Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 886: Kiếp Nạn Tầng Tầng



Triệu Thiên Binh liếc mắt nhìn Tô Vũ, lại nhìn Chu Thiên Đạo, cười ha hả nói: "Đáng tiếc, tiện nghi cho Đại Minh phủ, kỳ thật lúc trước ngươi có thể đầu nhập chỗ ta, ta ở Đại Chu phủ vẫn có chút tiếng nói!"

Chu Thiên Đạo nhìn ông ta một cái, Triệu Thiên Binh lơ đễnh, đều là Nhật Nguyệt, ngươi nhìn ta cũng vậy thôi.

"Sư đệ của ta tính tình bướng bỉnh, ta đã sớm bảo hắn cùng ta đi Đại Chu phủ, hắn không phải không thể đi, được rồi, tùy ý hắn, ngươi bên này hãy tự bảo trọng, không nên tin người nào, thế đạo này tin tưởng chính mình mới là chắc chắn!"

Ông nói một câu, tiện tay ném một chiếc nhẫn cho Tô Vũ, "Nhẫn trữ vật. Thứ này không có tác dụng gì lớn, chỉ có Chiến giả cần, Triệu Lập bảo ta mang từ Đại Chu phủ một ít mô hình tới cho ngươi, là mô hình con rối, ngươi nhận đi."

Nói xong, ông nhìn thoáng qua nơi Nhật Nguyệt vừa ngã xuống, thở dài một tiếng: "Kim Vũ Huy cũng coi như người quen cũ, không nghĩ tới a... Đáng tiếc!"

Nhật Nguyệt cảnh!

Tại nhân tộc, đây cũng là đại nhân vật.

Bây giờ lại bị giết chết ở nơi đây, hơn nữa còn chết rất thảm thiết.

Mất mặt!

Triệu Thiên Binh thở dài một tiếng, phá không rời đi.

Cuối cùng Tinh Lạc sơn chỉ còn lại Tô Vũ, Chu Thiên Đạo cùng với vài con Tiểu Yêu.

Tô Vũ nhìn thoáng qua nơi Nhật Nguyệt rơi xuống bên kia, ngượng ngùng hỏi: "Phủ chủ, có thể chậm trễ thêm một chút không? Chỗ này mới chết hai vị Nhật Nguyệt, không thể phí phạm, ta muốn tranh thủ tu luyện một thoáng."

"Tùy ý ngươi."

Chu Thiên Đạo cũng không để ý chờ một chút.

Tô Vũ gật đầu, quay người nhìn về phái đám Tiểu Yêu, "Đi tu luyện đi, ban thưởng cho các ngươi đó, mới chết hai vị Nhật Nguyệt, đây coi như ban thưởng cho các vị hôm nay đã quyết chiến!"

Giết Nhật Nguyệt để tu luyện!

Việc này vô địch đều làm không được.

Lần này cũng vừa vặn gặp dịp.

Mà Cục lông nhỏ không cần Tô Vũ phân phó, cái tên này sớm đã chạy tới chỗ Kim Vũ Huy chết, vụng trộm đi ăn thần văn.

Nhật Nguyệt thần văn!

Đương nhiên, còn chưa tấn cấp hoàn toàn, chỉ có một viên Chủ Thần văn là Nhật Nguyệt mà thôi, các thần văn khác đều là Sơn Hải đỉnh phong, mặc dù như thế, chút mảnh vỡ thần văn này cũng vô cùng cường đại.

Giờ phút này, dư vị thần văn không hề thua kém dư vị thần văn mà Hạ Hầu gia đánh tan ngày đó.

Tô Vũ không nói thêm gì, khoanh chân bắt đầu tu luyện.

Thu nạp dư vị thần văn!

Nguyên khiếu của hắn mở ra, thần khiếu cũng trực tiếp mở ra.

Không những như thế, trong đầu Tô Vũ có một viên thần văn dần dần thành hình.

"Kiếp!"

Sống sót sau tai nạn!

Kiếp nạn tầng tầng!

Hắn mới dưỡng tính, Nhật Nguyệt đã tới giết hắn, một trận chiến đánh giết hơn mười vị Sơn Hải, hai vị Nhật Nguyệt, đây cũng là kiếp nạn.

Đại kiếp!

Bây giờ, một kiếp của hắn đã qua, nhưng Tô Vũ biết về sau đã định trước hắn sẽ kiếp nạn tầng tầng.

Dù là phương pháp chia tách thần văn, Thần Quyết, hay kể cả sách họa, đều là đủ loại kiếp nạn.

Những vật đó một khi truyền ra, hắn sẽ là cái đinh trong mắt vạn tộc, thậm chí là cái đinh trong mắt một số nhân tộc.

Hôm nay hắn thoát khỏi lồng giam của Đại Hạ phủ, nhưng ở Đại Minh phủ, ai biết được có phải lồng giam tiếp theo hay không?

Xiềng xích ràng buộc thường lại là thứ kề bên ta.

Từ khi phát hiện sách họa, Tô Vũ nên hiểu rõ, hắn đã định trước sẽ chạy không thoát đại kiếp, có lẽ là kiếp nạn của chư thiên.

Phân tích vạn tộc công pháp, thu nạp vạn tộc tinh huyết.

Sách họa... căn bản chính là kiếp nạn.

Trong lòng Tô Vũ chợt hiểu rõ, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thần văn chữ "Kiếp" tùy tâm mà sinh.

Cả đời này, có lẽ hắn sẽ là kẻ đồng hành cùng kiếp nạn.

