Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 447: Phá Sơn Hải



Vị khai sáng bản công pháp trâu bò kia hoàn toàn có khả năng còn sống, loại sự tình như vậy cũng không hiếm thấy, có vài thiên tài cũng có may mắn gặp được cơ duyên như Tô Vũ.

Tốt nhất là âm thầm tu luyện, đừng để chuyện lan truyền ra ngoài, nếu làm lớn chuyện, vị truyền thừa nọ mà còn sống... Vậy liền có trò hay để nhìn.

Kịch vui như thế cũng không phải chưa từng xảy ra.

Năm xưa, có một vị thiên tài đạt được một bản Thiên giai công pháp, chính mình tu luyện coi như xong, nào ngờ sau này vị kia vì muốn kiếm thêm điểm công huân, nhận được chút ban thưởng mà trực tiếp nộp lên trên, công khai môn công pháp ấy...

Không bao lâu sau, có một vị Nhật Nguyệt tìm tới cửa, tự mình tu luyện thì không có việc gì, xem như là nhận truyền thừa tiếp, cái này hoàn toàn có thể coi là đại cơ duyên, có lẽ ngày sau còn có một phen kỳ ngộ.

Kết quả ngươi cho công khai, nhưng đây chính là bí tu công pháp của vị Nhật Nguyện nọ.

Tình cảm ‘sư đồ’ rạn nứt không nói, mà vị thiên tài đó còn bị đích thân cường giả Nhật Nguyệt phế đi toàn bộ khiếu huyệt đã khai mở khi tu luyện công pháp.

Nghĩ đến đây, Hoàng lão khẽ nhíu mày, "Đợi Tô Vũ ra ngoài thì chúng ta nên nhắc nhở hắn một chút, đừng mù quáng truyền bậy, không có chủ nhân đồng ý truyền bá mà dám làm thì chính là hành động muốn mạng người!"

"Hắn lại không ngốc..." Nhiếp lão phì cười: "Yên tâm đi, bất quá nhắc nhở một chút cũng được. Trừ tên ngu ngốc năm xưa tham lam điểm công huân, thì những thiên tài khác chỉ e đều giấu công pháp như phòng trộm, chỉ sợ bị người khác biết. Phải rồi, ngươi nghĩ xem, nếu chúng ta trực tiếp nói ra bí mật của Tô Vũ, có phải sắc mặt của hắn sẽ rất khó coi hay không?"

Hoàng lão đắc ý cười rung cả râu.

Khẳng định là rất khó coi.

Tiểu tử Tô Vũ đã kích thích chúng ta nhiều lần như vậy, lần này chờ hắn ra tới, cũng phải hảo hảo đánh trả hắn một đòn, ta thật sự rất muốn nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng, sợ hãi của tiểu gia hỏa đó.

Hai vị lão nhân lần nữa nở nụ cười, đóng lại Nguyên Khí kính.

Văn Minh sư... Người nào mà không có điểm cơ duyên.

Hoặc là nói, cường giả đều phải có cơ duyên riêng của mình, đơn thuần hi vọng học phủ cung ứng mà muốn trở thành cường giả là việc quá khó khăn.

"Chờ hắn xuất quan, Bách Cường bảng liền có trò hay để nhìn!"

Trong lòng hai người đều nảy lên ý nghĩ như vậy, tiểu tử này, thiên phú quá mạnh, cơ duyên lại bạo hồng, ngay cả Hồng Đàm mà suốt mấy chục năm qua nâng niu tấm thiếp mời ấy trên tay cũng không phát hiện ra được bí mật, Tô Vũ vừa bắt tới tay liền phát hiện, đây không phải là đại cơ duyên thì còn có thể là cái gì?

Thiên tài muốn trưởng thành, thiên phú không thể thiếu, nỗ lực cũng không thể thiếu, vận khí... lại càng không thể thiếu được!

Ba phần thiên phú, ba phần nỗ lực, bốn phần là vận khí!

Giờ khắc này, hai vị lão nhân đều như có điều suy nghĩ, Đa thần văn nhất hệ nhận lấy Tô Vũ, không biết là phúc hay là họa.

Bọn họ luôn cảm thấy, đợi lần sau Hồng Đàm trở về, không biết rốt cuộc Đa thần văn đã xảy ra bao nhiêu biến hóa.

...

Bên trong bí cảnh.

Tô Vũ liên tục hấp thu từng giọt, từng giọt tinh huyết, lần lượt từng cái khiếu huyệt được mở ra.

300 giọt tinh huyết lần này đều là Vạn Thạch trung hậu kỳ, hiệu quả cũng như thời gian duy trì đều mạnh hơn nhiều so với Vạn Thạch sơ kỳ.

Một cái, hai cái...

Từng cái khiếu huyệt dần dần được thắp sáng!

Cường Thân quyết vận chuyển phía dưới, thân thể Tô Vũ cũng đang được cường hóa theo, hiện tại nhục thân của hắn chắc chắn mạnh mẽ hơn nhiều so với Thiên Quân cửu trọng bình thường.

Thiên Quân đúc cơ, chính là nói về cường độ thân thể.

Hắn dùng Phá Sơn ngưu tinh huyết cũng là bởi vì tinh huyết của loại sinh vật này hỗ trợ rất tốt trong việc cường hóa nhục thân, mà so với những kẻ khác, Tô Vũ còn dứt khoát đẩy mạnh hiệu quả của công tác đúc cơ hơn bằng việc sử dụng Cường Thân quyết thông qua sách họa!

Một ngày một đêm trôi qua.

Tô Vũ đã mở đủ 24 cái khiếu huyệt cần thiết, mà tinh huyết Phá Sơn ngưu vẫn còn thừa lại không ít.

