Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 870: Lam Thiên Và Kỷ Hồng



Chứng kiến Tô Vũ dung một đao chém chết Trần Thần và yêu thú Đằng Không của y, đám Hạ Thanh sợ tới tái mặt, bên kia, cường giả Phi Lang tộc bạo hống một tiếng, mong muốn đột phá vòng vây của Thủy Nhân và Ảnh Tử, Tô Vũ liền ra lệnh: "Toan Nghê, Toản Sơn ngưu, đi hỗ trợ giết tên kia!"

Mà chính hắn thì tiếp tục tiến lên!

Hắn lại chém ra một đao, ánh đao tung hoành!

Phập một tiếng, Man Ngưu tộc Ngưu Chấn bị hắn chém thành hai khúc!

Nơi xa, vị cường giả Man Ngưu tộc nổi giận gầm lên một tiếng!

"Tô Vũ!"

Lão Hồ Ly bên kia cũng kinh hãi, "Tô Vũ, buông tha cho Bạch Sách, ta sẽ mang Bạch Sách rời đi."

Giết Triển Phi, cường giả Thiết Dực điểu nhất tộc đã chết rồi nên không ai lên tiếng.

Giết Hạ Thanh, lão Vân Hổ cũng đã chết, sẽ không ai lên tiếng.

Nhưng lúc này, nếu Tô Vũ giết các học viên còn lại thì Hộ Đạo giả của bọn chúng hiển nhiên sẽ không thể làm ngơ.

Ngay cả thiếu niên Thiên Mã tộc cũng nhịn không được quay đầu hô: "Đừng giết, bắt lấy rồi uy hiếp Hộ Đạo giả của chúng."

Tô Vũ ngu quá!

Ngươi giết chúng làm gì?

Chủ tử chết rồi thì những Hộ Đạo giả đó sẽ liều mạng!

Tô Vũ bật cười, không để ý, lần nữa chém ra một đao!

Ầm ầm một tiếng vang thật lớn, thiếu niên Phi Lang tộc đang chạy trốn bị hắn chém chết ngay tại chỗ!

Hạ Thanh và Bạch Sách sợ tới tái mặt.

Quá mạnh!

Tô Vũ muốn giết bọn chúng!

"Bạch Sách, giết Hạ Thanh thì ta tha cho ngươi một mạng, đánh cược không?"

Ầm!

Hắn còn chưa nói xong, cái đuôi của Bạch Sách đã quét về phía Hạ Thanh!

Bịch một tiếng, Hạ Thanh bay ngược.

Tô Vũ khịt mũi, "Xem ra, các ngươi cũng chẳng thân thiết gì nhỉ?"

Hắn nhìn về phía Hạ Thanh đang văng tới chỗ mình, Tô Vũ nói khẽ: "Đều là bạn tốt, ta tiễn ngươi một đoạn đường, cần gì chứ!"

Quát một tiếng, đao mang thoáng hiện!

Phốc phốc!

Hạ Thanh đã khôi phục bản thể, nhưng cái đầu hổ vẫn bị hắn chém bay, thân thể chia năm xẻ bảy!

"Kẻ yếu thì nên có giác ngộ của kẻ yếu!"

Tô Vũ cười lạnh, hắn đã chém chết Hạ Thanh, hư không dao động.

Phía trước, Bạch Sách điên cuồng trốn chạy, hốt hoảng hô to: "Tô Vũ, ta..."

Lời còn chưa dứt, hai mắt Bạch Sách đã tối sầm lại, csau một khắc, Tô Vũ đã tới sát gần, một đao chém tên này thành hai nửa!

"Lão Hồ Ly, Man Ngưu, hai vị tiền bối xin nén bi thương!"

Tô Vũ trào phúng, chết rồi thì các ngươi mới có thể liều mạng chứ!

...

"Tô Vũ!"

Từng tiếng gầm thét vang lên!

Thiên tài của Man Ngưu tộc, Hồ tộc Bạch Sách, Vân Hổ tộc Hạ Thanh, Thiết Dực điểu Triển Phi, thiếu niên Phi Lang nhất tộc đều đã bị giết chết!

Bao gồm cả Trần Thần mà Đơn thần văn nhất hệ chuẩn bị để bắt Tô Vũ cũng đã bị Tô Vũ xử lý.

Dễ dàng!

Mạnh mẽ!

Tô Vũ mới chỉ ở giai đoạn dưỡng tính mà giết Đằng Không đều dễ dàng vô cùng.

Mà 5 vị Hộ Đạo giả bây giờ đã chết mất Thiết Dực điểu nhất tộc, Vân Hổ tộc. Hai vị Sơn Hải của Man Ngưu tộc và Hồ tộc thì đang bị ba vị Đại Yêu vây giết, tên Lăng Vân của Phi Lang tộc cũng đang bị Thủy Nhân và Ảnh Tử quấn lấy.

Trong chớp mắt, thế cục biến hóa khiến cho người ta rung động!

Lúc đến, trừ Tô Vũ thì có 12 học viên.

Bây giờ, Chu Hạo đã rời đi, chết 5 học viên vạn tộc và Trần Thần, còn thừa lại chỉ 5 người.

Kỷ Tiểu Mộng, Lý Mẫn Du, thiếu niên Thiên Mã tộc, thiếu niên Hắc Báo tộc cùng với Sơn Linh tộc.

Loạn chiến bắt đầu!

