Miệng Trịnh Vân Huy không ngừng tuôn ra máu tươi, nội phủ trọng thương, gã có chút không dám tin lại có chút phẫn nộ!
Gã là thiên tài yêu nghiệt!
Là truyền nhân mạnh nhất thế hệ này của Trịnh gia!
Gã nghĩ mình có thể sẽ bại, thua bởi Hạ Thiền, thua bởi Vạn Minh Trạch...
Đương nhiên, gã có tự tin tỷ số mình thắng lại càng lớn!
Nhưng hôm nay gã giao thủ với một gia hỏa Thiên Quân ngũ trọng, thế mà gã lại lật thuyền!
"Tô Vũ..."
Nhìn về phía Tô Vũ cuối cùng đã lộ ra nụ cười, Trịnh Vân Huy miễn cưỡng giãy giụa đứng lên, khóe miệng đổ máu, giễu cợt hỏi: "Ngươi cảm thấy... Ngươi thắng chắc ư?"
Tô Vũ thở hổn hển, lộ ra nụ cười nhạt, "Ta không cảm thấy thế, ta không sợ ngươi lật bàn, ta chỉ là muốn nói... Thiên Quân bát trọng... cũng chỉ thế mà thôi!"
Chỉ thế mà thôi!
Chỉ thế mà thôi!
Lời này quanh quẩn trong tai Trịnh Vân Huy.
Thiên Quân bát trọng!
Cao hơn hắn tam trọng!
Trịnh Vân Huy cắn răng, đúng vậy, Thiên Quân bát trọng cũng chỉ đến thế mà thôi!
"Ngươi nói không sai... thế nhưng hôm nay... Ta phải thắng!"
Trịnh Vân Huy thấp giọng gào thét một tiếng.
Gã phải thắng!
Dùng mạnh thắng yếu đều không được, Trịnh Vân Huy làm sao có thể tranh phong với yêu nghiệt thế hệ này được nữa?
"Tô Vũ!"
"Ngươi cho rằng ngươi thắng chắc!"
Trịnh Vân Huy gầm nhẹ một tiếng, xung quanh hội tụ nguyên khí.
Khiếu huyện toàn thân gã lập lòe hào quang.
Thiên Quân bát trọng thắp sáng 96 khiếu huyệt.
Gã mới vừa gia nhập Thiên Quân bát trọng.
Thế nhưng giờ phút này, trên người gã lập lòe 96 điểm sáng còn chưa đủ, sau một khắc, một vài khiếu huyệt ảm đạm bắt đầu phát sáng.
Một mạt ửng hồng thoáng hiện, vẻ mặt Trịnh Vân Huy đỏ bừng.
Thình thịch!
Tiếng tim đập vang lên trong phòng tu luyện.
"Tô Vũ, ngươi cho rằng ngươi thắng chắc sao?"
Trịnh Vân Huy nặng nề đi về hướng Tô Vũ, cứ một bước, một khiếu huyệt lại sáng lên, tương đương với việc hắn vừa mở ra một khiếu huyệt.
Hai bước, hai khiếu mở ra!
"Ngươi cho rằng, người của Trịnh gia dễ nhận thua như vậy ư?"
Ba khiếu mở ra!
"Ngươi cho rằng, hào môn tử đệ chỉ biết ngồi ăn rồi chờ chết?"
"..."
Bốn khiếu mở ra!
...
Giờ khắc này, những vị cường giả hững hờ quan chiến không còn có bất luận ý nghĩ khinh thường gì nữa.
Hai vị yêu nghiệt chiến ra cường độ Vạn Thạch.
Hơn nữa, cuộc chiến đấu vẫn chưa kết thúc, ngược lại còn đang thăng cấp.
"Tiểu tử Trịnh Vân Huy kia…"
Giả Danh Chấn nhịn không được thấp giọng mắng: "Lòng háo thắng quá mạnh, thế mà vận dụng bí pháp khai khiếu tạm thời, dù cho thắng thì gã cũng phải tu dưỡng mấy tháng!"
