng hay sai nữa, hay là bảo Tô Vũ trả《 Phá Thiên Sát 》lại đi."

Trả lại thứ này, Trịnh Vân Huy đại khái cũng lười so đo cùng Tô Vũ.

Người nhà họ Trịnh đúng là có đức hạnh này!

Bạch Phong suy tính một hồi, mở miệng đáp: "Nói sau đi, ta hỏi ý kiến Tô Vũ một chút, cho tiểu tử này một chút áp lực cũng tốt, miễn cho hắn thoải mái quá!"

Bạch Phong cảm thấy cho Tô Vũ một chút đả kích cũng rất tốt.

Từ khi vào học phủ đến nay, cái tên này một mực xuôi gió xuôi nước, chưa ăn qua thua thiệt, bây giờ khiến cho hắn chịu thiệt, tiểu tử này có lẽ sẽ bùng nổ càng nhanh.

Hai người đồng thời cúp máy thông tin.

...

Cùng lúc đó.

Tô Vũ về tới trung tâm nghiên cứu, vẻ âm trầm trên mặt tan biến mà thay vào đó là kích động nho nhỏ, không biết hắn diễn có giống hay không, những người khác có hoài nghi gì hay không?

Đừng nói cái tên Trịnh Vân Huy kia cao lớn thô kệch, diễn kịch cũng thật đúng là giống như có chuyện vậy.

"Lưu Hồng hiện tại khẳng định đã biết, cũng không biết gã có bị lừa hay không nữa..."

"Bất quá nếu tùy tiện xuất hiện tư liệu sở nghiên cứu thì vẫn còn có chút đột ngột, ta phải làm hợp tình hợp lý một chút. Trịnh Vân Huy trực tiếp đưa ra tinh huyết Thần Ma thì cũng quá mức đột ngột, tốt nhất đầu tiên là điểm công huân, nhưng không có đủ nên bỏ ra một giọt tinh huyết Thần Ma để tăng giá. Ta cũng không có tiền, lại ham đồ của hắn, cho nên mới bí quá hoá liều..."

Tô Vũ suy nghĩ một hồi cho kế hoạch của mình.

Bắt đầu làm một chút bổ sung, hoàn thiện kế hoạch, không nên để cho mọi thứ quá mức đột ngột, xem vào sẽ rất là giả.

Vừa nghĩ tới có thể hố Lưu Hồng một vố lớn, hắn liền kích động không thôi.

Những ngày gần đây, cái tên không biết xấu hổ Lưu Hồng này một mực khi dễ tiểu bằng hữu như hắn, thật đúng là vô cùng đáng giận!

"Tốt nhất là để lão sư phối hợp với ta một phen..."

"Hẳn là vấn đề không lớn!"

Tô Vũ âm thầm suy nghĩ, cảm giác hình như mình lại quên mất chuyện gì đó, quên cái gì nhỉ?

...

Khu giam giữ.

Sư tử màu vàng kim gầm thét một tiếng, yếu ớt mắng: "Tiểu tử kia... đã chết rồi sao?"

"Khốn nạn, bọn hắn chẳng lẽ muốn bỏ đói chúng ta, trực tiếp dùng thi thể để nghiên cứu?"

Ảnh Tử buồn bã nói: "Ít nói đi, bớt chút khí lực bằng không chết càng nhanh!"

Sư tử ngậm miệng, giờ khắc này, nó có vẻ hơi cô đơn, kế hoạch dụ dỗ còn chưa bắt đầu, nó đã sắp chết đói ở nơi này, khốn nạn, tiểu tử kia rốt cuộc là đang làm cái gì!



Tô Vũ không ở lại khu sinh hoạt bao lâu, Bạch Phong đã từ dưới đất đi lên.

"Lão sư!"

Bạch Phong khẽ gật đầu, không chút hoang mang, tỏ vẻ một bộ trí tuệ vững vàng. Anh ngồi xuống, châm trà, nhìn thoáng qua Tô Vũ.

Khá lắm, tiểu tử này quả nhiên không có ý định châm trà cho ta!

Không dạy dỗ ngươi một trận đúng là không được!

"Sự tình bại lộ rồi?"

"Hả?"

Bạch Phong thản nhiên nói: "Tiểu tử Trịnh gia kia tìm ngươi gây phiền toái?"

"Lão sư... Ngài..."

"Ngươi nghĩ sự tình gì có khả năng che giấu nổi ta?" Bạch Phong ung dung đáp: "Ngày đầu tiên ngươi nhặt được vật kia thì ta liền cảm ứng được, hiện tại gặp phiền toái rồi đi."

Tô Vũ muốn nói lại thôi.

Bạch Phong cười nhạt: "Trịnh gia hết sức hùng mạnh, cũng rất cường đại! Chuyện này cực kỳ phiền toái, dù cho là lão sư..."

"Lão sư!"

Tô Vũ nhìn thoáng qua Bạch Phong đang tỏ vẻ hết thảy đều nắm trong lòng bàn tay, hơi trông mong nói: "Lão sư, không có chuyện gì đâu, bên chỗ Trịnh gia không sao..."

"Ta biết ngươi có áp lực, không sao, lão sư ở đây thì sẽ không phải là vấn đề!" Bạch Phong bình tĩnh an ủi tiểu đồ đệ nhà mình: "Đừng quên, chúng ta cũng có Sơn Hải cảnh, còn là Thần văn sư Sơn Hải bát trọng, cũng chưa chắc sợ vị Chiến giả Sơn Hải cửu trọng của Trịnh gia!"

"Không phải, lão sư, thật sự không sao hết, không cần thiết náo động lớn như vậy." Tô Vũ nghe thấy anh muốn kéo cả sư tổ vào thì vội vàng giải thích: "Thật sự không sao cả, ta cùng Trịnh Vân Huy đều thảo thuận rồi, gã sẽ bỏ ra 30 điểm công huân một lần xem Phá Thiên Sát của ta..."

"Phụt!"

Nước trà bắn ra, Bạch Phong cau mày hỏi: "Trà đêm qua à? Hôm nay ngươi không nấu nước mới?"

"..."

Tô Vũ muốn cười nhưng phải nín nhịn, vội vàng cho Bạch Phong bậc thang để bước xuống: "Ừm, là trà hôm qua, lão sư, ta lập tức đi nấu nước."

"..."