Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 906: Đại Phú Hào Hàng Thật Giá Thật



Vài phút sau, Tô Vũ tiến vào một tòa tiểu lâu.

Tiểu lâu ba tầng, kiến trúc cổ điển, nhưng bên trong trang trí rất tiên tiến, cái gì cần có đều có.

Chờ Tạ tổng quản đi xong, Tô Vũ mới ngồi phịch xuống ghế sô pha, lâm vào trầm tư.

Đại Minh phủ... thật xa lạ.

Hoàn cảnh lạ, con người lạ.

Hết thảy đều vô cùng lạ lẫm đối với hắn!

Ngày trước khi hắn đi Đại Hạ phủ kỳ thật cũng cảm thấy không thân quen, nhưng ở đó ít ra thì hắn biết Bạch Phong đang đợi hắn, mà ở đây hắn không biết con đường phía trước như thế nào.

Chu Thiên Đạo cho hắn cảm giác không tệ lắm, khá tốt, cũng rất ủng hộ hắn.

Nhưng nó được thành lập trên cơ sở nhất định.

“Thực lực.”

Thực lực mới là căn bản!

Nếu không có thực lực, dù giờ phút này Chu Thiên Đạo coi trọng chính mình, mình lại không làm ra thành quả nghiên cứu, thực lực cũng không mạnh, sớm hay muộn Chu gia cũng sẽ vứt bỏ mình, không tiếp tục ủng hộ mình nữa.

“Đại Minh phủ Đa thần văn nhất hệ chính là cái hố.”

Hắn có muốn nhảy vào cái hố này hay không?

Không vào hố, vậy đơn đả độc đấu.

Vào hố, có lẽ có thể kéo một vị Sơn Hải thất trọng đấu tranh anh dũng cho mình, cái gọi là đấu tranh anh dũng này không phải là đánh nhau, mà là tranh thủ một ít quyền lên tiếng.

Tuy nói tính tình của người dân Đại Minh phủ đều là cá ướp muối, nhưng chắc chắn ít nhiều cũng vẫn sẽ có tranh đoạt lợi ích.

Không có khả năng ai ai cũng là thánh nhân, đều không để bụng tới quyền lợi.

Sở dĩ bình thường họ mặc kệ không bận tâm, đó là vì không chạm đến ích lợi của chính mình.

Hít sâu một hơi, Tô Vũ không nghĩ nữa.

Trong tay hắn xuất hiện không ít thẻ công huân.

Ánh mắt Tô Vũ lóe sáng, thẻ công huân có thể giao dịch công huân, đương nhiên là cần mật mã.

Hơn nữa, thẻ công huân của hắn làm ở Đại Hạ phủ, Đại Hạ phủ có thể khóa thẻ của hắn không?

Chắc không đến mức ấy đâu!

Nhưng thẻ công huân của những người khác, thứ nhất, hắn không biết mật mã, thứ hai, hắn không rõ Đại Hạ phủ có phong tỏa thẻ công huân của bọn họ, đóng băng điểm công huân hay không.

Hắn có không ít thẻ. Bao gồm của đám học viên, tỷ như Hạ Thanh, những tên này đều có thân phận không thấp, Tô Vũ suy đoán, điểm công huân bên trong hẳn là sẽ không ít.

Đến chỗ nào thì tiền cũng là vật hữu dụng.

Dù là tới Đại Minh phủ, Tô Vũ cũng phải tiêu tiền.

Không thể mọi chuyện đều trông cậy vào Chu gia, lấy càng nhiều, nợ càng nhiều, có đôi khi nợ quá nhiều sẽ không dễ trả.

“Mật mã...”

Tô Vũ vuốt ve một xấp thẻ công huân, trong đó còn có thẻ công huân của Kim Vũ Huy Nhật Nguyệt cảnh, rốt cuộc gã có bao nhiêu điểm công huân?

Phá giải mật mã như thế nào?

Tô Vũ nghiền ngẫm hồi lâu, cuối cùng đưa tay lay động một cái lục lạc đặt ở trên bàn gần đó, một lát sau, ngoài cửa truyền đến thanh âm của Tạ tổng quản, “Tô tiên sinh, cần yêu cầu gì sao?”

“Tạ tổng quản vào cửa rồi nói.”

