Trong lúc Tô Vũ đang tập trung nghiên cứu thì Trần Hạo đã bị đưa đến văn phòng chấp giáo.
Tên này không chịu về nhà, vẫn luôn ở lại trường chờ thi thể cháy hết, sau đó cậu ta lập tức chạy đi báo công, cuối cùng bị người đưa đến chỗ chấp giáo.
Trần Hạo gật đầu, cái này cậu ta biết, nhưng A Vũ giết... vậy chính là ta giết, không tính là mạo công, cậu ta không có áp lực tâm lý.
Huống chi A Vũ cầm tiền riêng của cậu, đây là cậu đổi được.
A Vũ không muốn công lao này, phí phạm thì đáng tiếc, chính mình bỏ tiền riêng hơn mười năm đổi lấy, không phải là công lao của mình sao?
Cho nên giờ khắc này, Trần Hạo hết sức bình tĩnh.
Ta không mạo công!
Ta còn giúp A Vũ hấp dẫn sự chú ý của kẻ địch, ta cũng có công lao, hấp dẫn lực chú ý của hai người, ta góp sức giết một người, không giả dối.
Lão phủ trưởng nhìn về phía Liễu Văn Ngạn, Liễu Văn Ngạn vuốt râu, râu đều sắp bị ông ta kéo rớt.
Ông cảm thấy đối phương dường như không nói dối!
Lão phủ trưởng xem hiểu, cũng có chút choáng váng, quả thật không nhìn ra tên tiểu tử Trần Hạo này lại lợi hại như thế.
Nhưng đứa nhóc mới mười mấy tuổi, làm sao có thể lòng dạ sâu như vậy, nói dối mà không có biểu hiện gì cho được?
"Nói xem, ngươi giết tên kia như thế nào?"
"Ta và A Vũ trốn trong quán cơm, bỗng nhiên có người giả mạo lão sư tiến vào, sau đó A Vũ nhìn ra, cậu ấy lừa gã vẫn còn có người khác đang trốn, tên đần độn kia liền đi theo A Vũ, ta đi đằng sau một đao chém chết gã..."
Trần Hạo thuật lại câu chuyện rất ngắn gọn, bởi vì Tô Vũ đã dặn dò cậu ta phải nói đơn giản một chút, quá phức tạp sợ tên này không nhớ được thì sẽ bị phát hiện.
"Tô Vũ?" Liễu Văn Ngạn ngạc nhiên hỏi lại.
"Vâng."
"Hai người các ngươi ở cùng một chỗ?"
"Vâng."
"Vì sao ngươi lại mang theo đao, chấp giáo thực chiến nói, các ngươi đã mượn đao từ sớm..."
"A Vũ nói hắn đột phá đến Khai Nguyên tứ trọng, ta không tin, cho nên cùng hắn đi tới phòng thực chiến, hắn nói phải khiêm tốn, cho nên bảo ta đi tìm chỗ khác thực chiến..."
"Khai Nguyên tứ trọng?" Lão phủ trưởng kinh ngạc hỏi: "Hắn đã đạt Khai Nguyên tứ trọng rồi?"
"Ừm, hiện tại hắn đang cố gắng tu luyện, có lẽ liên quan đến việc Tô bá bá đi Chiến trường Chư Thiên."
Lão phủ trưởng gật đầu, ông hiểu, chuyện này cũng không ngoài ý muốn lắm, tam trọng đến tứ trọng, vận khí tốt đột phá nhanh cũng là bình thường.
Liễu Văn Ngạn suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Lúc ấy ngươi chém thế nào?"
"Cứ chém thôi!"
Trần Hạo khoa tay một thoáng, lúc ấy cậu ta tận mắt chứng kiến cách Tô Vũ chém nên biết rõ tình huống.
Hạ binh đứng cạnh không lên tiếng, thấy thế khẽ gật đầu, làm Long Võ vệ Đằng Không cảnh, hắn có sức phán đoán nhất định, đao pháp chém người chính là như vậy.
Liễu Văn Ngạn lại hỏi: "Ngoài phòng ăn còn có một người bị giết, là các ngươi làm ư?"