Một bên, nữ Các lão nói khẽ: "Ta quan tâm tới tiểu tử Tô Vũ bên đó hơn, Thiên Quân ngũ trọng mà ép cho Trịnh Vân Huy vận dụng bí pháp... Hạ Thiền, Vạn Minh Trạch đấu qua được hắn sao?"
Lời này vừa nói ra, mấy người đều rơi vào sự yên lặng.
Năm nay, yêu nghiệt thật đúng là nhiều.
Từng người tuổi còn quá trẻ, thế mà đều có chiến lực Vạn Thạch, nhất là Tô Vũ, tiến bộ ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
...
Lầu ba.
Vị trung niên Hạ gia một mặt ngưng trọng, nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Hổ Vưu, "Hai tiểu tử kia đều là kình địch của ngươi!"
"Không!" Hạ Hổ Vưu phì cười, hào hứng nói: "Là bạn bè, là đồng bạn, là bạn tốt trên phương diện làm ăn, ta rất thích! Mạnh thì mới thú vị! Cường giả làm ăn thì đó mới là làm ăn lớn, ta đặc biệt ưa thích!"
Vị trung niên bật cười, mở miệng nói: "Hổ Vưu, ngươi cảm thấy Thiền nhi có thể thắng bọn hắn không?"
"Hiện tại thì không được!" Hạ Hổ Vưu gọn gàng dứt khoát đáp: "Dù cho vận dụng Khai thiên đao thì cũng không được! Hạ Thiền trải qua tử chiến quá ít, luôn cảm thấy luận bàn là luận bàn, chém giết là chém giết... Gặp được hai gia hỏa này mà có chút chần chờ, Hạ Thiền sẽ bị trọng thương!"
Vị trung niên nghe vậy thì khẽ gật đầu, không sai.
Hạ Thiền từng nhúng qua máu, thế nhưng Hạ Thiền dù sao cũng là nữ, nhiều ít gì thì nàng cũng có chút không quả quyết, không tàn nhẫn như hai tiểu tử kia.
Gặp mặt liền phân sinh tử!
Không biết còn tưởng rằng là đang liều mạng tranh đấu, trên thực tế thật ra chỉ là một trận luận bàn.
Tàn nhẫn!
...
Một bên khác.
Chu Bình Thăng một mực yên lặng, đột nhiên mở miệng nói: "Tô Vũ nhất định phải bị đè xuống! Nhất định!"
Lưu Hồng khẽ gật đầu.
Chu Bình Thăng lạnh lùng nói: "Mới nhập học hơn một tháng, tiểu tử này thế mà kém chút đã đánh bại Trịnh Vân Huy!"
Nhìn màn ảnh, khí thế Trịnh Vân Huy càng ngày càng mạnh, đã sắp lên tới Thiên Quân cửu trọng, sự cảnh giác của hắn đồng thời cũng an tâm hơn một ít.
Trịnh gia tiểu tử vận dụng bí pháp, thắng chắc rồi!
Tô Vũ đã là nỏ mạnh hết đà.
Giờ phút này, dù cho Lưu Hồng cũng đang phải tự hoài nghi mình.
Ta đoán sai rồi sao?
Tô Vũ sở dĩ dám tiếp chiến, bởi vì hắn có nhị giai thần văn, cho nên hắn có tự tin sẽ thắng?
"Là ta đoán sai rồi sao? Đồ vật kia là thật ư?"
Gã có chút hoài nghi phán đoán của mình, trước đó gã cảm thấy Tô Vũ không có khả năng thắng, sự thật chứng minh, Tô Vũ thiếu chút nữa liền thắng!
Đương nhiên, hiện tại xem ra, nhất định là hắn phải thua rồi.
...
Tô Vũ bị thương không nhẹ.
Phần eo, ngực, chân, tất cả đều có tổn thương, nguyên khí hao hết, ý chí lực hao hết.
Vận dụng nhị giai thần văn thì hắn đã tiêu hao rất lớn.
Không thể đánh gục Trịnh Vân Huy, hắn đã có chút vô lực.
Nhất là giờ phút này, Trịnh Vân Huy khai khiếu, tạm thời lên tới Thiên Quân cửu trọng, hắn thoạt nhìn đã không còn có bất kỳ biện pháp nào.
Tô Vũ nhìn Trịnh Vân Huy càng ngày càng tới gần, bất chợt nhếch môi cười.