...

"Toàn bộ mở ra!"

Tô Vũ cực kỳ vui mừng!

Hoàn thành đệ nhất trọng ‘phá Sơn Hải’ dễ dàng hơn so với hắn tưởng tượng, chủ yếu vẫn là bởi vì ý chí chi văn, lần này, Tô Vũ rõ ràng có thể cảm thụ được chỗ tác dụng khi xem ý chí chi văn ở trong đây.

Thời điểm hắn khai khiếu đã không còn cảm giác đánh bậy đánh bạ, trúng đâu thì trúng như lúc trước.

Cần mở cái khiếu huyệt nào, mở ở đâu trước, làm như thế nào để mở... toàn bộ kiến thức này đều có trong đầu hắn, và hắn có cảm giác dường như nó đã từng được hắn mở ra một lượt, chẳng qua là hiện tại bị ngăn chặn lại, bây giờ xem như một lần nữa lại khai mở mà thôi.

Tô Vũ đứng dậy, thử liên kết toàn bộ các khiếu huyệt có liên quan lại với nhau.

44 khiếu huyệt sáng lên!

Nguyên khí trong 24 khiếu huyệt vừa mới mở ra có chút không quá thông thuận, nhưng Tô Vũ cũng không thèm để ý, đợi chút nữa dùng tinh huyết Quang Minh điểu rửa sạch một lượt là xong.

"Phá!"

Tô Vũ khẽ quát một tiếng, khiếu huyệt trên hai chân mở ra, đạp ra một cước!

Ầm!

Nguyên khí nổ tung, tạo thành vòng xoáy nguyên khí dữ dội.

Nhanh!

Tô Vũ chỉ có một cảm thụ duy nhất, đó là ra cước cực nhanh!

Ảo ảnh!

Một cước đá ra, nguyên khí đều nổ tung, trên không chỉ có một đạo tàn ảnh lưu lại.

"Thật nhanh!"

Tô Vũ kinh ngạc, tiếp đó chân phải lại dùng sức, bật thẳng người lên.

Thoáng một cái, hắn đã nhảy lên cực cao!

Giữa không trung, nguyên khí dưới chân Tô Vũ bùng nổ, thế mà ngắn ngủi một chốc lại là mộc cước đá ra, tàn ảnh tái hiện!

Ầm ầm!

Nguyên khí ầm vang.

Tô Vũ hệt như tiểu hài đồng vừa học đi đường, vui vẻ vạn phần, đạp không mà lên, không ngừng ra chân, một lần rồi lại một lần, nguyên khí tiêu hao hầu như không còn, nhưng rất nhanh lại có thể khôi phục hoàn toàn.

"Thật mạnh!"

Trước mặt Tô Vũ bây giờ không có đối thủ để thử nghiệm, nhưng hắn có thể cảm thụ được lực ra chiêu của mình hiện tại vô cùng mạnh!

Nếu hiện giờ mà Trịnh Vân Huy lảng vảng ở trước mặt hắn, Tô Vũ cảm thấy, chính mình có khả năng dùng một chân đá bạo gã.

Chân nguyên khí bùng nổ, Tô Vũ hạ xuống đất, thân ảnh vọt tới, trong nháy mắt đã xuất hiện ra bên ngoài hơn mười mét.

"Phá Sơn Hải!"

Tô Vũ thì thào một tiếng, cái tên chiêu thức mặc dù nghe rất ngu ngốc, tuy nhiên võ kỹ này lại dùng thật tốt.

Đá cước ra trong nháy mắt, thậm chí còn xuất hiện một chút ảo ảnh quấy nhiễu.

Thời khắc này Tô Vũ còn chưa phát hiện chỗ hữu hiệu khác, nếu như thật sự có kẻ địch ở trước mặt hắn, trong chớp mắt khi Tô Vũ phóng cước ra thì đối phương thậm chí còn có thể cảm nhận được thời gian trôi qua, tình cảnh chung quanh cấp tốc biến ảo.

"Thật sự sảng khoái!"

Tô Vũ không che giấu được sự kích động, hắn liên tục đạp đất nhảy vọt lên rồi lại đá một cước ra ngoài.

Tiếng nổ đùng đoàng từng tiếng rồi lại từng tiếng vang lên.

Qua không biết bao lâu sau, Tô Vũ mới kiềm chế lại cơn kích động, hắn hít sâu một hơi, vội vàng quay về xem xem bản thân còn lại bao nhiêu tinh huyết.

Tuy rằng đã luyện thành chiêu thức Phá Sơn Hải, nhưng Tô Vũ không có ý định tu luyện thức thứ hai.

Hắn chuẩn bị phục dụng tinh huyết Ngũ Hành tộc. Hắn muốn nhìn xem có thể lấy được công pháp tu luyện ý chí lực của chủng tộc này hay không. Nếu như cần khai khiếu, có lẽ số lượng Phá Sơn ngưu tinh huyết còn lại có thể giúp hắn mở ra thêm một vài khiếu huyệt căn bản.

10 giọt tinh huyết Ngũ Hành tộc là đủ để có thể mở ra sách họa cũng như vận hành công pháp.

Chỉ cần công pháp vận hành, Tô Vũ liền có thể biết được làm như thế nào để mở ra khiếu huyệt tu luyện.

Kỳ thật Tô Vũ còn muốn khai khiếu thêm để tu luyện《 Cường Thân quyết 》, có điều《 Cường Thân quyết 》cần phải mở ra rất nhiều khiếu huyệt, cho dù sử dụng toàn bộ Phá Sơn ngưu tinh huyết còn lại thì cũng chẳng đủ để hắn khai mở số khiếu huyệt mà《 Cường Thân quyết 》cần có.