Ông cũng lười quản việc này, trực tiếp tiến vào Đại Minh phủ sứ quán, không ai có thể trông thấy bóng dáng ông.
...
Đại Hạ Văn Minh học phủ.
Tô Vũ còn đang tu luyện, hôm nay, người của Đại Hạ Chiến Tranh học phủ tới trao đổi, hắn không có hứng thú đi xem, đang đợi hồi âm từ chỗ Tiền Chí Hoa.
Mà vào thời khắc này, truyền âm phù chợt sáng lên.
"Ban đêm, lầu ba quán rượu Hạ thị, hẹn đàm luận!"
Ánh mắt Tô Vũ khẽ động, nhanh như vậy?
Người đến rồi?
Hay là người vốn dĩ ở ngay tại Đại Hạ phủ, quá nhanh, hắn và Tiền Chí Hoa mới liên hệ chưa được bao lâu hết.
Một mặt kinh ngạc trước hiệu suất của đối phương, một mặt khác Tô Vũ lại đang trầm tư, nhanh như vậy, có khả năng không phải người từ Đại Minh phủ tới, thân phận của người đàm luận với hắn chưa chắc đã cao bao nhiêu.
"Ban đêm xem kỹ hẵng nói đi!"
Tô Vũ thở hắt ra, hắn ra khỏi phòng tu luyện, nhìn thoáng qua sư tỷ cùng Ngô Lam còn đang bận rộn vất vả, thở dài một tiếng, thật có lỗi, ta phải đi rồi.
Bất quá... Ta nhất định sẽ trở lại!
Nhất định!
Nơi này, có quá nhiều thứ chưa giải quyết, rất nhiều công việc chưa kết thúc, chưa thể thu hồi lại.
Nhà của ta còn ở chỗ này, cha ta còn ở lại nơi đây, lão sư của ta, thân bằng của ta cũng đều ở đây.
Ta sẽ trở lại!
Khi ấy ta sẽ không còn như hôm nay nữa, khắp nơi bị quản chế, ngay cả xuất môn đều không dám, ra cửa chỉ biết lo lắng sẽ chết bất đắc kỳ tử trên đường.
Ta không muốn lại bị nhốt ở trong mảnh thiên địa nho nhỏ này nữa!
Đại Hạ Văn Minh học phủ này quá nhỏ!
Trong hồ nước nho nhỏ lại có cả một đám rồng, ta ở đây sẽ lấy không được hết thảy thứ ta muốn.
Trong phòng tài liệu, Ngô Lam cùng Ngô Gia đều nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tô Vũ, cả hai luôn cảm thấy hôm nay Tô Vũ có chút là lạ, ánh mắt kia cực kỳ bi thương.
Đúng vậy, là bi thương.
Nhìn một chút, hai người đều dâng lên ý nghĩ như vậy, không hiểu sao lòng lại thấy rất khó chịu.
Tô Vũ đi ra khỏi sở nghiên cứu, bên ngoài vẫn huyên náo như trước.
Tô Vũ cũng không thèm để ý, hắn muốn ra ngoài tìm người.
Nếu người từ Đại Minh phủ đã tới thì tức là thời gian rất gấp, có một số việc vẫn cần chuẩn bị một chút.
Đi một hồi, Tô Vũ mới phát hiện trong học phủ có không ít học viên e ngại với hắn hơn là tôn kính, không ít người thấy hắn bèn dồn dập lui tránh, không tùy ý như trước kia nữa.
Còn có một số người thì không dám tiếp xúc với Tô Vũ.
Lo lắng sẽ bị Tô Vũ làm liên luỵ!
Đơn thần văn nhất hệ mặc dù mất hết thể diện, tổn thất nặng nề, nhưng đối phương có trên trăm nghiên cứu viên và mấy vị Các lão, tất cả điều này đều không phải giả.
Tô Vũ cũng không thèm bận tâm.
Hắn cứ đi con đường của mình!
Đi một hồi, đằng trước truyền đến âm thanh huyên náo và ủng hộ.
Tô Vũ nghiêng đầu nhìn lại, đó là khu Truyền Đạo.
Hắn nhớ ra rồi, hôm nay hẳn là ngày mà Chiến Tranh học phủ tới tiến hành trao đổi.
Chẳng qua là không ngờ tới, đối phương lúc này lại không cải biến hành trình.
Không phải Tô Vũ xem trọng chính mình, nhưng hôm qua hắn vừa giết hai vị Đằng Không, sự tình làm đến sôi sùng sục, thế mà Chiến Tranh học phủ vẫn đến,
Tô Vũ cười khẽ, đại khái hắn cũng hiểu ý tứ.
Đây là muốn chuyển dịch ánh mắt, dời đi lực chú ý của mọi người.
Chiến Tranh học phủ chưa hẳn sẽ nguyện ý đến vào lúc này, thế nhưng có thể là vì tiêu trừ một chút ảnh hưởng nên họ vẫn tới.
"Đám Hạ Thanh ở chỗ này sao?"
Tô Vũ vốn chính là vì đi tìm Hạ Thanh, giờ phút này thấy khu Truyền Đạo nhiều người như vậy, Hạ Thanh là vạn tộc học viên, chỉ e cũng sẽ có mặt nhỉ?
Suy nghĩ một chút, Tô Vũ cười một tiếng, quay đầu đi về phía bên kia.
...
