Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 371: Ta Có Nên Tin Tưởng Đối Phương?



Lưu Hồng nhìn về phía Tô Vũ, cười nói: "Nếu thế này còn chưa đủ, ta lại nói vài lời, trong trung tâm nghiên cứu Văn Đàm có một con Toan Nghê, một con Hỏa Nha..."

Gã kể tên mấy con yêu tộc còn sống một lần, cười nói: "Mấy thứ này đều là do Hồng lão năm đó nói chuyện phiếm đã kể cho ta, nếu không phải là như thế, chỗ các ngươi không ai có thể đi vào, ta há lại biết được?"

Tô Vũ nuốt một ngụm nước bọt, ngây ngốc sững người nhìn Lưu Hồng.

Người nhà?

Ta thao!

Lưu Hồng khẽ thở dài: "Đừng nhìn ta như vậy, kỳ thật có đôi khi, chính ta đều đã quên sơ tâm, nói là ẩn núp, kỳ thật cũng có chút mất phương hướng, có lẽ... đơn thần văn nhất hệ lại càng thích hợp với ta, tình hình của đa thần văn nhất hệ bây giờ thật sự vô phương nói nên lời."

"Mãi đến khi ngươi nhập học!" Ánh mắt gã sáng lên, hưng phấn nói: "Ta chợt nhìn thấy hi vọng, ta đột nhiên cảm giác được đa thần văn nhất hệ ngủ đông nhiều năm, nên có một ít chí tiến thủ! Ngươi mang đến cho ta nhiều bất ngờ lắm!"

Tô Vũ nghe vậy thì thấy vô cùng xấu hổ, cố giả bộ trấn định, cổ họng khô chát nói: "Vậy... Lão sư, ngài thật sự... Thật sự chính là..."

"Hoài nghi cũng là chuyện rất bình thường, không nên tùy tiện tin tưởng bất luận người nào mới đúng!" Lưu Hồng cười đáp: "Ta hết sức tán thưởng ngươi ở điểm này, Vạn Tộc giáo khốn nạn càng biết lừa gạt người! Kỳ thật, phải hay không phải... Hà tất làm rõ ràng như vậy."

Gã cảm khái một tiếng, thở dài thườn thượt.

"Nói với ngươi một câu xuất phát từ tâm can, nếu đa thần văn nhất hệ không chịu nổi, thật không có cách nào khởi tử hồi sinh… đời này ta liền là người của đơn thần văn nhất hệ, ta cũng phải sinh tồn. Tô Vũ, ngươi có lẽ sẽ cảm thấy ta hết sức vô sỉ... nhưng mà, ta chỉ muốn tồn tại!"

Tô Vũ yên lặng, nửa ngày sau mới trầm giọng nói: "Lão sư, ta đã hiểu."

"Hy vọng là thế!" Lưu Hồng cười tiếp lời: "Ta kỳ thật cũng không quan tâm cái nhìn của người khác, sống là chính mình thì đủ rồi. Hôm nay thật sự là có chút xúc động, thấy được ngươi phảng phất như thấy được chính ta ngày xưa, chúng ta quá tương đồng, Liễu lão... chỉ sợ ông ấy cũng giống như ân sư của ta, tràn đầy chờ mong đối với ngươi."

Tô Vũ khẽ gật đầu, không khỏi nhớ tới Liễu Văn Ngạn.

Trong mắt hắn nhiều thêm một chút hoài niệm.

Dư quang Lưu Hồng liếc nhìn hắn, cười khẽ, "Làm rất tốt! Lần này ngươi biểu hiện rất tốt, còn nữa, ở bên ngoài, lời này ta sẽ không thừa nhận, đều là do ngươi bịa đặt, trước kia nên như thế nào thì sẽ vẫn tiếp tục như thế!"

Dứt lời, gã lại chân thành nói: "8 vạn công huân, ta lấy 4 vạn, còn lại cho Trịnh Vân Huy. Ta lo lắng các ngươi cầm quá nhiều, dẫn tới bị người chú ý, dĩ nhiên, cũng có tư tâm của riêng ta, ta muốn sớm tiến vào Lăng Vân, đang cần một món bảo vật có giá trị không nhỏ..."

"Hiện tại nếu ngươi đã tìm tới, Lưu Hồng này vẫn muốn để lại chút tư tâm, Tô Vũ, ta cho ngươi 1 vạn công huân, còn lại 3 vạn, ta cần phải đi mua một món bảo vật giúp ta tiến giai. Chỉ có đến Lăng Vân thì ta mới có đủ quyền lên tiếng, cải biến một chút gì đó."

Giờ khắc này, Tô Vũ thậm chí muốn nói, không cần!

Nhưng trong lòng hắn đột nhiên giật mình!

Không được!

Ta cũng muốn điểm công huân, không đúng, Lưu Hồng nói gã là nằm vùng... Thật sự gã chính là nằm vùng sao?

Tô Vũ có chút giãy giụa, hắn quả thật không xác định được.

Nhưng có một số việc giống như đang nói rõ với hắn, Lưu Hồng có lẽ thật sự không phải là kẻ địch của mình, ví như《 Phá Thiên Sát 》, mặc dù dẫn đến chuyện Trịnh Vân Huy nhưng thật ra là có giá trị không nhỏ.