Trịnh Vân Huy nhíu mày, còn cười à?
Tên khốn nạn, ngươi đã nói nhận thua, lại đánh ta thảm như vậy, còn dám cười?
Ta nện chết ngươi!
Lần này ta bị thương, cắn trả, chỉ sợ sẽ phải tu dưỡng thật lâu, lão tử cũng không thể để cho ngươi chiếm tiện nghi!
Tô Vũ không quan tâm tới gã, văn binh xuất hiện, trong nháy mắt biến lớn, hóa thành trường đao.
"Ngươi... Cũng thật là cứng quá!"
Tô Vũ cười một tiếng, sau một khắc, trên trường đao lôi đình lấp lánh!
"Lôi Động!"
Hắn quát khẽ một tiếng, thần văn chữ "Lôi" bùng nổ hào quang óng ánh!
Trường đao phá không bay ra!
Lôi Nguyên đao!
Các khiếu huyệt khác tiêu hao nguyên khí hầu như không còn, nhưng mà Tô Vũ đã từng mở ra khiếu huyệt khác, những khiếu huyệt thuộc về Lôi Nguyên đao.
Ý chí lực... Ngươi cho rằng lão tử tiêu hao hết rồi sao?
Nói đùa à?
Thần văn chữ "Lôi" phối hợp với Lôi Nguyên đao, đó là tuyệt phối.
Giờ khắc này, một đao kia xảy ra bất ngờ!
Một đao như lôi đình bạo phá!
Trịnh Vân Huy vừa sợ vừa giận, quát lớn một tiếng, nguyên khí bùng nổ, nâng đao chém ngang!
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn, trong chớp mắt, Trịnh Vân Huy hóa sụp đổ, một mực dùng võ binh, hiện tại gã đã có dấu hiệu tan vỡ.
Cùng lúc đó, trên bàn tay tàn phá của Tô Vũ một lần nữa hiển hiện hào quang.
Tinh huyết mở ra không chỉ có thời gian ngắn như vậy.
Cố nén đau đớn vì bị xé nứt trên tay, Tô Vũ dùng đôi chân thụ thương đạp lên, đánh về phía Trịnh Vân Huy.
"Cút!"
Trịnh Vân Huy nổi giận, vứt bỏ đao tung quyền đánh tới Tô Vũ.
Ầm!
Quyền trảo tấn công, hai tay Tô Vũ hiện lên trảo, bắt lấy nắm đấm của Trịnh Vân Huy làm huyết nhục văng tung tóe.
Ầm!
Trịnh Vân Huy gào thét một tiếng, đấm ra một quyền, không để ý thương thế, một quyền đập cho Tô Vũ bay ngược, xương ngực răng rắc một tiếng, đứt gãy.
Tô Vũ bay rớt ra ngoài, ngã nhào xuống đất, trong miệng tuôn ra máu tươi.
Mà Trịnh Vân Huy cũng nửa quỳ trên mặt đất, kịch liệt thở dốc.
"Mẹ nó... Ngươi... Còn có thể đánh?"
Gã đã sắp hỏng mất!
Đều đã đến lúc này, ngươi còn có thể đánh sao?
Tình huống của ngươi là như thế nào?
Ngực Tô Vũ phập phồng, chứng minh mình còn sống, một lát sau hắn giãy giụa bò lên, nhếch miệng cười.
"Phốc... Trịnh Vân Huy... Ta so với ngươi... tưởng tượng… thì có thể đánh được nhiều lắm!"
Ông!
Trường đao lại lần nữa từ dưới đất bay lên, tiêu xạ mà ra, thẳng đến phía đầu Trịnh Vân Huy.
Ầm!
Trịnh Vân Huy vung quyền, đập bay trường đao, trên tay lại thêm một chút vết máu, nhịn không được nổi giận mắng: "Ngươi gian lận... Ngươi có phải là đã ăn dược bùng nổ ý chí lực hay không?"
Không có khả năng!
Hỗn đản này đều chiến đến mức độ này, nhị giai thần văn đều đã vận dụng, sao hắn còn có thể sử dụng ý chí lực được nữa, gã không phục!