Buổi sáng Tô Vũ tới lớp học thì phát hiện một chuyện hết sức thú vị.
Hắn dựa theo thói quen trước kia mà đi tới phía Ngô Lam, kết quả... người ta lại bỏ chạy.
Dáng vẻ ủy khuất của nàng, không hiểu thì còn tưởng rằng Tô Vũ đã làm gì nàng.
Ngô Lam thấy Tô Vũ, trực tiếp cầm túi xách bỏ chạy, chạy đến hàng cuối cùng, xem bộ dáng là muốn cách xa Tô Vũ một chút, lần này có khả năng là đã bị đả kích không nhẹ.
...
Tô Vũ bật cười, cũng không thèm để ý.
Một chuyện lý thú khác chính là Lâm Diệu thấy Tô Vũ, trên mặt nở nụ cười rất là nhiệt tình.
Đương nhiên, vì để che giấu một thoáng, Lâm Diệu vẫn cố gắng thu bớt đi rất nhiều.
Một bộ ngươi biết ta biết, những người khác không biết, làm cho Tô Vũ rất là cạn lời.
Cái tên này... không phải thật sự tưởng rằng mình đã âm thầm gia nhập Đơn thần văn nhất hệ đó chứ?
Biến hóa không chỉ như vậy.
Tô Vũ vừa ngồi xuống, bên cạnh lại nhiều thêm một người.
Giả Danh Chấn!
Tiểu mập mạp này không cao, thoạt nhìn có vẻ rất hiền lành, nhưng Tô Vũ thì lại cảnh giác với đối phương vô cùng.
Lần trước cái tên này khi kiểm tra tháng đã hết sức hung hăng càn quấy.
Khảo hạch mà mang đồ ăn theo, dùng bàn tay bóng nhẫy lau qua lau lại trên áo Hạ Thiền, tất cả mọi người đều thấy ở trong mắt, ai cũng không dám khinh thường Giả Danh Chấn.
Tô Vũ trước đó cơ hồ không trò chuyện gì với y, hiện tại trông thấy Giả Danh Chấn ngồi xuống bên cạnh mình, Tô Vũ liền nở một nụ cười hiền hòa, mở miệng hỏi: "Giả đồng học, có chuyện gì sao?"
"Không có việc gì!"
Giả Danh Chấn nhìn Tô Vũ cười, cũng cười rộ lên.
Tiểu tử này thoạt nhìn thật giống người tốt nha!
Bất quá... ông biết thừa cái tên này thật sự không phải người tốt, hiện tại Đơn thần văn nhất hệ bên kia còn đang bù đầu nghiên cứu xem phối trí tinh huyết thiên phú thế nào đây, đầu óc của vài vị nghiên cứu viên của Đơn thần văn hệ hai ngày qua đại khái đều sắp nổ tung rồi.
Tô Vũ mỉm cười, không lên tiếng nữa.
Giả Danh Chấn lại không chịu ngồi yên, cười ha hả nói: "Tô Vũ, nghe nói ngươi thắng Trịnh Vân Huy? Đánh gã trọng thương, vài ngày đều không thể lên lớp?"
"..."
Tất cả ánh mắt của mọi người trong nháy mắt tụ tập đến!
Sắc mặt Hạ Thiền, Vạn Minh Trạch biến hóa, Tô Vũ làm Trịnh Vân Huy bị thương nặng, thật hay giả thế?
Tô Vũ hơi chấn động một chút, hắn và Trịnh Vân Huy tỷ thí, tuy không hoàn toàn không có người biết rõ, nhưng mà người biết tin cũng đều là các nhân vật đại lão trong học phủ.
Đơn thần văn hệ biết, Hạ gia biết, một vài nhà mua bán ở chợ đen cũng biết.
Cái tên đối diện làm sao mà biết được?
Tô Vũ thầm khiếp sợ, trên mặt lại không lộ ra chút gì, vờ ngơ ngác hỏi: "Giả đồng học, ngươi có phải lại nghe tin đồn nhảm gì rồi hay không?"
Dứt lời, Tô Vũ lớn tiếng nói: "Mọi người nhất định phải chú ý, tuyệt đối không nên nghe các tin đồn linh tinh, hiện tại ta cảm giác trong học phủ có chút tập tục không tốt, hôm qua còn có kẻ tung tin lão sư ta bị đánh chết... Đơn giản chính là nói hươu nói vượn!"
Tô Vũ thật sự oán giận!
"Loại tin nhảm ấy cũng là lão sư ta không thèm để ý, bằng không... Tô Vũ ta sẽ truy cứu đến cùng! Bịa đặt người đã chết, đùa vui lắm sao? Chúng ta đều là Văn Minh sư quân dự bị, há có thể tham dự những chuyện này, Giả đồng học, ngươi cũng vậy..."
Tô Vũ chân thành nói: "Tin nhảm được sinh ra như thế, ngươi nghe nói, nghe ai nói? Loại sự tình không có căn cứ thì không nên nói lung tung! Đừng vì để được người ta chú ý mà nói lời kinh người, đây không phải là việc mà một vị Văn Minh sư nghiêm cẩn nên làm."
Giả Danh Chấn hơi khựng lại, ai nha, được lắm, ngươi còn cắn lại ta một cái.
Giả Danh Chấn tủm tỉm cười, "Vậy sao Trịnh Vân Huy liên tục mấy ngày không lên lớp..."
Lời đều chưa nói xong, sắc mặt ông chợt biến hóa.
Sau một khắc, Trịnh Vân Huy sắc mặt hồng hào, tinh thần sung mãn, long hành hổ bộ mà đi đến.