Trận chiến hôm nay hắn đã thoát khỏi lồng giam, nhưng cũng đẩy bản thân lên tới rìa nguy hiểm, Đại Minh phủ và Đại Hạ phủ chỉ cần có người ôm ý đồ xấu, không sớm thì muộn hắn sẽ gặp tai vạ.

Đủ loại giác ngộ khiến cho Tô Vũ mới 18 tuổi không khỏi lâm vào tâm tình phức tạp, cảm thấy hơi mờ mịt với tương lai, có chút buồn vô cớ đối với hành động hôm nay.

Ta thắng rồi sao?

Không!

Dẫu giết nhiều Sơn Hải, giết thêm Nhật Nguyệt thì có một số việc vẫn không cải biến.

...

Ở bên.

Ánh mắt Chu Thiên Đạo dại đi, nhìn Tô Vũ mà không khỏi ngẩn người.

Đây là thần văn gì?

Thiên sinh thần văn!

Tiểu tử này lại lần nữa vẽ ra một viên thiên sinh thần văn.

Thiên tài!

Thiên tài chân chính!

Công pháp, bí quyết gì đó đều có thể truyền thừa được, nhưng thiên sinh thần văn này lại là do Tô Vũ tự mình cảm ngộ ra, đây không phải thiên tài thì là cái gì?

Dù cho không có những thứ khác thì Tô Vũ cũng vẫn là tuyệt thế thiên tài cấp độ yêu nghiệt.

Không nghĩ tới ngay giữa chiến trường vừa hạ màn này, hắn một lần nữa minh ngộ ra một viên thiên sinh thần văn, quả thật là đáng sợ.

"Thần văn này... có chút không rõ a!"

Trong thần văn mơ hồ truyền đến chướng khí, ông phát hiện thần văn mới của đối phương chỉ sợ không phải chủng loại thần văn chi hỏa như lần trước Tô Vũ truyền thừa. Thứ này, giống như là tai hoạ.

Một lát sau, Hầu thự trưởng đi đến.

Y nhìn Tô Vũ, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc.

Tự động lĩnh ngộ thần văn?

Thật đáng sợ!

Lại sau một lúc lâu, hư không chấn động, một vị lão giả tóc trắng xóa xuất hiện

Hư không bị phong tỏa, lão nhân vuốt chòm râu, nhìn thoáng qua Tô Vũ, lại nhìn tới Chu Thiên Đạo, cười ha hả hỏi: "Xác định là có lời hả?"

"Có lời!"

Chu Thiên Đạo cười toe toét đáp: "Cha, không chỉ có lời, còn kiếm lợi lớn!"

"Vậy là được!"

Lão nhân cười vui sướng: "Tiểu tử Hạ Long Võ kia quả nhiên lợi hại! Đáng tiếc, lão tử không có cháu trai mạnh như thế!"

Hạ Long Võ, cháu trai của Đại Hạ vương.

"Lợi hại lắm sao?"

Chu Thiên Đạo hỏi một câu, lão nhân gật đầu, "Lợi hại, ngươi không phải bảo lão tử phong tỏa hắn à? Lão Hạ chưa trở về, tiểu tử Hạ Long Võ thì ta đang theo dõi hắn. Cái tên này... Thân thể đã phá quá khứ vượt tương lai, cắt đứt ngăn cản của ta, trước đó lời hắn truyền âm ngươi nghe rồi chứ? Đó là thanh âm tương lai, tiểu tử này đáng sợ quá, thân thể đã có dấu hiệu vô địch rồi."

Ánh mắt Chu Thiên Đạo khẽ biến, "Mạnh thế ư? Không đến mức ấy chứ, đều là tu luyện Thiên giai công pháp, cái tên này sao lại mạnh như vậy? Hắn cũng không phải Diệp Bá Thiên!"

Lão nhân vuốt râu cảm khái: "Cho nên ấy, lão Hạ sinh được một đứa cháu ngoan..."

"Đó không phải là do ông ta sinh!"

"..."

Lão nhân liếc qua Chu Thiên Đạo, "Hạ lão đại sinh ra một đứa con trai tốt, này được chưa? Lão tử nhất định cứ muốn nói là lão Hạ sinh được một đứa cháu ngoan, thế có được không?"

"Có thể!"

Chu Thiên Đạo tỏ vẻ không để ý, lão nhân gia lại cảm khái: "Đáng tiếc, lão đại nhà ta mà còn khẳng định sẽ không thua kém Hạ Long Võ."

Chu Thiên Đạo không muốn nói chuyện nữa.

Ngài lại thế!

Lại nữa rồi!

"Lão đại 9 tuổi đã chết rồi, ngài đừng ngày ngày than thở nữa!"

Lão nhân gia thở dài một phen, sau đó nhìn thoáng qua bốn phía, không để ý tới Chu Thiên Đạo nữa, rất mau nhìn đến vách núi bên kia, ánh mắt khẽ động, sau một khắc, ông lão bật cười: "Di tích cái rắm ấy, đó là bảo khố, không biết của nhà ai... Thiên Nghệ thần giáo à?"

Chu Thiên Đạo im lặng, ta còn thực sự cho là có di tích đây.

Lão nhân cũng lười quản, lại nhìn chung quanh, lắc đầu nói: "Cảm giác và nhãn lực của ngươi thật sự là không được! Nơi này từng có người đến rồi, vừa đi không lâu, đều là tại ngươi chẳng có năng lực, đừng cản ta, để ta đến xem thử, nói không chừng lại tóm được!"

"Lam Thiên sao?"

"Ừm."