Vu Hồng, lão Trịnh vây giết Hồ Hạo do Hồ tổng quản phái tới, Hạ Văn và Hạ Võ giao chiến với hai vị Các lão của Cửu Thiên học phủ. Ba đầu Đại Yêu thì đối phó với ba vị bên phe lão Hồ Ly, lão Thiên Mã cùng lão Sơn Linh thì đang đối phó Huyết La Sát.

Thế lực ngang nhau!

Giờ phút này, bên ngoài có vô số đại trận bay lên, phong tỏa hư không, bầu trời hoàn toàn xám xịt, mờ mịt.

Tô Vũ dễ dàng chém giết mấy người, sau đó hắn nhìn về phía mấy học viên nhân tộc còn lại, khẽ cười, "Các vị, báo rõ gia môn để phân rõ chút! Đám phản đồ Vu Hồng cấu kết với vạn tộc muốn giết ta, còn muốn giết Hộ Đạo giả của Hạ gia, các ngươi nói xem thế nào?"

Kỷ Tiểu Mộng vô tội lên tiếng: "Ta thật sự chỉ xem trò thôi mà!"

Tô Vũ nhìn nàng, lặp lại lần nữa: "Kỷ tiểu thư, ngươi thật sự chỉ tới xem kịch?"

"Thật đó!" Kỷ Tiểu Mộng ủy khuất nói: "Ta không nói láo mà!"

Tô Vũ bật cười, "Ta cho ngươi một đao, ngươi cảm thấy thế nào?"

"..."

Kỷ Tiểu Mộng một mặt vô tội, thấy Tô Vũ đi về phía mình thì hơi hoảng sợ, nàng vội chỉ qua chỗ Lý Mẫn Du rồi nói: "Được rồi, ta thừa nhận, ta là vì nàng mà tới!"

Lý Mẫn Du bất động thanh sắc, cũng không lên tiếng.

Kỷ Tiểu Mộng thấy Tô Vũ còn đang nhìn mình chằm chằm, đi về hướng mình thì vội vàng hô lên: "Thật đó, cha ta bảo sau lưng nàng hẳn là có một vị Nhật Nguyệt cảnh, rất có thể là Lam Thiên, cho nên bảo ta canh chừng nàng, thật đấy, không lừa ngươi đâu!"

Nói xong, nàng thảm thương than thở: "Chúng ta là cùng một bọn, đừng giết ta!"

"Lam Thiên?"

Tô Vũ nhìn về phía Lý Mẫn Du, ánh mắt Lý Mẫn Du biến ảo, hắn mơ hồ có cảm giác khí chất nàng ta hơi thay đổi, trong miệng đột ngột xuất ra thanh âm: "Đừng hiểu lầm, ta cũng chỉ tới xem trò vui."

Tô Vũ nhìn Kỷ Tiểu Mộng rồi lại ngó qua Lý Mẫn Du.

Hắn nở nụ cười!

Thú vị nhỉ!

Sau lưng hai người này đều có Nhật Nguyệt, Kỷ thự trưởng phát hiện tung tích của Lam Thiên rồi?

Tô Vũ thản nhiên nói: "Lam Thiên cũng tốt, Kỷ thự trưởng cũng được, hai vị không nên dính vào chuyện của ta. Kẻ ta muốn giết là Đơn thần văn nhất hệ, không phải là các ngươi, nếu các ngươi muốn quấy rối... thì cứ tùy ý!"

Hắn rất ngông cuồng!

Đương nhiên, hắn cũng có vốn liếng để ngông cuồng.

Bây giờ hắn không phải là không có chỗ dựa, một vị Nhật Nguyệt cửu trọng đang ở phụ cận chờ hắn, tùy thời sẽ ra tay, hắn không sợ đám gia hỏa này, trừ phi bọn họ đột phá đến Vô Địch cảnh!

Chân thân của hai vị kia cũng không tới, thế nhưng hẳn là đều có một vệt thần niệm bám vào trên thân Kỷ Tiểu Mộng cùng Lý Mẫn Du.

Tô Vũ hơi ngoài ý muốn, thử hỏi: "Lý Mẫn Du và ngươi có quan hệ thế nào?"

Người hắn hỏi là Lam Thiên.

Lý Mẫn Du đáp: "Học sinh."

"Học sinh?"

Tô Vũ nhíu mày, Lý Mẫn Du có lão sư, còn là một vị Sơn Hải Các lão, Lam Thiên là vị kia à?

Hay là học sinh âm thầm thu nhận?

Được rồi, hắn lười quản.

Cảm ứng một thoáng, hẳn là chỉ một vệt thần niệm, giết cũng vô dụng, chỉ thêm đắc tội một vị Nhật Nguyệt, trước khi thế cục còn chưa ổn định thì không cần thiết đắc tội.

Còn chuyện đối phương là Thủy Ma giáo chủ thì liên quan gì với hắn.

Hạ gia mặc kệ, Cầu Tác cảnh mặc kệ, Chiến Thần điện mặc kệ... Ta quản cái rắm ấy!

Ta cũng không có thực lực để mà quản!

Có thực lực, ta cứ tung một đao giết hết là xong việc!

Quả nhiên, lần này người cùng đi theo đều có vấn đề.

Đương nhiên, có mấy tên không có vấn đề gì, tỉ như mấy vị Thiên Mã tộc kia, đần độn thật sự chỉ coi là lịch luyện, thật sự tưởng là sẽ được du sơn ngoạn thủy.