Tô Vũ thấy thế cũng thầm giật mình, khôi phục rồi?
Thật là nhanh!
Với thương thế của hắn hiện tại đều chưa khỏi hẳn, cái tên kia còn bị nặng hơn mình, thế mà đã khôi phục rồi?
Rất nhanh, Tô Vũ khôi phục lại bình tĩnh, cấp tốc nói: "Trịnh Vân Huy đồng học, có người nói ngươi bị ta đánh trọng thương, ta đánh bại ngươi nên ngươi không thể tới lớp, sao ngươi lại tới đây?"
"..."
Trịnh Vân Huy sững sờ, nhìn thoáng qua Giả Danh Chấn bên cạnh, một mặt tức giận nói: "Tên cháu trai nào bịa đặt ta? Không muốn sống nữa à? Ta mà thua bởi ngươi?"
Trịnh Vân Huy tỏ vẻ không vừa lòng!
Gã nhìn về phía Giả Danh Chấn, hừ một cái, lớn tiếng nói: "Những tên tiểu nhân bịa đặt sau lưng ta, mẹ nó đừng giả bộ thanh thuần, muốn làm gì? Không phục thì lên đài đánh một trận, đánh cho ngươi gọi tía má ngươi luôn!"
"..."
Sắc mặt Giả Danh Chấn biến thành màu đen, được a, còn hợp sức chơi ta.
Ta không biết hai ngươi là loại người nào chắc?
Giả Danh Chấn cười khẽ, nhìn về phía Trịnh Vân Huy, híp mắt nói: "Trịnh Vân Huy, ngươi đang mắng ta à?"
"Ta mắng ngươi thì sao?" Trịnh Vân Huy cười nhạo một tiếng, "Người nào bịa đặt lão tử, lão tử mắng kẻ đó!"
"Ta nói ngươi đó thì thế nào?" Giả Danh Chấn trực tiếp thừa nhận, xem thường vô cùng: "Ta chính là nghe người ta nói như thế đấy, làm gì, còn không thể mở miệng à? Ta không gây sự, cũng không sợ gì. Ngươi chớ hung hăng càn quấy với ta, muốn lên đài luận bàn à? Ta tùy thời chờ ngươi!"
Câu này vừa ra, toàn lớp đều tập trung chú ý về phía bọn họ.
Xem náo nhiệt rất vui!
Tháng trước khi kiểm tra, người biểu hiện tốt nhất là Giả Danh Chấn, đối chọi thực lực mạnh mẽ với Trịnh Vân Huy!
Lúc này, ngay cả Tô Vũ đều thấy hứng thú.
Hắn kỳ thật cũng muốn thăm dò một thoáng, Giả Danh Chấn rốt cuộc mạnh cỡ nào.
Cái tên Trịnh Vân Huy kia lên đài luận bàn thì cực kỳ thích hợp.
Vừa nghĩ tới đây lại nghe Trịnh Vân Huy cười lạnh đáp trả: "Ngươi có tư cách gì so với ta? Lão tử tháng sau sẽ xông vào Bách Cường bảng, cái tên nhà ngươi đừng tưởng rằng lần trước sát hạch không tồi liền có thể so cùng ta, Ngươi lên Bách Cường bảng đi rồi lại nói, không thể lên thì chính là phế vật, có gì để so với ta? Đánh ngươi, ta sợ bẩn đôi tay cao quý này!"
"..."
Giả Danh Chấn tức đến muốn mắng người!
Ô uế đôi tay cao quý?
Tiểu tử này... sao lại thiếu đòn thế chứ?
Trịnh Vân Huy cũng không ngốc, Giả Danh Chấn sát hạch đứng đầu Văn Minh Chí rất nhẹ nhàng, ai biết tình huống như thế nào, tại sao gã phải làm đá dò đường cho người khác.
Còn không bằng để cho tên kia đi khiêu chiến Bách Cường bảng, khiêu chiến thành công rồi lại nói, còn có thể thuận tiện nhìn thử xem thực lực của Giả Danh Chấn thế nào.
Mà giờ khắc này, những người khác cũng không có tâm tư quan tâm những chuyện đó.
Vạn Minh Trạch kinh ngạc hỏi: "Vân Huy, tháng sau ngươi muốn xung kích Bách Cường bảng?"
"Làm sao vậy?" Trịnh Vân Huy cười nói: "Thiên Quân bát trọng, ý chí lực chứa đầy 85% trở lên, không đủ sao? Người của Trịnh gia ta làm việc dứt khoát, muốn làm là làm, cứ mãi là rùa đen rụt đầu thì thoải mái lắm sao?"
Vạn Minh Trạch miễn cưỡng mỉm cười, lại nói: "Vân Huy, chúng ta cũng không có thực lực như ngươi."
Trịnh Vân Huy cười ha hả: "Phải không? Người nhà Vạn phủ trưởng mà yếu như vậy? Không bằng được Chiến Tranh học phủ chúng ta cơ à? Thế thì thật là mất mặt!"
Vạn Minh Trạch nhíu mày, thản nhiên nhắc nhở: "Ngươi bây giờ là người của Văn Minh học phủ!"
"Đúng vậy, thế thì sao?" Trịnh Vân Huy cười bảo: "Ta là người của Văn Minh học phủ, cả nhà ta đều là người của Chiến Tranh học phủ, ngươi có ý kiến gì à? Ta còn muốn trở thành học viên đầu tiên của khóa này đánh vào Bách Cường bảng, ngươi có ý kiến gì không? Ta muốn đè ép ngươi đó, ngươi có ý kiến gì?"