"Cái gì?” Trần Hạo giả bộ nghe không hiểu, cái này không thể nhận, A Vũ đã dặn, giết một người thì là trùng hợp, giết hai người thì hắn sẽ bị bắt đi nghiên cứu.
Liễu Văn Ngạn mỉm cười, "Các ngươi chỉ giết một người?"
"Vâng."
"Ngươi một đao chém chết tên kia, ngươi biết gã mạnh cỡ nào sao?"
"Không biết, lúc chém ta chưa kịp hỏi."
"..."
Lão phủ trưởng suýt nữa bật cười, tức giận nói: "Vậy sao hiện tại ngươi mới tới lĩnh công, sao trước đó không đến?"
"Ta sợ." Trần Hạo tỏ vẻ chất phác, thành thật trả lời: "Lần đầu tiên giết người, ta sợ. Suýt nữa đã tè ra quần, lúc này còn chưa bình tĩnh đâu... Nhưng ta không tè ra quần, thật mà!"
Lão phủ trưởng quét mắt nhìn một lượt khắp người cậu ta, thấy vết máu nhàn nhạt trên người đối phương thì khẽ nhíu mày, lẽ nào là tiểu tử này chém thật à?
"Tô Vũ đâu?"
"Về nhà rồi, A Vũ nói chia điểm công huân cho hắn là được, công tích giết người là của ta, nhưng hắn cũng ra trí tuệ, cho nên muốn chia điểm công huân."
"Tiểu tử này!" Liễu Văn Ngạn phì cười, "Cho nên ngươi tới lĩnh công lao, còn Tô Vũ thì lấy điểm, ngươi lấy điểm lên Chiến Tranh học phủ, hắn cầm lợi ích thực tế?"
"Vâng."
Liễu Văn Ngạn nhìn lão phủ trưởng rồi lại nhìn sang hạ binh, lúc này lão phủ trưởng cũng không biết nên nói cái gì.
Hạ binh suy nghĩ một chút, mở miệng hỏi: "Ngươi từng luyện trảo công phải không?"
"Chưa từng."
"Lúc ngươi chém đao xuống, ngươi có cảm giác gì?"
"Không có cảm giác gì, lúc ấy ta quá sợ hãi, chỉ cảm thấy hơi kẹt, cổ củ gã rất cứng!"
"Đao đâu?"
"Ta đã đi trả cho thực chiến lâu rồi."
"Phụ thân ngươi có tới học phủ hôm nay không?"
"Không có, ta vừa mới nhắn tin, cha ta nói ông ấy đang tăng ca, phó trưởng phòng giám sát giao thông chính là cha ta."
Hạ binh trầm giọng ra lệnh: "Người đâu, đi tra hành tung phụ thân của Trần Hạo!"
"Vâng!"
Long Võ vệ ngoài cửa đáp một tiếng, khoảng ba bốn phút sau có người tới báo cáo: "Trần Khánh vẫn luôn quản lý giao thông, không hề rời đi, thời điểm chiến đấu phát sinh thì ngài ấy đang làm việc, duy trì trật tự giao thông Nam Nguyên."
"Được rồi."
Hạ binh nhìn lướt qua Trần Hạo, Trần Hạo cười ngây ngô, hạ binh suy nghĩ một chút, nhìn về phía lão phủ trưởng nói: "Học phủ và Long Võ vệ cùng ký văn bản đi, chứng thực việc cậu ta lập công, lúc chiến đấu chém chết Thiên Quân thất trọng của Vạn Tộc giáo, học viên thêm 30 điểm, điểm công huân cộng thêm 3 điểm."
Dứt lời, hắn liền nhìn về phía Trần Hạo nói: "Mặt khác phụ cận quán cơm còn một người chết, nếu cũng là các ngươi giết, vậy sẽ có 60 điểm, điểm công huân là 6, nếu ngươi không phải đồ ngốc thì nhất định có thể lên Chiến Tranh học phủ."
"A, còn người nữa à?” Trần Hạo vờ ra vẻ đáng tiếc, nói: "Có thể tính là của ta không? Nếu không ai nhận công, hay là... Ta không muốn điểm công huân, thêm 60 điểm được không?"
