Tô Vũ bám chặt lấy Hạ Hổ Vưu, vẫn cảnh giác như cũ.
Hạ Hổ Vưu đều phục hắn luôn rồi, cậu vừa chạy vừa nói: "Đừng nghịch nữa, hôm nay có nhiều cường giả tới như vậy, nếu còn có người dám ra tay với ngươi, ta kêu hắn thành cha là được!"
Mắt cậu trợn trắng!
Đều lúc nào rồi, giờ mà còn có người dám ra tay?
Vạn Tộc giáo bên đây, giáo chủ Huyết Hỏa giáo có khả năng chẳng qua là tới xem náo nhiệt một chút... thế rồi lại bị giết!
Cụ thể có phải hay không thì Hạ Hổ Vưu không rõ ràng.
Huyết Hỏa giáo có nhiều tên não tàn, giáo chủ cũng thiện chiến, ngoại trừ mấy người cao tầng thì đại bộ phận đều là mãng phu, sang đây xem trò vui thật sự là rất có khả năng, ai biết lại bị Hạ Long Võ cách không chém chết!
Đều đã chết một tên Nhật Nguyệt rồi, còn người nào dám tới mạo hiểm?
Đêm nay Sơn Hải có cả đống, Nhật Nguyệt cũng không hiếm, ai còn dám tới?
Tô Vũ mới mặc kệ Hạ Hổ Vưu nói thế nào, cứ quấn chặt lấy cậu ta không buông.
Hạ Hổ Vưu im lặng, cũng không nói cái gì nữa, một bên chạy trước, một bên lấy ra tấm ngọc phù, đưa ý chí lực thăm dò vào, nhìn một hồi, ánh mắt cậu phát sáng, "Má nó, là thật!"
Cậu quay đầu nhìn về phía Tô Vũ, "Ngũ đại lưu lại à?"
"Ngươi đoán xem!"
"Thu hoạch ngoài ý muốn? Mới làm ra hả? Không nghe nói Bạch Phong có cái này mà!"
Hạ Hổ Vưu vội vàng hỏi: "Mở 36 khiếu, sao hôm nay ngươi lại hào phóng như vậy, cho ta hả?"
Này thật sự là đồ tốt nha!
Tô Vũ cười nhạt: "Hảo huynh đệ cả một đời, cha ngươi chính là... cha nuôi của ta! Gia gia ngươi chính là ta gia gia nuôi của ta, Nhị gia gia của ngươi cũng sẽ là Nhị gia gia nuôi của ta mà!"
"..."
Đệt!
Hạ Hổ Vưu bó tay rồi, tên khốn nạn này tuyệt đối đã đoán được thân phận của mình, lời nói mới rồi là cái quỷ gì chứ!
"Vợ của ta, ngươi có muốn không?"
"Không muốn!"
"Vậy còn được!" Hạ Hổ Vưu thở dài, vừa chạy, vừa nói: "Bất quá ta hỏi ngươi một chuyện, vì sao chỉ có phương thức mở 35 khiếu, cái cuối cùng đâu? Cảm giác không đúng a!"
"Cha ngươi còn chưa phải cha nuôi ta, ngày nào đó phải thì ta sẽ cho ngươi."
"..."
Hạ Hổ Vưu không phản bác được, không nhịn được muốn mắng chửi người!
Suy nghĩ một chút, được rồi, 35 cái cũng được, dù sao trong thời gian ngắn cũng không mở được nhiều như vậy, chờ đến khi mở thần khiếu cuối cùng lại nói.
Bất quá nếu không thành hệ thống, dù cho mở 35 khiếu thì hiệu quả cũng giảm bớt đi nhiều, còn chưa hẳn so được với văn quyết 18 khiếu của cậu.
Vừa cấp tốc chạy, Hạ Hổ Vưu vừa mơ hồ cảm nhận được nguyên khí dạt dào ở phía trước, nhỏ giọng dặn dò: "Đừng nói lung tung thân phận ta ở bên ngoài, dễ bị người ta giết chết đó."
"Yên tâm, ngươi là huynh đệ của ta, ta có thể hại ngươi à?"
Tim cậu thật mệt mỏi!
Hạ Hổ Vưu cảm thấy, mình tốt nhất nên tránh xa cái tên này, cái tên này rất có thể sẽ thuận cán bò lên!
Cha ta cứ như vậy liền thành cha nuôi của ngươi!
Phủ chủ Đại Hạ phủ, cường giả sắp tấn cấp Vô địch, ngươi cũng có lá gan nhận vơ làm cha nuôi?
Hai người vừa chạy vừa nói chuyện một lát thì đã đến nơi rồi!
Giờ phút này, đã có người ở đó!
Tô Vũ sửng sốt nhìn gã.
Cách đó không xa, Lưu Hồng nhe răng cười với hắn, gương mặt hiền lành, "Tô Vũ tới rồi à, Hạ Hổ Vưu đồng học cũng đến, cùng nhau tu luyện đi, Nhật Nguyệt cảnh ngã xuống, quà tặng lưu lại quá hiếm có!"
"Ta đệt!"
Tô Vũ thầm mắng, ta đều phục ngươi rồi!
Ngươi đúng thật là có thể chạy tới!
"Lưu lão sư sao không qua bên kia?"
Tô Vũ mở miệng, thế nhưng không trở ngại chuyện hắn vội vàng ngồi xếp bằng xuống, hấp thu ý chí lực, hấp thu nguyên khí.
Quá nồng đậm!
