"Tiểu tử này... rất nghiêm túc! Bất quá sao mà công pháp rác rưởi gì cũng xem vậy!"
Hoàng lão cùng Nhiếp lão đang bí mật truyền âm trò chuyện.
Công pháp 16 khiếu huyệt, rất tệ, Hoàng giai trung đẳng võ kỹ.
Đối với thiên tài như Tô Vũ mà nói, loại công pháp này xem hoàn toàn không có ý nghĩa, cũng không có khả năng đi tu luyện.
"Vì để lĩnh ngộ thần văn sao?"
Nhiếp lão suy đoán một thoáng, truyền âm: "Xem ý tứ này, là hắn muốn chuyên phác họa nhân tộc thần văn?"
Hoàng lão lắc đầu, lười đi suy đoán.
Có thể là thế đi, nhân tộc thần văn tương đối yếu ớt hơn một ít, cũng dễ lĩnh ngộ hơn một chút, thế nhưng uy lực không mạnh, không biết Tô Vũ nghĩ cái gì.
Hai người hàn huyên một hồi, mà sau một khắc, hai người đồng thời nhìn về phía Tô Vũ!
Tình huống gì vậy?
Là nhìn qua rất nhiều lần sao?
Hắn phác họa thần văn rồi?
Lúc bấy giờ, bên trên《 Dũng Sĩ Đao Pháp 》có một chữ chậm rãi bị mờ nhạt đi, đó là chữ "Đao"!
Tô Vũ rất bình tĩnh.
Nhắm mắt một lát, sau một khắc, hắn mở mắt thở nhẹ một hơi, thu bản ý chí chi này lại, đổi một bản khác tiếp tục xem.
"..."
Hai vị lão nhân trợn mắt há hốc mồm!
Ngươi phác họa thần văn rồi đó, ngươi có biết không?
Nhanh như vậy thì không nói, nhưng tiểu tử ngươi không cảm thấy kích động chút nào sao?
Chỉ thờ ơ thế thôi?
Không thốt lên nổi một từ nào à?
"Tô Vũ..."
Hoàng lão hô một tiếng, Tô Vũ quay đầu, nghi ngờ nhìn về phía Hoàng lão, làm sao vậy?
"Lão sư, có việc ạ?"
"..."
Hoàng lão cảm giác có lẽ mình đã xuất hiện ảo giác, bản thân hoài nghi, "Vừa rồi ngươi không phác họa thần văn à?"
"Phác họa rồi ạ!"
"..."
Hoàng lão bỗng nhiên cảm thấy câm nín, không phản bác được, ta nên nói cái gì, ta phải nói cái gì, ngươi... bình tĩnh hơi quá mức rồi!
"Bản《 Dũng Sĩ Đao Pháp 》đó ngươi đã xem qua rất nhiều lần rồi sao?"
Tô Vũ suy nghĩ một chút, hắn là lần đầu xem, bất quá đao pháp này hắn tương đối quen, cũng lý giải tương đối nhanh.
Đương nhiên, hắn biết tâm tư của Hoàng lão.
Vì thỏa mãn lão nhân, Tô Vũ gật đầu đáp: "Vâng, ta thường xuyên xem ý chí chi văn..."
Hắn không nói là bản nào nha!
Dù sao ta thường xuyên xem là được rồi!
Hoàng lão nhẹ nhàng thở ra, vậy thì tốt, còn tưởng rằng ngươi một lần nhìn liền phác họa thành công, dọa ta sợ toát mồ hôi hột.
Bất quá tiểu tử này đúng là người làm đại sự!
Vẽ ra thần văn đều có thể bình tĩnh như vậy.
"Là thần văn chữ "Đao" hả? Thần văn này cũng không tệ, ngươi dùng đao đúng không? Cái này rất tốt, đáng tiếc là nhân tộc thần văn, bằng không làm Chủ Thần văn đều được, văn binh cùng Chủ Thần văn hợp thành bộ, như thế thì lực sát thương sẽ tăng nhiều!"
Nhiếp lão ngắt lời: "Vậy thì khó nói, đặc tính không nhất định đã thích hợp với hắn, nói không chừng chữ "Đao" kia chỉ có thể biến ra một thanh đao cho hắn thôi!"
"Có lý!"
Hoàng lão gật đầu, thật đúng là như vậy.
Tô Vũ mỉm cười, hai lão sư này đại khái đều quá nhàn rỗi, nói chuyện cũng thật hăng say.
Còn về đặc tính...
Tô Vũ cảm ứng thử, ý chí lực thâm nhập vào trong thần văn khá uể oải, trải nghiệm một thoáng, cảm ngộ bay lên, hắn biết đặc tính là cái gì.
Hắn phác họa cũng không phải chỉ vài nét.
Mà là một thần văn hoàn chỉnh!
Về phần tại sao lại như thế, Tô Vũ chỉ có thể phán đoán là do có liên quan đến sách họa, dưới tình huống bình thường thì hẳn sẽ phải là từng nét, từng nét.
Tô Vũ cũng hứng thú, cười nói: "Nhiếp lão sư, ta cảm thấy thần văn này của ta hẳn không phải là biến thành đao, ta cảm thấy khả năng rất lớn là gia tăng độ sắc bén cùng với bùng nổ đao khí!"
"Hửm?"
Nhiếp lão nhìn hắn, có chút buồn cười nói: "Tiểu tử, ngươi mơ cũng đẹp ghê, điều này khó nói! Biến thành đao là tốt rồi, không làm được thì thần văn có khi chỉ có thể mài đao, dùng như hòn đá mài!"