Tạ tổng quản nhanh chóng đẩy cửa đi vào, ông cung kính cúi người, Tô Vũ mỉm cười bảo: “Tổng quản đừng quá khách khí, ta chỉ là học viên dưỡng tính, tổng quản đường đường là cường giả Lăng Vân cảnh, không cần thiết phải như thế.”

“Tô tiên sinh, lễ không thể bỏ.”

Tô Vũ mỉm cười, không nhiều lời, chỉ vào ghế sô pha đối diện, ý bảo đối phương ngồi xuống.

Tạ tổng quản không nói gì, yên lặng ngồi xuống, nhìn một xấp thẻ công huân trên bàn trà, ánh mắt có chút khác thường.

Thật nhiều!

Tô Vũ nói thẳng: “Ta mới đến Đại Minh phủ, không rõ tình huống lắm, nhưng ta biết Đại Minh phủ có rất nhiều thủ đoạn. Tạ tổng quản, ta có việc muốn thỉnh giáo. Đại Minh phủ có biện pháp gì để phá giải thẻ công huân địch nhân không, các đại phủ bao vây tiễu trừ Vạn Tộc Giáo luôn có những người mang thân phận bên ngoài, đều có thẻ công huân, vậy phá giải thế nào?”

“Tô tiên sinh, trong tình huống bình thường, chỉ cần tra được thân phận thì sở công huân có thể trực tiếp khóa thẻ đối phương.”

“Nếu muốn phá mật mã thì sao?”

“Cái này...” Tạ tổng quản chần chờ một chút mới nói: “Quân đội có thể phá mã, nếu không, đánh chết địch nhân rồi thì không có chiến lợi phẩm. Cái gọi là phá mã có rất nhiều phương pháp, đơn giản nhất chính là đến sở công huân, bảo bọn họ cung cấp mật mã!”

“...”

Tô Vũ cạn lời, cách này đúng là đơn giản.

“Vậy không đến sở công huân thì không còn cách nào khác?”

“Cái này... Khụ khụ, phía chính phủ không ủng hộ giải mã tư nhân, nhưng trong địa bàn Đại Minh phủ có một vài kẻ tà đạo, chính là ăn trộm. Ta có biết một chút, bọn họ có người có thể giải mã.”

“Vậy phiền Tạ tổng quản tìm một vị lành nghề về phương diện này cho ta được không? Ta có không ít thẻ công huân cần phá mã.”

“Có thể, Tô tiên sinh chờ một lát, ta lập tức an bài người đi tìm!”

“Làm phiền rồi!”

...

Khách sáo một phen với Tạ tổng quản xong, Tô Vũ tiễn ông đi, trong long không khỏi cảm than, Đại Minh phủ thật đúng là thú vị.

Hắn cũng suy đoán bên này có lẽ có biện pháp giải mã, quả nhiên là vậy.

Ở trong phòng đợi khoảng nửa giờ, Tạ tổng quản đã mang người tới, một người thoạt nhìn khá văn nhã, giờ phút này người kia có chút câu nệ, nhìn thấy Tô Vũ, kẻ đó hơi kinh ngạc, nhưng không nói gì.

Tô Vũ không có hứng thú nhiều lời, hắn chỉ vào đống thẻ công huân trên bàn, đoạn hỏi thẳng: “Ngươi có thể phá không?”

“Việc này đơn giản.”

Trung niên văn nhã vừa thấy liền nói: “Đây đều là thẻ công huân không mã hóa, hơn nữa đều là thẻ công huân kiểu cũ, có lẽ người sở hữu đều đã lớn tuổi, hiện tại đã phát hành thẻ công huân đời thứ ba...”

Tạ tổng quản ho nhẹ một tiếng, cắt ngang lời y: “Nói nhảm ít thôi, ngươi mau phá giải mật mã là được!”

“Vâng!”

Người trung niên không dám nhiều lời, y vốn đi theo con đường bàng môn tà đạo, vậy mà không ngờ lại có ngày phủ thành chủ chủ động liên hệ bảo y tới hỗ trợ, tới tận bây giờ hai chân y bên dưới lớp áo bài vẫn còn run rẩy, y nào dám lằng nhằng gì.