Cảm giác thoải mái hơn cả nguyên khí bí cảnh, mà nguyên khí còn cực kỳ tinh khiết!
Khai khiếu!
Mở nguyên khiếu, mở thần khiếu!
Lưu Hồng cười khì, "Bên kia đều là cường giả, chúng ta chỉ là tiểu lâu la, đi cũng không ích gì! Bọn hắn đấu của bọn hắn, không liên quan tới chúng ta, không phải sao?"
Gã vừa nói xong, lại có người tới.
Lâm Diệu, Dương Sa.
Hai người vừa đến đã hưng phấn hô: "Lão sư, tu luyện ở đây thì tốc độ sẽ tăng nhanh sao?"
Lưu Hồng trong nháy mắt lộ ra nụ cười ôn hòa, "Dĩ nhiên, lão sư tới trước dò xét nguy hiểm, xem ra không có nguy hiểm gì cả nên lập tức gọi các ngươi tới! Hãy mau tu luyện, chớ lãng phí cơ duyên!"
"Tạ ơn lão sư!"
Hai người hưng phấn không thôi, Lâm Diệu cũng nhìn thấy Tô Vũ, lộ ra nụ cười tươi rói, nhưng thấy Hạ Hổ Vưu thì lập tức nụ cười trên môi thu lại.
Đây là người ngoài!
Không thể biểu hiện ra mình quá thân thiết với Tô Vũ được!
Lưu Hồng nhìn ở trong mắt, trong lòng thầm mắng một tiếng!
Đồ đệ ngốc!
Không suy nghĩ cái này nữa, Lưu Hồng cũng lười quản nhiều, gã cấp tốc bắt đầu hấp thu ý chí lực, gã không quan tâm nguyên khí, ý chí lực thì gã lại hết sức quan tâm, một vị Nhật Nguyệt tử vong, ý chí lực lan ra cực kỳ tinh thuần!
Còn về Lâm Diệu cùng Dương Sa thì tới hít một chút nguyên khí là được rồi, ý chí lực chỉ sợ không lấy được bao nhiêu, coi như uẩn dưỡng một thoáng, bọn hắn lại không có thần khiếu có khả năng hấp thu.
Thời gian trôi qua, lần lượt có người ào ào chạy tới.
Vạn Minh Trạch, Hồ Thu Sinh, Triệu Thế Kỳ...
Những học viên thiên tài đều do một số trưởng bối dẫn đầu, vội vã xông về phía này.
Không chỉ đám bọn họ mà nhiều học viên khác của học phủ cũng lần lượt chạy đến.
Không chỉ riêng học viên, bốn phía lần lượt lại tới mấy người.
Bất quá đều cách khá xa, hôm nay bên này có Nhật Nguyệt ngã xuống, bọn hắn cũng không biết tình huống như thế nào, không dám tùy tiện tiến lên, nếu không phải người của mấy đại học phủ tới thì họ cũng chẳng dám góp mặt.
Tô Vũ yên lặng hấp thu ý chí lực, động tĩnh không lớn, một vị Nhật Nguyệt ngã xuống, động tĩnh nhỏ chút thì những người khác cũng cảm giác không thấy cái gì.
Đúng vào lúc này, sau lưng Tô Vũ bỗng nhiên có người kinh hỉ hô to: "A Vũ!"
Nơi này không phải ai cũng có thể tới, giờ phút này, bên ngoài đã có Long Võ vệ chạy đến, các đại học phủ bên đây, ngoại trừ đám Tô Vũ sớm chạy tới thì những người khác biết chuyện đều là do có cường giả mang theo.
Trần Hạo làm sao có thể tới được?
Lại nhìn, trong lòng hắn hơi có điểm ngoài ý muốn!
Cái tên này... đã là Thiên Quân!
Thiên Quân nhất trọng!
Dù cho mới chỉ là nhất trọng nhưng thế thì cũng quá nhanh, lúc này mới bao lâu chứ, Tô Vũ bỏ ra cái giá lớn cỡ nào mà mới tu luyện đến Thiên Quân cửu trọng, Trần Hạo thế mà đã là Thiên Quân nhất trọng!
Trần Hạo mặc kệ mọi chuyện, cậu vừa muốn hưng phấn chạy tới, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, cười khan một tiếng, không nói gì mà đi đến ngồi bên cạnh Tô Vũ, vừa hấp thu nguyên khí khai khiếu, vừa thấp giọng hỏi: "A Vũ, chúng ta như thế này có ổn không?"
Cậu còn nhớ rõ, cha cậu đã dặn bình thường phải cách xa Tô Vũ một chút.
Tô Vũ im lặng!
"Không sao, đồng học trao đổi mà thôi, gặp nhau nói chuyện phiếm vài câu thì có vấn đề gì!"
Không quan tâm ánh mắt tò mò của Hạ Hổ Vưu, Tô Vũ hiếu kỳ hỏi: "Ai mang ngươi tới?"
"Tạ lão sư!" Trần Hạo nhỏ giọng đáp: "Tạ lão sư quen người của Long Võ vệ ngoài kia, thấy ông dẫn ta tới liền cho chúng ta tiến vào! A Vũ, ngươi cũng trà trộn vào à?"
Trà trộn vào?
Ở bên cạnh, Hạ Hổ Vưu cổ quái nhìn thoáng qua cái tên này.
Tô Vũ cần trà trộn để đi vào sao?
Trận chiến đêm nay bùng nổ là do đa thần văn nhất hệ, dù cho Tô Vũ một mình đi đến thì Long Võ vệ cũng sẽ không cản hắn.