Tô Vũ vùng vẫy một hồi, nhìn về phía Lưu Hồng, mang theo một chút không xác định, một chút bao la mờ mịt.

Ta nên tin tưởng người này sao?

Lưu Hồng giống như biết hắn đang giãy giụa, mỉm cười nói: "Ta nói rồi, những lời này nói xong thì sẽ quên. Ngươi có thể không cần quá để ý, hi vọng ngươi sẽ không sống thành Lưu Hồng tiếp theo. Tô Vũ, sống thành dáng vẻ mà chính mình muốn đi."

"Lão sư..."

Tô Vũ có chút giãy giụa, thanh âm trầm thấp: "Ta... Ta cũng cần điểm công huân, ta... thực lực của ta quá thấp, ta còn có cha ở trên Chư Thiên chiến trường chờ ta đi tìm ông ấy..."

"Ta hiểu." Lưu Hồng khẽ gật đầu, "Ngươi cần công huân, ta kiếm công huân càng dễ hơn một chút, thế này đi, cho ngươi một vạn năm ngàn điểm, còn lại thì ta thật sự vô cùng cần để mua một món bảo vật. Tô Vũ, chờ ta tấn cấp thành công, ta sẽ trả lại ngươi, còn lại hai vạn năm ngàn điểm, ta cũng trả cho ngươi, thế nào?"

Một vạn năm ngàn điểm!

Tô Vũ suy nghĩ một chút, đã rất nhiều rồi.

Cộng thêm phần trên người mình thì đó chính là hai vạn điểm.

Dù có chút không quá chắc chắn nhưng Tô Vũ cảm thấy, dù cho Lưu Hồng nói dối thì một vạn rưỡi cũng gần như đã đủ, còn đòi thêm, lỡ như Lưu Hồng vạch mặt thì phải làm sao bây giờ?

Tô Vũ gật gật đầu, thấp giọng nói: "Được, Lưu lão sư, ta sẽ nhận, ta thật sự cần cái này..."

"Có thể lý giải!"

Lưu Hồng cười một tiếng, lấy ra thẻ công huân, "Đây là thẻ công huân không ký tên, ngươi có thể lấy điểm công huân, một vạn năm ngàn điểm, vừa vặn..."

Tô Vũ thoáng thấy xấu hổ, tiếp nhận thẻ, do dự một chút mới ngượng ngùng hỏi: "Vậy… vậy… Ta tra một chút số dư còn lại có được không?"

"..."

Lưu Hồng cảm thấy tim mình thật là mệt mỏi, ta đều đã nói đến mức này, thế mà đồ hỗn đản nhà ngươi vẫn còn cảnh giác.

"Được, ngươi ấy, khá lắm!" Lưu Hồng dở khóc dở cười bảo: "Cảnh giác là chuyện tốt!"

Tô Vũ ngượng ngùng, cũng không nhiều lời, trực tiếp kết nối tấm thẻ tra xét một thoáng, còn may, thật sự chính là một vạn năm ngàn điểm.

Tra xong, hai người lại rơi vào bầu không khí trầm mặc.

Một lát sau, Lưu Hồng mới chủ động lên tiếng trước: "Trở về đi, chuyện đêm nay hãy quên hết. Về sau nên như thế nào thì cứ tiếp tục như thế, ta sẽ không tỏ thái độ khác với ngươi ở trước mặt người ngoài, Lưu Hạ vẫn sẽ đi tìm ngươi gây phiền toái, ta cũng vẫn chèn ép hệ của các ngươi."

"Ngươi cũng thế!" Lưu Hồng trầm giọng căn dặn: "Coi như hết thảy đều chưa từng xảy ra, nhất là không nên nói thêm gì với tên đần Bạch Phong kia, cái tên đó... đầu óc không tốt."

Lưu Hồng bất đắc dĩ nói: "Không phải ta xem thường hắn mà là nếu hắn biết việc này, sợ rằng sẽ hỏng đại sự của ta, cũng sẽ hỏng chuyện của ngươi, chỉ thêm phiền toái."

"Ta biết!"

Tô Vũ lên tiếng, đứng dậy, cất bước ra cửa.

Đi tới cửa, do dự một chút, hắn quay đầu lại nói: "Lưu lão sư, vị ân sư kia của ngài... Có thể nói cho ta biết tên được không? Không có tiếng tăm gì mà chết tại trung đẳng học phủ, đa thần văn nhất hệ chúng ta..."

"Tiểu tử này..."

Lưu Hồng bật cười, cũng không thèm để ý, mở miệng đáp: "Trương Nhược Lăng! Một vị chấp giáo của trung đẳng học phủ thứ 18, xem như trung đẳng học phủ vùng ngoại ô của Đại Hạ phủ, 9 năm trước đã qua đời, ngươi ấy… khá lắm!"

Tô Vũ cười khan một tiếng, cất bước rời đi.

Hắn vẫn nên tra thử một chút.

Bằng không thì hắn không dám tin hoàn toàn.