Tô Vũ liếc mắt nhìn y, thực lực bình thường, Vạn Thạch cảnh.

Nhưng Vạn Thạch còn làm ăn trộm... thôi, ai có chí nấy, hắn lười quan tâm.

Đối phương lấy ra một ít dụng cụ, nhanh chóng cắm một tấm thẻ vào, bắt đầu thí nghiệm.

Đại khái qua khoảng bảy tám phút, người trung niên này lau mồ hôi thấm ra trên trán, cung kính thưa: “Đại nhân, phá xong rồi!”

Tô Vũ thăm dò nhìn thoáng qua, ánh mắt người trung niên cũng lộ vẻ kinh ngạc, trên thẻ công huân đó hiển thị con số: 38.000 điểm công huân!

“Thẻ của Chu Bình Thăng!”

Tô Vũ còn nhớ rõ, lúc này hắn nhìn thoáng qua cũng có chút kinh ngạc.

Gia hỏa này tham ô giỏi thật!

Uẩn Thần Châu, Thần Phù Sơn Hải cảnh đều cần rất nhiều điểm công huân, Chu Bình Thăng ít khi ra ngoài làm nhiệm vụ, vậy mà có thể tích lũy tới 38.000 điểm công huân, đúng là kinh khủng!

“Tiếp tục!”

Tô Vũ không nói nhiều, bảo người trung niên tiếp tục phá thẻ.

Thang Vân Phi, 12.000 điểm.

Khâu Vân Hoa, 6000 điểm.

Vương Minh, 8000 điểm.

Vu Hồng, 23.000 điểm.

Lý Các lão, 13.000 điểm.

Lão Trịnh Đại Thương phủ, 18.000 điểm.

Vân Hổ, Lão Hồ Ly, Man Ngưu, ba kẻ này không có thẻ công huân, thẻ đều nằm trong tay học viên, bởi vì học viên mới là chủ tử.

Mà mở ra, công huân cũng không ít.

Hạ Thanh, 30.000 điểm.

Bạch Thư, 35.000 điểm.

Ngưu Chấn, 25.000 điểm.

Mặt khác, còn có học viên hai tộc Phi Lang và Thiết Dực Điểu, lần lượt là 20.000 điểm và 18.000 điểm.

Chúng đều là kẻ tới Nhân cảnh học tập, mang không ít đồ đến, phần lớn đều đổi thành điểm công huân, học phủ thu phí cũng đắt, có lẽ số điểm công huân này không phải toàn bộ, còn lại hẳn là bảo vật, nhưng ra ngoài không mang theo.

Mà mấy tên cường giả Vạn Tộc Giáo lại không mang thẻ công huân, nhưng có một loại thẻ khác, thẻ cống hiến.

Đây là thẻ thông dụng của Vạn Tộc Giáo, còn ai chi trả đống điểm công hiến này thì đương nhiên là đám Thần Ma cường tộc, đống thẻ này cũng có thể lấy điểm cống hiến ra, tiền đề là tìm được địa điểm giao dịch của Vạn Tộc Giáo.

Ba tên cường giả, tổng cộng có 5 vạn điểm cống hiến.

Đương nhiên cái này không thể đổi thành công huân, trừ khi tìm gia hỏa Vạn Tộc Giáo âm thầm đổi lấy một ít bảo vật.

Ngoài ra còn có Trần Thần bị Tô Vũ giết, điểm công huân không nhiều lắm, hơn 500 điểm, gần như có thể bỏ qua.

Không chỉ vậy, còn có rất nhiều Đằng Không và Lăng Vân cảnh bị giết, thẻ công huân của bọn họ gần như đều bị Tô Vũ cầm đi, có điều những người nọ cũng chẳng giàu lắm.

Cuối cùng, người trung niên mở ra thẻ công huân của Kim Vũ Huy, ông ta rất giàu, đối phương là Nhật Nguyệt cảnh, còn là phủ trưởng một học phủ, cường giả nổi danh lâu năm.

Kim Vũ Huy đã là Sơn Hải đỉnh phong rất nhiều năm, không có gì cần tiêu nhiều tiền. Ước chừng tích lũy 6 vạn điểm công huân, con số này không tính là quá lớn, có khả năng đối phương đã để lại không ít bảo vật ở Đại Hạ phủ.