Hạ binh không nói gì.
Lão phủ trưởng và Liễu Văn Ngạn cũng im lặng, nghĩ gì thế.
Kẻ trong quán cơm là hai người Trần Hạo giết, ngoài phòng ăn thì sao?
Liễu Văn Ngạn khẽ lắc đầu, được rồi, dù sao cũng không phải việc lớn, chỉ là việc Trần Hạo giết chết một vị Thiên Quân thất trọng của Vạn Tộc giáo hơi ngoài dự đoán của mọi người mà thôi.
"Ngày mai lại hỏi Tô Vũ một chút."
Liễu Văn Ngạn nghĩ vậy rồi gật đầu nói: "Ký tên chứng minh đi, thời gian, địa điểm, tình huống đều ghi lại, chiến lợi phẩm cũng giao nộp, đao ở đây, trừ khi sau đó có người khác lĩnh công, không thì không cần tiếp tục điều tra nữa."
Hạ binh nhẹ gật đầu, giết một Thiên Quân không tính là gì, ba người coi trọng bởi vì người giết chính là học viên.
Bằng không, người nào lĩnh công cũng không đáng kể.
Việc này coi như bỏ qua.
Chờ Trần Hạo vui vẻ rời đi, lão phủ trưởng mới lên tiếng: "Lão Liễu, ngươi tin không?"
Liễu Văn Ngạn lắc đầu: "Tin hay không không quan trọng, là thiên tài hay là tầm thường, đến Chiến Tranh học phủ liền biết, tầm thường thì đã tự mình đi vào, cuối cùng chết cũng không thể trách ai. Huống chi lúc ấy có Tô Vũ ở đó, hắn có đầu óc, nói không chừng là lừa giết tên kia, việc này không cần truy tra đến cùng."
"Cũng đúng, cũng không cần tuyên truyền việc này, cẩn thận Vạn Tộc giáo trả thù, mặt khác không cần để học viên khác học theo, hành vi như vậy rất nguy hiểm."
Lão phủ trưởng trêu chọc: "Nói ra thì học sinh của lão Liễu cũng giống ngươi, đều tính toán chi li, không muốn thêm điểm, chỉ muốn điểm công huân, dù sao hắn cũng đến Văn Minh học phủ, không cần thêm điểm."
Liễu Văn Ngạn cười cười rồi mắng: "Đó là năng lực của hắn, lúc ngươi còn là Khai Nguyên cảnh có thể giết chết Thiên Quân sao?"
"..."
Lão phủ trưởng không nói gì, hai người nở nụ cười, không cần truy đến cùng, dù sao năm nay học phủ có thể có thêm một vị học viên đến Chiến Tranh học phủ, được hạ binh công nhận, vậy là đủ rồi.
Long Võ vệ có quyền lên tiếng rất lớn, muốn thu mua Long Võ vệ, vậy còn không bằng tiêu tiền trực tiếp đi Chiến Tranh học phủ khơi thông, hằng năm cũng không phải là không có người tài trợ khoản tài chính kếch xù vào học phủ.
Hạ binh đứng một bên vẫn không để ý tới hai người, hắn nhanh chóng ký tên lên văn bản tài liệu rồi trực tiếp quay người rời đi.
Lúc đi tới cửa, hạ binh chợt khựng lại, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta tin Trần Hạo là người tham dự, nhưng có phải người ra tay hay không thì không xác định, không phải cậu ta thì là Tô Vũ, nếu Tô Vũ không đến lĩnh công, vậy thì coi như của Trần Hạo, nhưng không có thiên phú, không có thực lực, nếu kiên quyết muốn đi Chiến Tranh học phủ, đây chưa chắc là chuyện tốt, hi vọng hai vị có thể nói rõ với cậu ta."
"Đương nhiên."
Hạ binh không nhiều lời, việc này có không ít điểm đáng ngờ, ví như thi thể bên ngoài kia rốt cuộc là do ai giết, nhưng như phủ trưởng và Liễu Văn Ngạn đã nói, việc này không quan trọng.
Đường do chính mình chọn, cuối cùng đừng hối hận là được.