"Lão sư, có muốn đánh cược không ạ?" Tô Vũ cười ngây ngô: "Ngài bảo ta nói không đúng, nếu ta chứng minh là ta đúng, về sau khi ta tới bí cảnh thì miễn phí cho ta nhé?"
Nhiếp lão nghi ngờ nhìn hắn. Nửa ngày sau lão mới nói: "Ngươi cần bao lâu mới có thể phác họa hoàn thành, đặc tính phải chờ hoàn thành mới có thể biết, ai biết mấy tháng sau ngươi có lén đổi thần văn khác hay không, ta lại không biết giữa chừng ngươi có vẽ ra thêm một thần văn nào khác..."
Tô Vũ vốn chuẩn bị kích thích Nhiếp lão một chút, suy nghĩ vài giây hắn lại từ bỏ!
Quên đi!
Chuyện nhìn một lần duy nhất liền phác họa hoàn chỉnh thần văn vẫn là cơ mật, ngoại trừ Bạch Phong và Liễu lão sư thì không có ai biết rõ.
Thứ này bại lộ chưa chắc đã là chuyện tốt.
Quên đi!
Dù cho là Bạch Phong thì anh chỉ nghĩ Tô Vũ không phải lần nào cũng đều có thể phác họa hoàn chỉnh, đến nay anh còn cảm giác Tô Vũ đang phác họa từng nét của vạn tộc thần văn, đến bây giờ đều chưa hoàn thành đây.
"Vậy thì thôi, mấy tháng sau không ai nói rõ được."
Tô Vũ cười từ bỏ, tiếp tục xem sách.
Nhiếp lão nghi ngờ nhìn hắn một cái, Hoàng lão cũng cảm thấy có điểm kỳ quái, tiểu tử này, vừa rồi có vẻ như hắn hết sức chắc chắn.
"Lão Nhiếp, không phải là hắn thật sự biết đặc tính như thế nào đó chứ?"
"Không rõ, hay là lúc trước hắn đã có dạng thần văn này, muốn cố ý hố hai ta một lần?"
"Rất có thể, tiểu tử này cũng không thành thật như bề ngoài đâu!"
Hai người liếc nhau, tự giác nhìn thấu Tô Vũ, trong lòng thầm mắng, ranh con, còn muốn gạt bọn họ, đúng là không phải người!
Ngươi nghĩ rằng chúng ta nhìn không ra sao?
Đang trò chuyện, ngoài cửa lại có người đến!
Hai người mới tới đều mang theo áo choàng, che mặt tiến vào!
Nhiếp lão cùng Hoàng lão biến sắc, đồng thời đứng lên, Hoàng lão lạnh lùng nói: "Học viên tới là được rồi, Hộ Đạo giả các ngươi đều phải chờ bên ngoài khu Bí Cảnh, ai cho phép ngươi tiến vào?"
Một trước một sau, hai người cùng đi đến, người mặc áo choàng phía sau cất giọng khàn khàn: "Hai vị chớ trách! Vạn phủ trưởng trước đó đã nói, Hộ Đạo giả như chúng ta về sau cũng có tư cách tiến vào bí cảnh, chỉ cần tích lũy công huân đủ là được, nhân tộc lòng dạ khoáng đạt, nguyện mở ra bí cảnh cho Hộ Đạo giả!"
Hoàng lão biến hóa nét mặt nhìn về phía Nhiếp lão.
Nhiếp lão khẽ gật đầu, đại khái là thật.
Bằng không, chỉ riêng cửa ải quân hộ vệ kia thì họ đều không qua được, không có khả năng xông vào tận đây, có lẽ là hai ông đều không để ý, học phủ hẳn là đã phát thông cáo rồi.
Nhiếp lão cũng không nói nhảm, mở ra máy móc trước mặt mình, kiểm tra một lượt, rất nhanh nói: "Ngày mùng 1 ban bố thông cáo, ta còn chưa để ý, vậy thì lần này coi như thôi!"
Dứt lời, lão cũng không khách khí: "Dù cho có khả năng tiến vào thì nguyên khí bí cảnh chỉ dành cho Đằng Không và dưới Đằng Không, lần sau đừng tự ý xông vào lung tung!"
"Thật có lỗi, lần đầu tới đây, ta không có kinh nghiệm..."
Tiếng nói khàn khàn lại cất lên, vị này xem ra cũng không dám phát cáu, dù sao đây cũng là địa bàn của nhân tộc.
Tô Vũ một mực không lên tiếng, yên lặng quan sát mọi chuyện.
Hai người đều mặc áo choàng, thấy không rõ hình dạng, lần trước hắn đã thấy được một vị, người của Hồ tộc, mọc ra một mặt đầy lông đặc biệt khó coi, lần này không biết là người của tộc nào.
Thân hình không khác lắm so với nhân tộc, họ lại trùm áo choàng, muốn biết thì phải dùng ý chí lực dò xét, nhưng đây là hành vi khiêu khích, Tô Vũ còn chưa nhàm chán như vậy.
Hắn quan sát hai người đó, mà hai vị vạn tộc mặc áo choàng cũng đang nhìn hắn.
Quan sát hắn!
Tô Vũ!
Bọn họ nhận biết Tô Vũ, vị học viên đây trước đó thiếu chút nữa đã dẫn đến một vị Các lão bị giết.