Khu Truyền Đạo.
Hội giao lưu đã bắt đầu.
Trên đài, một tân sinh của Chiến Tranh học phủ đạp bay một học viên của Văn Minh học phủ, cười ha hả nói: "Yếu quá! Hoàn toàn không trải qua đánh đấm, khó trách đều nói người của Văn Minh học phủ y như gà mờ!"
Tân sinh trên đài lớn giọng kêu gào, hết sức càn rỡ.
Đây cũng là trò vui hàng năm đều có, người người thi nhau chửi đổng.
"Còn có ai nữa không?"
"Một đám rác rưởi, hoàn toàn không rèn luyện... Quá yếu!"
Người này không có chút kiêng kỵ nào mà buông lời trào phúng, vừa định tiếp tục chửi đổng thì chợt thấy đám người vây xem đang tản ra, phía sau có một thanh niên mặc áo bào trắng đi tới, sắc mặt người nọ bình tĩnh, cũng không lên tiếng nói chuyện, giống như chẳng qua là tiện đường ghé xem mà thôi.
Thanh niên trên đài nghe được xung quanh có tiếng nghị luận, vừa mới chuẩn bị chửi đổng thì bất chợt liền khựng lại, hắn đang chuẩn bị nói: "Lần này tân sinh của Văn Minh học phủ đều là phế vật rác rưởi" thì vừa hay nghe thấy cái tên kia, trong nháy mắt sau lưng hắn liền toát ra mồ hôi lạnh.
Suýt nữa quên mất cái tên này!
Tô Vũ còn tới tham gia hội giao lưu sao?
Mặc dù không biết tình huống, tân sinh nọ vẫn lập tức sửa lại lời: "Các ngươi ngoại trừ Tô Vũ, đều là phế vật rác rưởi, cha mẹ sinh ra các ngươi chính là lãng phí lương thực..."
Dưới đài, Tô Vũ nghe vậy liền bật cười.
Đối phương bỗng nhiên điểm tên hắn, loại trừ hắn ra bên ngoài... Hắn chỉ có thể nói, đám gia hỏa của Chiến Tranh học phủ không phải là hoàn toàn chẳng có đầu óc.
Hắn cũng không để ý, hắn đã thấy mấy người áo choàng đứng một bên.
Hẳn là người từ học viện vạn tộc.
Mà giờ khắc này, thanh niên trên đài cũng không mắng nữa, học viên bên dưới cũng không còn ồn ào, nhao nhao nhìn về phía Tô Vũ, Tô Vũ muốn lên đài sao?
Hắn mà lên đài, giáo huấn người của Chiến Tranh học phủ một thoáng thì tốt!
Trong đám người, còn có không ít học viên của Chiến Tranh học phủ, giờ phút này ai cũng dồn dập nhìn về phía Tô Vũ, sắc mặt ngưng trọng, Tô Vũ muốn lên đài thiệt hả?
Vậy hội giao lưu hôm nay có khả năng là bọn họ đến tìm ngược rồi.
Dù cho năm nay Chiến Tranh học phủ cũng có nhiều thiên tài thực lực mạnh mẽ, nhưng muốn nói mạnh hơn Tô Vũ thì Chiến Tranh học phủ cũng không có lòng tin ấy, họ làm người vẫn có chút tự biết rõ bản thân.
Tô Vũ dễ dàng đánh giết Đằng Không tam trọng, ép cho Đằng Không lục trọng đều không dám lên đài, tân sinh như họ thì ai có thể địch nổi Tô Vũ?
Vốn cuộc tranh tài đang náo nhiệt nhưng từ khi Tô Vũ đến, thoáng cái liền an tĩnh.
Một phương khác, mấy vị Các lão của Chiến Tranh học phủ cùng Văn Minh học phủ đang nói chuyện phiếm, thấy Tô Vũ tới liền ngưng trọng hẳn lên.
Tô Vũ mà lên đài, trận đấu này liền mất đi hương vị.
Tô Vũ thấy không ít người nhìn mình thì mỉm cười, nói khẽ: "Các ngươi cứ tiếp tục đi, ta đi ngang qua thấy bên này náo nhiệt nên tới xem một chút thôi."
Hắn không phải tới tranh tài, hắn không có hứng thú ấy.
Chiến Tranh học phủ không tìm đến tận cửa thì hắn cũng lười để ý.
Tô Vũ thấy mình hấp dẫn lực chú ý của những người khác thì cũng không nhiều lời, hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua vài người áo choàng bên kia, khẽ gật đầu chào. Sau đó hắn lại khom lưng với mấy vị Các lão cách đó không xa, rất mau hắn bèn lui khỏi đám người, quay lưng rời đi.
Đến nhanh mà đi cũng nhanh!
Nhưng mà, sau khi hắn vừa đến vừa đi, trận đấu này bỗng nhiên liền trở nên nhạt nhẽo.
Ở trên đài, thanh niên vừa rồi còn đang chửi đổng giờ phút này lại bĩu môi, có vẻ hơi mất hứng.
Được rồi, mắng cái gì nữa chứ!
Mắng xong tất cả mọi người, đánh bại tất cả mọi người, nhưng mà có thể là đối thủ của Tô Vũ sao?
Tô Vũ đã trấn áp hết thảy tân sinh năm nay.
Tiết mục giải trí đánh người của những năm trước, năm nay đều chẳng vui gì cả.